-“Trưa nay tôi bận mất rồi, tối được chứ!”
Vừa mới ra đại sảnh công ty, cô đã bắt gặp Thanh Đài đứng đợi mình để cùng đi ăn trưa. Nhìn vẻ mặt thoáng chút nhăn nhó của hắn mà cô bật cười nhẹ.
-“Tôi thật sự xin lỗi, tại tôi có việc đột xuất.”
-“Không sao, vậy tối gặp nhé, địa điểm do cô quyết định vậy?”
Cô gật đầu mỉm cười nhẹ thay cho lời đồng ý cũng như lời tạm biệt. Cô bước đi với nụ cười nhẹ trên môi, bỏ lại sau lưng khuôn mặt hơi cáu của hắn. Chưa là gì đâu?
Cô lái xe đến ngọn đồi, nơi mà có người thương đang đợi.
Vẫn như bao lần, đặt chân đến đây cô lại thấy một cảm giác êm đềm, thanh bình đến lạ lùng. Nhẹ đi đến khóm cây gần đó, cô dang tay đón gió như mỗi lần, khổ nỗi hôm nay trời lạnh quá.
-“Happy Birthday to baby, my love.”
Nghe tiếng Thiên Tuấn, cô quay người lại, và điều đó làm cô ngạc nhiên khi trên tay hắn đang cầm một chiếc bánh kem. Cô cảm động muốn rơi nước mắt, cô cũng chả nhớ hôm nay là sinh nhật mình luôn đấy. 3 năm nay, sống ở nơi đất khách quê người, có còn nhớ cái ngày mình được sinh ra đâu. Vậy mà khi trở về, hắn làm cô nhớ quá, nhớ da diết.
-“Thổi nến đi, tính đứng đó nhìn anh hoài sao.”
Cô khóc đó, rơi nước mắt đó, cảm động đó, nhưng cô cũng bật cười, vừa cười vừa khóc. Bởi vì cô thấy hạnh phúc, thật sự.
Cô lại gần hắn, thổi nến, nhắm mắt lại và ước. Nhưng lúc này cô lại muốn ôm hắn hơn, ôm thật chặt.
-“Cảm ơn anh, em yêu anh.”
-“Lại con nít mắt ướt nữa hả?”
-“Không có.”
Cô thụng mặt đẩy hắn ra, quay đi chỗ khác rồi lau nước mắt.
-“Đây là lí do mà anh bắt em dù có mắc chuyện gì cũng phải đến đó hả?”
Sau khi trấn tĩnh lại được mình, cô mới nhìn ra xa về phía cuối ngọn đồi, cách mà cô thích nhất mỗi lần đến đây.
-“Ừ, không thích sao.”
Hắn vừa nói vừa vòng tay qua cổ cô, đeo cho cô cái khăn choàng cổ màu xanh dương. Màu cô thích.
-“Đẹp không, anh tự đan.”
Cô quay người lại, nhìn hắn đầy ngạc nhiên như không tin được. Cô đơ người trong vài phút vì bận nhìn chiếc khăn, cô nhìn kĩ từng đường nét trên nó. Mặt dù không công phu kĩ sảo như hàng bán ngoài kia nhưng nó đậm chất yêu thương, tình cảm của hắn gửi vào.
-“Nhìn mà xem, anh còn vụng vờ lắm, nhưng thôi, dù gì cũng là anh có tâm, tạm gọi là được vậy.”
Cô nhìn hắn xong nhẻm miệng cười đến híp mắt. Hắn nghe xong vài vạch đen đang hiện rõ trên mặt.
-“Đã nói thế thì trả quà lại đây.”
-“Không trả, đeo trên cổ em rồi thì đừng hòng.”
Và thế là có cuộc rượt bắt trên ngọn đồi yêu thương, tiếng cười cứ vang xa mãi, xa mãi đến chiều.
-“Dù ra sao cũng mãi bên nhau nhé.”
Hắn đặt cằm lên vai cô, tay ôm lấy eo từ phía sau cô, hơi thở cả hai từ từ. Cảm giác thật hạnh phúc.
-“Ừ, mãi bên nhau.”
Chạy xe thật nhanh về công ty khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp, cô không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó nữa.
-“Chuyện gì sao? Thiên Quân.”
Cô mặc dù không tỏ ra vẻ hốt hoảng nhưng trong thân tâm cô đang lo lắng công ty gặp chuyện, cô đã chạy thật nhanh đến đây, vậy mà tên nào đó nhởn nhơ nhâm nhi ly café như không có chuyện gì?
-“À, cũng không có gì quan trọng, tối nay cô rảnh không?”
-“Không, tôi bận rồi.”
Cô nhăn mặt đáp.
-“Bận chuyện gì?”
-“Ngoài giờ làm mà giám đốc còn quản tôi sao.”
-“Không…Ý tôi…”
-“Ok, nếu chuyện đó khó nói vậy thì thôi. Nhưng nếu có chuyện gì muốn nói thì 7 giờ Royal nhé. Tôi có bất ngờ cho anh.”
Cô cười nhẹ rồi bước ra khỏi phòng, tự hỏi sao hôm nay Thiên Quân lại có gì đó khác khác. Nhưng thôi không sao, chắc chuyện công ty chứ gì. Nhân tiện hôm nay ba mặt một lời, vạch trần bộ mặt của tên kia luôn. Cô muốn Thiên Tuấn về bên mình nhanh hơn. Thật sự rất muốn như thế.
-“OK, 7 giờ cô đến Royal luôn nhé, tôi đợi cô.”
Cô vừa ra khỏi phòng Thiên Quân, lập tức cô gọi cho Tuyết Chi, hôm nay kết thúc vậy. Cô muốn yên ổn, không suy nghĩ gì nữa.
*****
7giờ tại Royal…
-“Đến lâu chưa.”
Cô nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bàn có người đợi mình, vẻ đẹp kiêu sa trong chiếc đầm trắng không giống như những bộ đồ cô thường mang trong lúc làm ở công ty đã làm cho ai đó ngẩng ngơ nhìn không chớp mắt.
-“Đợi người đẹp ăn cơm tối chung thì 1 tiếng như thế này có là gì đâu.”
Thanh Đài cười nói với cô, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người cô, điều đó làm cô kinh tởm. Cô nhếch nhẹ môi.
-“Gọi đồ ăn đi, hôm nay tôi khao vậy?”
Cô đưa menu qua cho hắn, ánh mắt thì cười như không cười. Thanh Đài nhìn hành động đó mà nhăn mặt.
-“Cô đang nghĩ gì?”
-“Nghĩ theo cách anh nghĩ đó.”
Cô nhún vai cười nhẹ. Hành động của cô rất rất khó hiểu. Rõ ràng lúc hẹn gặp ăn cơm tối là 6 giờ, vậy mà 7 giờ mới đến. Đã thế giờ lại đòi trả tiền, cái kiểu như cô đang xem hắn không phải đàn ông vậy. Ở cô có cái gì đó lạ lùng lắm, khó hiểu lắm, cuốn hút lắm. Cô làm tất cả mọi cánh đàn ông trước mặt cô phải mơ hoặc mà tự động tìm hiểu.
-“Cô nghĩ tôi không đủ tiền trả bữa cơm này.”
-“Giám đốc công ty lớn nhất nhì Hà Thành này mà sao tôi lại dám nghĩ như vậy, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn chuộc lỗi mình đến muộn thôi.”
Vừa lúc đó đồ ăn được đem ra, cô nhún vai ý muốn nói ăn trước, có chuyện gì thì nói sau. Nhưng lúc đó ánh mắt cô lại nhìn dáo dác qua cửa chính ở nhà hàng.
-“Đợi ai nữa sao?”
Cô im lặng không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn. Cô đang mườn tượng trong đầu hắn đang nghĩ gì, sao lại khó hiểu như vậy. Người này có dã tâm như vậy sao.
-“Tôi đang thắc mắc rất nhiều chuyện.”
-“Về chuyện gì, tôi trả lời được sao.”
-“Thứ nhất, muốn ăn chung với tôi có ý gì?”
-“À, vì muốn tìm hiểu, rất dễ mà.”
-“Thứ hai, anh đang có ý gì với tôi thì dừng lại đi.”
Câu nói thẳng của cô làm hắn nhăn mặt. Và không để hắn nói gì, cô nói tiếp.
-“Thứ ba, anh thấy tôi là người như thế nào?”
Cái này là hắn cảm thấy thật sự khó hiểu cô luôn nè. Nếu cô đã không cho hắn có ý gì với cô tại sao lại bắt hắn nói về cô là người như thế nào. Vậy, cô đang cố ý nói gì thế.
-“Lạnh lùng là cái đầu tiên tôi thấy ở cô, đôi mắt sắc bén, nụ cười hớp lòng người. Nói chung, cô là một cô gái rất có cuốn hút.”
-“Ý tôi không phải là nhận xét về tôi, mà là con người tôi như thế nào kìa, có nham hiểm quá chăng?”
Cô nhếch nhẹ môi. Cô đang bắt đầu vào câu chuyện trước khi cô muốn đến đây. Cô muốn kết thúc nhanh gọn.
-“Không, chưa tiếp xúc nhiều nhưng tôi thấy cô không phải người như vậy?”
-“Vậy anh nhầm rồi.”
-“Thứ tư, anh biết tại sao tôi lại đến đây ăn với anh không? Đừng nghĩ tôi là một người vì tài sản anh mà đến chứ.”
Tay cô xoa cằm, cười nhẹ nhìn hắn. Cô đoán chắc là hắn nghĩ như vậy vì chắc có lẽ mặt hắn lúc trưa đã cho cô thấy tất cả.
-“Thứ năm, điều mà tôi thắc mắc nhất là thái độ của anh sẽ như thế nào khi anh nghe tôi nói chuyện sắp tới anh được nghe.”
-“Càng lúc tôi càng thấy cô bí hiểm quá đấy.”
-“Là nham hiểm.”
Cô gằng nhẹ từng tiếng trong hơi thở mình.
-“Vậy chuyện cô sắp nói là gì?”
-“Anh thật sự muốn nghe sao? Tôi nghĩ nó sẽ có hại cho anh.”
Cô nhún vai như cảnh báo mặc dù trong lòng lại rất muốn nói ra nhanh chóng. Hắn nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cô.
-“Tôi không nghĩ ra được trong đầu bé nhỏ của cô đang nghĩ gì đấy, thật nguy hiểm. Nhưng không sao, chẳng lẽ lại hại được tài sản tôi.”
-“Vậy xin chia buồn cùng anh rồi. Chính tôi sẽ làm tài sản anh đang nắm sẽ bay về đúng nơi của nó. Anh nghĩ sao nếu tôi tố cáo tội ăn cắp bản quyền có kế hoạch nhỉ? Một thì tài khoản đóng băng, anh sẽ ngồi tù, và hai là anh sẽ mất tất cả. Đơn giản nhỉ?”
-“Cô…”
-“À mà nhớ 6 tháng trước anh đã từng làm cho công ty tôi xém chút phá sản không? Anh làm tốt lắm, tính luôn trong chuyện này nhé.”
Cô được nước làm tới, nói những điều mình muốn nói tất cho hắn nghe.
-“Haha, cô đang nói chuyện gì vậy? Tôi chả hiểu gì hết.”
Cô thoáng chút nhăn mặt về thái độ của hắn, đang tỏ vẻ như không biết gì sao?
-“Diễn hơi tệ!”
Câu nói của cô khiến hắn đang cười cũng im bặt, hắn nhìn cô với vẻ tò mò thật sự.
-“Bằng chứng đâu mà cô nói tôi như thế, cô lầm rồi.”
-“Vậy anh yên tâm ở cuộc họp báo ngày mai đi, tôi sẽ có bất ngờ.”
Cô nói nhanh rồi dợm bước quay đi, dồng thời hất đầu ra dấu cho hai người ngồi bàn bên cạnh đi theo mình. Hắn ở ngoài sau nhìn theo, lửa muốn bốc cháy ngùn ngụt.