Bởi vì An Chấn Vũ vừa qua sinh nhật tuổi hai mươi, nên ba mẹ quyết định để hắn chính thức tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc Wesley. Kỳ nghỉ đông này hắn cần phải bay đến nhiều nơi trên thế giới, ba mẹ hắn liền ký hợp đồng thuê người Hàn gia đến bảo vệ hắn. Vì lẽ đó, Hàn Phi Tường làm vệ sĩ cho An Chấn Vũ đến ngày thứ ba, hai người an vị trên phi cơ riêng của Wesley, chuẩn bị tới Pháp.
An Chấn Vũ ngồi bên cạnh Hàn Phi Tường lật xem văn kiện cảm nhận được bầu không khí áp lực bên người, có chút khó hiểu nhìn sang không rõ cậu đang phiền não chuyện gì.
“Này, cậu sao vậy?” Dù có viện lý do gì cũng được, An Chấn Vũ cảm thấy mình vẫn nên mở miệng hỏi thăm một chút thì hơn.
“Không cần cậu quan tâm.” Hàn Phi Tường hiện tại cả người vô cùng u uất.
“Này này, một ngày 24 giờ cậu ở bên cạnh tôi, tâm trạng xấu như vậy dễ dàng ảnh hưởng đến cả tôi, làm sao tôi mặc kệ được.” Có chút lo lắng nhìn bộ dáng Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ thật sự không yên tâm, hắn chưa từng nhìn thấy Hàn Phi Tường như thế này bao giờ.
Cho dù An Chấn Vũ nói như vậy, Hàn Phi Tường vẫn không buồn để ý tới hắn.
An Chấn Vũ thật không biết làm sao, đành phải dùng biện pháp khích tướng muôn thuở nói: “Cậu có còn là đàn ông nữa không đấy, có mỗi nói ra thôi cũng lề mề, chẳng có chút khí phách gì cả.”
“Hừ, cái người này sao lằng nhằng quá vậy, mắc gì cứ hỏi tới hỏi lui thế hả!” Tri Hỏa bất mãn kêu lên.
“Vậy cậu nói đi, nói rồi tôi sẽ không hỏi nữa.”
“Phiền toái muốn chết, là vì ông đây không thể chơi game mà phát điên đó, được chưa hả?” Hàn Phi Tường rốt cuộc nhịn không nổi sự dai dẳng của An Chấn Vũ liền rống lên.
Trong lòng sửng sốt, An Chấn Vũ không ngờ Hàn Phi Tường lại ném ra đáp án như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Muốn cười cứ cười đi.” Thấy An Chấn Vũ im lặng, Hàn Phi Tường có rút bực dọc nói.
“Tôi đâu định cười cậu.” An Chấn Vũ thật tình không biết làm sao.
“Nhưng cậu đang thầm cười trong bụng.” Liếc mắt nhìn hắn, dù sao Hàn Phi Tường luôn quan niệm rằng An Chấn Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội nào để nhạo báng mình.
“Trong lòng cậu hóa ra tôi lại là kẻ thiếu nhân phẩm vậy sao?” An Chấn Vũ cẩn thận suy xét xem mình rốt cuộc là gây tội ác tày trời gì để Hàn Phi Tường chán ghét mình đến vậy, nghĩ tới nửa ngày vẫn chưa ra.
“Đúng thế.” Thấy An Chấn Vũ thực sự không có ý cười nhạo mình, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Hàn Phi Tường vẫn bướng bỉnh khẳng định.
“Coi như cậu nói đúng đi.” Thở dài, đã biết rõ nguyên nhân Hàn Phi Tường buồn bực, An Chấn Vũ lại tiếp tục xem văn kiện, không thèm để ý đến cậu nữa.
Bị An Chấn Vũ quấy rầy nên Hàn Phi Tường trong phút chốc liền phân tâm, cứ như vậy trong lòng cảm thấy thư thái không ít, có chút nhàm chán ngồi ngắm nghía diện mạo của An Chấn Vũ. Thật sự nếu không có người khác nói trước, cậu nhìn không ra người này lại là con lai.
Bị Hàn Phi Tường quan sát đến mất tự nhiên, An Chấn Vũ đành buông văn kiện xuống, mới vừa nâng mắt liền gặp phải đôi con ngươi trong suốt đen láy của Hàn Phi Tường, nhất thời sửng sốt .
Mãi tới khi Hàn Phi Tường nghi hoặc trừng mắt nhìn, hắn mới quay sang nơi khác, vờ như không có chuyện gì hỏi: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?.”
“Nè, cậu thật là con lai sao? Nhìn mãi vẫn không ra.”
“Tôi chỉ có một phần tư dòng máu lai thôi, nên bề ngoài cũng không thấy rõ.”
Nhún vai, Hàn Phi Tường nhịn không được ở trong lòng nói thầm: tên nhóc này trong nhà lại còn giàu có vô kể đó nha, khó trách lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.
Hiếm có dịp hai người nói chuyện với nhau mà không có thái độ thù hằn, An Chấn Vũ vội vàng bắt lấy cơ hội này để cải thiện mối quan hệ, “Hàn Phi Tường, một tháng này chúng ta đều ở chung một chỗ, vậy cũng không nên căng thẳng với nhau cả ngày có phải không? Nghĩ lại cũng chẳng có thâm cừu đại hạn gì, chẳng lẽ lúc nào cũng phải đối chọi gay gắt sao? Cậu không phiền nhưng tôi thấy rất mệt mỏi.”
“Cậu… đang định giảng hòa với tôi???” Kinh ngạc chỉ chỉ chính mình, Hàn Phi Tường không thể tin nổi.
“Đúng vậy, là tôi thực sự có thành ý, cậu nên cân nhắc đi.” Vì tương lai, An Chấn Vũ vô cùng quyết tâm phải cải thiện được mối quan hệ của hai người.
Đề phòng ngó An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường cẩn thận quan sát hắn, muốn nhìn ra trên mặt hắn có để lộ chút sơ hở nào không. Mà An Chấn Vũ không hề tỏ vẻ kiêng dè để mặc cậu đánh giá, trong mắt hắn chỉ có sự chân thành.
Sau một lúc lâu, thật sự nhìn không ra An Chấn Vũ có ý đồ gì, Hàn Phi Tường mới nói: “Để tôi nghĩ đã.”
“Được.” Tuy rằng chỉ có một câu nói như vậy nhưng quá đủ để làm An Chấn Vũ nở nụ cười vui vẻ, khởi đầu tốt coi như đã thành công một nửa rồi.
“Người này thật kỳ quái quá đi.” Thấy An Chấn Vũ vui vẻ đến vậy, Hàn Phi Tường gãi gãi đầu, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
——————————–