-“Anh ấy bận họp tí đến sau, mình chỉ có cậu là người thân ở đây, mình muốn váy cưới cũng do cậu thấy thích thôi.”
-“Ôi trời, đây là đám cưới cậu đấy, đừng đề cao bạn thân lên như vậy.”
-“Mình đang nghiêm túc đấy, Thiên Anh. Mình không nghĩ là bạn lại có tính trêu ghẹo người khác từ lúc nào.”
Alex bặm môi nói, tỏ vẻ không vui khi cô trêu nhỏ nhưng vui vì cô đã thay đổi. Tất cả mọi người trừ mẹ cô ra, chưa ai biết Thiên Tuấn còn sống cả, nên lúc này đây Alex thấy cô có vẻ đã quên đi quá khứ, nhỏ cũng mừng cho cô.
-“Mai là cô dâu rồi, đừng nhăn mặt như thế!”
Nói xong cô chọn cho Alex ba bộ có thể nói là vừa mắt cô nhất.
-“Vào phòng thử đi, đẹp đấy, chắc sẽ hợp với cậu.”
-“Mình không nghĩ là cậu nhìn ra nó hợp với mình trong khi mình chưa thử nó đấy.”
-“Lâu không gặp, nhìn cậu giống Hạo Thiên lắm rồi đấy, rõ nhiều lời.”
-“Ôi, đây mới là Thiên Anh tôi quen đây, lạnh lùng lạnh lùng.”
Nhỏ lẩm bẩm hai từ đó rồi bước vào phòng thử đồ trước khi kịp nghe cô nói lời tiếp theo. Đúng là người sắp có gia đình, nói nhiều hẳn ra. Ôi không phải chứ, tháng sau…Nghĩ đến là cô thấy đường máu của mình chạy nhảy khắp nơi.
Alex bước ra, và y như cô nói, nó hợp với vóc dáng Alex.
-“Duyệt.”
Cô đưa ngón cái lên, và cứ thế Alex vô thử hai bộ còn lại. Cứ như cô nói trước, nó rất hợp với Alex.
-“Chẳng lẽ phải mua hết ba bộ này.”
Alex phân vân khi không biết chọn bộ nào vì cả ba nhỏ đều thích.
-“Lấy hết đi.”
Tiếng một người con trai từ cửa bước vào làm cô và nhỏ đều quay sang nhìn. Là Hạo Thiên.
-“Tốn kém lắm.”
Alex bặm môi nói.
-“Em không muốn mình là cô dâu xinh nhất à, theo anh nên lấy hết đi.”
Và mặc cho Alex có nói gì, Hạo Thiên cũng nói gói lại.
-“Hay tôi sẽ tặng cậu một bộ, xem như quà cưới.”
-“Không cần như vậy đâu.”
Alex từ chối khéo, nhưng cô đã nhanh chóng thanh toán trước một bộ rồi, điều đó làm Alex không thích. Nhưng cũng đành ngậm ngùi.
-“Mà ngày mai tôi đi cùng một người nữa, sẽ bất ngờ đó.”
Cô nháy mắt tinh nghịch nói với Alex, và điều đó khiến Alex tò mò. Người đó có sức hút như thế nào mà làm Thiên Anh nhà ta phải trở lại bình thường như thế này, có hơn Thiên Tuấn không?
-“Mình không nghĩ là cậu có bất ngờ cho mình đấy!”
-“Ôi không, tôi không nhạt nhẽo trong ngày cưới bạn thân mình đâu.”
-“Không biết từ khi nào cậu lại yêu đời, à không…vui hơn trước như thế đấy.”
Cô không nói gì, mỉm cười nhẹ bỏ qua và tạm biệt Alex, hiện tại bên nhỏ đã có Hạo Thiên rồi, bây giờ cô như vô phận sự vậy.
Vội đến chỗ người vừa hẹn gặp, cô bắt đại chiếc taxi đi vì lúc nãy đến đây bằng xe của Thiên Tuấn.
-“Này, hẹn chị làm gì.”
-“Vẫn còn thích trà sữa thạch chứ.”
Cô ngồi xuống quán trà sữa quen thuộc của mình, tại sao Bùi Hải lại còn nhớ nhỉ, cứ tưởng sẽ quên hết cơ.
Khi nghe thằng nhóc hỏi thế, cô chỉ nhăn mặt rồi gật đầu.
-“Tôi chỉ muốn mời chị cốc nước, không được sao?”
-“Tùy!”
Nó cứ tưởng cô sẽ bực bội và bỏ đi, thế mà cô ngồi xuống thư thái tận hưởng cốc trà sữa. Vẻ mặt cô trông rất tự nhiên, như giữa nó và cô chưa có cuộc nói chuyện lúc ban sáng vậy? Người con gái này…đang mang một khí chất gì đó…
-“Tôi đã suy nghĩ chuyện lúc sáng.”
-“Chuyện gì?”
Cô ngẩng đầu lên hỏi ngay lập tức, lúc đầu cô muốn bỏ qua rồi, nhưng sao, chính nó lại nói ra điều đó mặc dù cô đã nói rõ ràng trước khi bỏ đi.
-“Những điều chị nói.”
-“Oh…Có phải vì nó không rõ ràng.”
-“Nó khó hiểu.”
-“Về việc gì?”
-“Thứ nhất, người yêu chị là ai. Và thứ hai, người chị cưới là ai. Trong khi lúc bên Mỹ, tôi có nghe nói là chị quen Thiên Tuấn, và Thiên Tuấn đã mất. Vậy chị quen ai trong khi tôi nhận được tin chị lạnh lùng với tất cả cánh đàn ông. Đã thế chị lại nói sắp đám cưới. Vậy điều thứ ba, có phải chị bịa đặt chuyện đó để làm tôi rút lui.”
-“Chị sẽ trả lời cho em dễ hiểu vậy. Thứ nhất, người yêu chị là Thiên Tuấn, người chị cưới cũng là Thiên Tuấn. Và bất cứ điều gì em đã được nghe, nên xem xét kĩ lại. Và điều thứ ba, như chị đã nói, chả có gì chị phải bịa đặt cả. Chắc em vẫn còn nhớ tính chị mà.”
-“Đấy, tôi đã nói là khó hiểu ở chỗ Thiên Tuấn, rõ ràng đã mất…”
-“Vậy em không biết gì rồi, Thiên Tuấn còn sống đấy!”-Cô bật cười nhẹ nhìn Bùi Hải rồi ngó đồng hồ.-“Chắc giờ này anh ấy đang đến đây. Em có thắc mắc gì cứ hỏi.”
Vừa dứt tiếng, ngoài cửa mở ra và thân hình cô trông ngóng cũng đến. Hắn đi với cô, thườn gbận những đồ trang nhã dễ hòa quyện nên không ai dám chắc bây giờ nhìn vào hắn mà nghĩ hắn là một tên giám đốc, nhưng như một tên bụi đời ăn chơi hơn.
-“Thiên Tuấn.”
Mặc dù đã biết là hắn biết cô ngồi đây rồi, vậy mà cô vẫn muốn gọi tên hắn, cô không biết tại sao nhưng trí óc cô đang điều khiển cô phải làm như vậy.
Hắn cười xã giao chào Bùi Hải rồi ngồi xuống cạnh cô, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô như thói quen.
-“Hẹn gặp riêng luôn đấy.”
Hắn ghé sát tai cô nói để kìm tiếng giận trong lòng.
-“Anh uống gì nhỉ, như cũ sao.”
Cô lớn tiếng nói, bỏ mặc câu nói của hắn vừa nói với cô, lại tỏ ra mình vô tội. Bùi Hải nhìn thấy cảnh đấy trong lòng lại thấy như mình đang thua cuộc, rõ ràng hai người kia đang rất hạnh phúc. Họ đang khẳng định chủ quyền của nhau bằng những câu nói.
-“Tôi không nghĩ anh lại đánh nhau với Thần Chết để quay về được đấy!”
Như muốn mình không bị tàn hình, nó lên tiếng nói, đồng thời như giải thích cái tò mò của nó.
-“Đâu có, tôi đâu tài giỏi như vậy? Nhờ người vợ tôi dằn mặt hắn đó chứ.”
Hắn vừa nói vừa ôm vai cô sát vào người hắn, như muốn giải thích từ “vợ” đó chính là cô. Và ngay lúc này, nó nhận ra nó không còn một chút hi vọng gì nữa rồi, thật sự như vậy?
-“Tôi nghĩ tôi bận tí việc, đi trước nhé.”
Bùi Hải buông lời tạm biệt với ánh mắt hơi man mác nước long lanh. Phải chăng cậu đang thất bại một lần nữa. Qúa đúng!
-“Cảm ơn về cốc trà sữa của nhóc nhé!”
Cô mỉm cười nói với theo mà đâu biết mặt ai đó đang nhăn tréo lại.
-“Không uống nữa.!”
Cốc trà sữa cô định đưa lên miệng uống thì bị tay ai đó dựt ngược lại.
-“Này, anh biết đây là thứ em thích, đừng ghen tuông kiểu con nít đó chứ.”
Cô bất mãn lên tiếng khi thấy hắn đổ luôn cốc trà sữa vào sọt rác.
-“Chị Lương, cho em 2 cốc trà sữa thạch.”
-“Chưa thấy ai như anh.”
Cô nói xong đứng lên bỏ đi trước mặc cho hắn cầm hai cốc trà sữa ở sau, cô đôi lúc cũng con nít lắm chớ thua kém gì ai đâu.
-“Này, đang giận anh.”
-“Không có.”
-“Vậy uống đi.”
-“Hết hứng rồi!”
-“Đừng con nít như thế!”
-“Anh mới con nít.”
-“Lại cái tật cái bướng.”
-“Không có, rõ ràng anh sai.”
-“Rồi, được rồi, anh xin lỗi, tất cả là do anh, anh sai. Đáng lí ra anh không nên vứt đi cốc trà sữa của một người thích người yêu của mình, đúng, anh sai.”
-“Nhận sai mà cũng vớ vào chút ghen tuông. Em chả hiểu yêu anh ở điểm nào nữa.”
Nói xong cô chộp luôn hai cốc trà sữa. Hành động đó như ngầm chấp nhận lời xin lỗi. Hắn thấy thế thì mỉm cười khoác vai cô đi, đôi lúc còn cúi miệng hớp một ít trà sữa của cô.
Cả hai cùng tay trong tay đi dạo phố như bao cặp khác. Nhưng cô mường tượng mình hạnh phúc nhất vì có một người yêu mình như vậy bên cạnh. Dù có ra sao, hắn cũng không làm cô thấy chán nản hoặc buồn bực. Và mỗi lỗi dù cô sai nhưng hắn vẫn nhận về phía mình, luôn lắng nghe và chịu đựng cái tính thất thường của cô. Chỉ có hắn, đúng, là duy nhất một người.
-“Tạm biệt em yêu, mai anh sẽ đến đón em sớm.”
-“Vâng, tạm biệt hoàng tử của em.”
-“Vợ anh ngủ ngon nhé.”
Hắn hôn nhẹ môi cô như bao lần.
-“Anh cũng vậy!”
Cô muốn dứt cái cảnh chào tạm biệt mà lâu thật lâu này nên nhanh chóng vào nhà. Lúc nào tạm biệt hắn cũng là người nói nhiều nhất đấy, thật khó hiểu.
*******
Lựa cho mình bộ đầm xanh ngọc, cô tô thêm chút son cho thêm sắc, và cô không hề trang điểm một thứ gì, đơn giản cô dị ứng. Nhưng không vì thế mà cô không nổi bật. Cô đeo khuyên tai thạch anh cũng xanh ngọc, dây chuyền thạch anh xanh ngọc nốt, kể cả dày và kẹp nơ trên tóc, tất cả như một màu. Nó hòa quyện với nhau và tạo nên một nét đẹp thanh khiết có tỏng cô. Hôm nay, quả thật cô rất nổi bật.
Cô như nàng công chúa.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Thiên Tuấn đợi mình, cô hơi buồn khi thấy hắn không cùng linh cảm để trùng đồ với mình nhưng cái buồn đó được cô nhanh chóng gạt qua. Cô mỉm cười và hôm nay cô chủ động hôn hắn, một cái hôn nhẹ.
-“Anh đến hơi sớm đấy!”
Trái lại hành động của cô, cô thấy hắn hơi bất ngờ, lại tỏ ra lúng túng, sau đó là im lặng mở cửa xe cho cô. Cái cách này, không giống hắn một chút nào. Hôm nay hắn bị sao thế.
-“Anh bị gì thế, không được khỏe sao.”
Cô quan tâm hỏi, đúng là vẻ mặt hắn có chút biến sắc.
-“Em đừng làm tôi yêu em. Lỗi lớn lắm đấy!”
Hắn vừa gạt cần cho xe dừng lại đèn đỏ, vừa nói. Và cô nhận ra, cách nói chuyện này…không phải của hắn.
-“Thiên…Quân.”
-“Tôi cứ tưởng em nhận ra từ lúc tôi đứng chờ em chứ!”
Cô nhớ lại nụ hôn lúc nãy, tuy nhanh nhưng nó còn đọng chút gì đó khác lạ.
-“Sao…sao lại là anh, Thiên Tuấn đâu!”
-“Chắc nó đang đến nhà hàng, lúc nãy nó mắc kí hợp đồng đột xuất. Nó nhờ tôi đón em giúp…”
-“Nụ…nụ…”
-“Tôi bỏ qua vậy, nó đáng lẽ giành cho em tôi.”
-“Tôi xin lỗi, tôi tưởng là Thiên Tuấn.”
-“Tôi không để bụng, nhưng tôi nghĩ, nếu em làm như thế với tôi, tôi không chắc là mình sẽ không gục trước em đâu.”
-“Anh nói vậy, ý gì.”
-“Tôi nghĩ em đủ thông minh để hiểu.”
Đủ thông mình để hiểu, cô hiểu chứ, nhưng cứ vờ như không hiểu vì cô không mong những lời hắn nói và những suy nghĩ của cô giống nhau. Như thế, người khó xử nhất là Thiên Tuấn.
-“Tôi thật sự không muốn hiểu.”
-“Vậy em cứ như chưa từng nghe tôi nói gì đi. Đến nơi rồi, Thiên Tuấn đang chờ, tạm biệt.”
-“Tạm…”
Cô định mở cửa bước ra, định nói lời tạm biệt, thế mà bị một cánh tay kéo người lại, và bây giờ…môi cô. Cô không tin sự thật trước mắt.
-“Thiên Quân.”
Cô nhìn Thiên Quân đầy ngạc nhiên, cô chẳng thể tưởng được.
-“Hôm nay, em rất đẹp. Thiên Tuấn đang đợi em.”
Cô nhướn người nhìn qua cửa kính, Thiên Tuấn đang đứng đó, thất thần nhìn cô như người mất hồn. Đúng là Thiên Tuấn của cô đứng đấy rồi, hắn luôn có linh cảm trùng với cô, hắn đang bận chiếc áo xanh ngọc thay vì bận áo trắng và áo vest bên ngoài. Cô vui vì điều đó nhưng cô thấy tội lỗi khi để im cho Thiên Quân hôn mình, đã vậy, lại trước mặt hắn.
Vội vã mở cửa xe, cô chạy nhanh đến chỗ Thiên Tuấn.
-“Anh tin em chứ!”
-“Ừ anh tin.”
Chỉ nhiêu đó thôi cô cảm thấy như trút gánh nặng, yêu nhau chỉ cần tin tưởng nhau.
-“Cảm ơn anh!”
-“Cười lên đi, hôm nay là ngày vui của bạn thân em.”
Cô mỉm cười nhẹ khoác tay hắn mặc dù trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc. Cô không hiểu hắn đang tin cô thật sự không, nhìn ánh mắt hắn mà xem, hoang mang cực độ.
-“Anh cũng cười, cả hai cùng cười!”
Cô nhón chân hôn nhẹ vào môi hắn ở trước mặt rất nhiều người, cứ tưởng hắn sẽ vui, ai ngờ.
-“Môi này người khác vừa hôn!”
Đó là câu nói của hắn làm ánh mắt cô trở nên hoang mang, hắn đang ghen hay đang tức giận.
-“Anh nói tin em.”
-“Thì anh tin, nhưng…”
-“Anh đừng như vậy mà!”
-“Bất lực thật đấy!”
Chân cả hai vẫn bước đều, khuôn mặt thì vẫn diện lên nụ cười đầy đủ. Vậy mà câu chuyện hai người nói như đang đi vào ngõ cụt. Cô thấy khó thở thật đấy! Đáng lí ra hôm nay phải là ngày vui trọn vẹn.
-“Ôi…Ai đây!
Alex thốt lên đầy ngạc nhiên và dụi mắt nhiều lần vì tưởng đâu mình say.
-“Chào! Chúc mừng nhé, tôi đã gửi quà.”
-“Thiên Anh, nói gì đi chứ! Mình không nghĩ đây là mơ đâu.”
-“Thì rõ ràng cậu đâu có mơ.”
Cô bật cười nhẹ, tay xiết chặt tay hắn hơn khi vô tình bắt gặp nhiều ánh mắt phụ nữ ngoài kia nhìn hắn lăm le.
-“Gần 7 tháng rồi nhỉ? Tôi nghĩ bất ngờ này lớn lắm Thiên Anh à.”
-“Đương nhiên rồi, đã nói là bất ngờ mà! Nếu muốn biết thì hẹn dịp khác nhé, tôi sẽ kể.”
Cô nháy mắt rồi kéo Thiên Tuấn ngồi lại bàn khi nghe MC gọi cô dâu và chú rể lên làm lễ.
-“Anh, có cần em giải thích thêm, hay anh thích im lặng.”
Hắn xiết nhẹ bàn tay cô.
-“Người ta đang nhìn em.”
Hắn nói một câu chả ăn nhập với câu nói của cô nhưng cô nhận ra. Hắn đã bớt im lặng hơn và chú ý đến cô hơn. Chắc hắn đang cố quên chuyện lúc nãy.
-“Đang so sánh thử em có xứng với anh không?”
Cô bật cười.
-“Không, đang xem anh có xứng với em không thì có.”
-“Thôi mặc họ, có so sánh sao, ta vẫn là của nhau.”
Câu nói của cô, như khẳng định cô và hắn, mãi là của nhau.
Đến phần tung bông, cô ngoài mặt lạnh lùng nhưng vẫn im lặng mong ngóng Alex sẽ ném trúng mình. Và như cô mong đợi, nó như được định sẵn vì khi rớt xuống, nó nằm ngay trên tay cô. Cô đỏ mặt nhìn hắn.
-“Tháng sau thôi, em yêu.”