Mục lục
Ám Vô Dạ Online
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua thời gian dài lênh đênh trên biển, cuối cùng Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh cũng tới được chỗ cư ngụ của Ma tộc – đảo Lạc Nhật.

Đảo Lạc Nhật chỉ có hai khoảng thời gian luân phiên là hoàng hôn và đêm tối, nhưng đó là do trở ngại của riêng chủng tộc này. Nơi này cho dù là ban đêm cũng không làm người ta nhìn mọi thứ không rõ, trên đảo nơi nơi có dạ minh châu xa xỉ chiếu sáng, dĩ nhiên dạ minh châu này không có khả năng bị gỡ trộm.

Hai người tới đảo Lạc Nhật vừa vặn là khi hoàng hôn đang đẹp nhất. Tuy rằng bị chia làm hoàng hôn cùng đêm tối, nhưng hai đoạn thời gian này cũng không phải là chia đều cho nhau, hoàng hôn mỗi ngày chỉ có nửa giờ, bởi vì rất ngắn, nên càng diễm lệ.

Hoàng hôn trên đảo so với đại lục của nhân loại hoàn toàn bất đồng, hoàng hôn nơi này hoàn toàn là màu vàng nâu hòa với màu đỏ nhạt, vừa kỳ bí lại mang vẻ đẹp làm khiếp sợ hồn người.

“Thật đẹp nha.” Tri Hỏa lưu luyến cảnh đẹp nơi đây, thật lâu không muốn rời đi, hiếm khi được chứng kiến, lần này Bắc Hoàng Minh cũng không có ngăn cản, bởi vì hắn cũng hiểu được nơi này thật sự rất đẹp.

Chờ đến lúc hoàng hôn buông xuống, hai người mới lấy lại tinh thần, nhớ tới chính sự.

“Được rồi, nếu đã đến đảo Lạc Nhật, trước tiên đi tìm bạn tôi đã, cậu ta ở đây lăn lộn lâu như thế hẳn có thể giúp đỡ chúng ta.”

Thản nhiên gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh liền ôm lấy Đóa Miêu Miêu ngồi bên bể phun nước trong quảng trường trung tâm đảo nghỉ ngơi.



“Cái gì cơ! Cậu nói cậu vừa đi khỏi đảo Lạc Nhật!” Đột nhiên, giọng nói trong trẻo đặc biệt của Tri Hỏa vút cao, làm mọi người đều quay lại nhìn cậu.

Xoa nhẹ ấn đường, Bắc Hoàng Minh đối với thần kinh thô của cậu tỏ ra vô lực, thật sự phiền toái, không hiểu làm sao cậu ta có thể làm thủ lĩnh cả đống người như vậy, càng kỳ quái là bọn họ không có làm phản, ngược lại luôn tỏ ra ngưỡng mộ cậu.

“Thế nào rồi?” Một phen túm lấy cổ áo Tri Hỏa, kéo cậu ngồi xuống, Bắc Hoàng Minh lúc này mới hỏi.

“Bạn tôi vừa mới rời khỏi đảo Lạc Nhật, nói cho ngắn gọn, chúng ta bây giờ không đào đâu ra hướng dẫn viên du lịch.” Mặt đầy vẻ đau khổ, Tri Hỏa thành thật trả lời.

“Quên đi, chúng ta tự tìm cũng được.” Dù sao ngay từ đầu Bắc Hoàng Minh cũng nghĩ sẽ không trông cậy hoàn toàn vào người khác.

“Cho hỏi, bọn các cậu cần người dẫn đường?” Đột nhiên một giọng nữ ngọt ngào xen vào cuộc nói chuyện của họ.

Ngẩng đầu nhìn, là một người chơi Ma tộc rất xinh đẹp, rõ ràng là con gái, nhìn qua lại thấy mang vẻ đẹp trung tính, mái tóc dài màu lam ánh bạc được cột hờ lại bằng dây thun màu xanh nước biển, buông xuống trước ngực, đôi mắt xanh đậm sáng lấp lánh linh động, thoạt nhìn mang vẻ rất hoạt bát dễ chịu.

Nhìn qua cách ăn mặc của cô nàng, hai người đoán ra nhỏ là một đạo tặc.

“Đúng vậy, chúng tôi cần hoàn thành một nhiệm vụ, nhưng bởi vì chưa quen thuộc nơi này, cho nên…” Tri Hỏa miễn cưỡng gãi đầu lên sân khấu trả lời, dù sao gặp loại chuyện này Bắc Hoàng Minh như trước sẽ không thèm để ý, nếu gặp con trai thì không sao, nhưng lần này là con gái, không để ý tới lời nói của người ta, tựa hồ làm thế thật không phải nha.

“Tôi nhận hướng dẫn du lịch cho các cậu nhé, tôi là Tranh Nguyệt Lưu Ly, gọi tôi Lưu Ly là được rồi.” Lưu Ly phóng khoáng vươn tay, tự giới thiệu.

Hai người bọn họ vừa tới quảng trường nhỏ liền chú ý, bởi vì trò chơi vừa mới bắt đầu, chủng tộc khác có mặt trên đảo Lạc Nhật là rất ít, diện mạo khác xa Ma tộc của hai người tự nhiên làm rất nhiều người chú ý tới, huống chi cả hai đều tuấn mỹ như thế.

Mà Lưu Ly chủ động đề nghị, hoàn toàn là bởi vì Tri Hỏa cùng với Bắc Hoàng Minh rất phù hợp con mắt thẩm mỹ của nhỏ, nhìn thấy anh đẹp trai nhíu mày khó xử, chính mình tự nhiên phải rút dao tương trợ rồi.

“A, chào cậu, tôi là Tri Hỏa Ám Diễm, cậu cứ gọi Tri Hỏa là được rồi, cậu ta là Bắc Hoàng Minh.” Tính tình thoải mái của Lưu Ly rất hợp với ý Tri Hỏa, hiện tại chỉ sợ chẳng được gặp nhiều cô bạn tính cách phóng khoáng như này nữa.

Khó thấy được, Bắc Hoàng Minh thế mà không có phản đối, ngầm đồng ý để Lưu Ly đồng hành cùng họ.

“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.” Chú ý tới ngày càng nhiều người hóng sang bên này, Lưu Ly đề nghị.

Gật đầu, hai người đứng dậy theo nhỏ rời đi.

“Các cậu tới hoàn thành nhiệm vụ gì vậy?”

“Bọn tôi muốn đánh bại Chó Ba Đầu canh địa ngục và tìm quả dành dành.”

“Cái gì cơ!” Tri Hỏa mới vừa nói ra nội dung nhiệm vụ, chợt nghe tiếng kêu đầy kinh ngạc của Lưu Ly.

“Sao, xảy ra chuyện gì?” Bị dọa đến không hiểu đầu cua tai nheo, Tri Hỏa nghi hoặc hỏi.

“Trời ạ, đây là nhiệm vụ siêu cao cấp nha. Người chơi mới căn bản không thể hoàn thành, các cậu bao nhiêu cấp rồi?” Lưu Ly cảm thấy đầu bất chợt đau, hai người kia thoạt nhìn rất đẹp trai phong độ, không thể tưởng tượng hóa ra đầu óc anh đẹp trai có vấn đề nha, đi nhận cái loại nhiệm vụ chuyên để tìm chết này.

“Tôi 25 cấp .”

“Tôi 28 cấp.”

“Á á á, Tri Hỏa cậu không phải là tân thủ sao, cấp bậc sao lại cao thế hả? Tôi thế mà mới 20 cấp thôi đấy.”

Cao thấp đánh giá Tri Hỏa, Lưu Ly xác định trên người cậu chính là trang phục Tân thủ.

“Đánh bại Chó Ba Đầu là nhiệm vụ chuyển chức của tôi.” Cười khổ, Tri Hỏa trả lời, “Nếu cậu thật sợ hãi như vậy, chỉ cần nói cho bọn tôi biết nơi có mấy thứ này thôi, có tọa độ là có thể tự đi tìm mà.”

“Sợ hãi? Sao phải sợ! Chơi game chính là muốn tìm kích thích, tuy rằng cấp bậc tôi không cao, nhưng các cậu cứ coi như thêm người thêm vui đi.” Lưu Ly vốn là nghĩ bọn họ không biết tự lượng sức mình mới đi khiêu chiến với cái nhiệm vụ này, không nghĩ tới nguyên lai cấp bậc bọn họ vậy là quá cao rồi, lòng đam mê thử thách dĩ nhiên hối thúc nhỏ phải gia nhập.

“Cậu sẽ không hối hận?” Tri Hỏa xác nhận lại lần nữa, gửi đi lời mời tổ đội.

“Tuyệt không hối hận.” Nhấn nút nhận, tiểu đội nay đã có thêm một người mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK