Trông thân ảnh Hỏa Luyện dần đi xa, một hồi lâu sau Cổ Lam mới quay đầu liếc mắt nhìn Tri Hỏa, lạnh lùng mở miệng nói: “Cậu là đồ ngu hả?”
“Vì tôi mà đi thiếu nợ ân tình thằng nhóc Hỏa Luyện kia. Hừ, quả nhiên đủ ngu ngốc.” Khinh thường nói, đôi mắt trong veo của Cổ Lam giờ chỉ còn lạnh lùng thấu xương.
Bang chủ Hỏa Luyện của Sphinx – một trong năm đại bang hội trên đại lục nổi danh khôn khéo, chỉ cần thiếu nợ hắn, bình thường còn rất khó trả hết, chỉ có không ngừng bị hắn áp bức, cho đến khi hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng.
Nhìn Cổ Lam xa lạ trước mặt không cách ứng phó, Tri Hỏa chẳng biết làm sao cho phải, theo phản xạ quay đầu nhìn Bắc Hoàng Minh đứng sau mình, không nói gì hướng hắn cầu cứu.
Khẽ thở dài, Bắc Hoàng Minh ôm lấy vai Tri Hỏa, an ủi cậu, rồi mới ngẩng đầu nhìn Cổ Lam nói: “Thiếu nợ Hỏa Luyện là chuyện của chúng tôi, không quan hệ đến cậu. Bọn tôi muốn cứu cậu liền cứu thôi, không cần cậu phải lo.”
“Tôi đây không thích thiếu nợ các cậu.”
“Thế tôi liền càng muốn cho cậu thiếu nợ.” Hừ lạnh một tiếng, Bắc Hoàng Minh cười đến hung tàn.
Trán mọi người liền nổi hắc tuyến.
Trước kia sao lại không phát hiện ra tên Bắc Hoàng Minh này ác độc như thế?
“À, vậy cũng được, mặc cho cậu cao hứng.” Dứt lời, Cổ Lam không chút lưu luyến xoay người rời đi.
“Cổ Lam!” Tri Hỏa gọi lại.
Dừng bước lại, Cổ Lam quay đầu nhìn cậu, trên mặt như trước không chút thay đổi.
“Cậu, cậu tại sao lại biến thành thế này?” Tri Hỏa không thể chấp nhận như vậy, cũng không thể lý giải nguyên do.
Cổ Lam là người bạn đầu tiên cậu gặp được trong Ám Vô Dạ, ở trong lòng Tri Hỏa giữ một vị trí không thể thay thế. Lúc trước không liên lạc được với cậu ta, vẫn luôn là nuối tiếc của Tri Hỏa. Nhưng hiện giờ gặp lại, Cổ Lam thay đổi quá lớn, khiến cho cậu vô cùng kinh ngạc.
“Biến thành như này? Biến thành như nào? Cậu có từng chân chính nhận thức được tôi?” Nhún vai, Cổ Lam cười nhạo Tri Hỏa khờ dại.
Rũ mắt, Tri Hỏa không nói gì nữa.
Nhìn khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Tri Hỏa mang đầy nét đau thương, Cổ Lam có chút không đành lòng, lại tìm cách kìm nén cảm xúc của mình lại.
Thực xin lỗi , Tri Hỏa, chính là… Cậu đừng bao giờ lại gần tôi, thế cũng tốt hơn, bởi vì tôi tuyệt sẽ không tin ai nữa!
“Cậu bị ngu hả?” Bắc Hoàng Minh lạnh lùng nói ra một câu.
“Cái gì!” Cổ Lam lần đầu tiên phát hiện người có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của cậu ta chính là tên Bắc Hoàng Minh này.
“Cút liền cút đi, đừng nói nhảm nhiều. Để cậu ấy phải khóc, tôi tuyệt đối giết chết cậu.” Ánh mắt lạnh băng giống như mũi tên cắm ngập tâm can, Cổ Lam không tự giác mà run rẩy, con người này thật không đơn giản chút nào.
Hừ lạnh một tiếng, Cổ Lam liền rời đi .
“Tri Hỏa, nhóc đừng khổ sở nha, nào nào.” Hàn Ly có chút đau đầu nhìn Tri Hỏa đang cố kìm chế rơi nước mắt.
“Tôi không khóc.” Quật cường phủ nhận, Tri Hỏa cũng không nghĩ tới chính mình lại yếu đuối vậy, bị Cổ Lam nói cho mấy câu liền biến thành thế này.
Cùng với chính mình ngày xưa luôn kiên cường khác hoàn toàn, từ bao giờ cậu lại rũ bỏ hết phòng bị với những người này? Có thể trước mặt bọn họ không thèm để ý hình tượng mà làm nũng?
Do công việc của dòng họ, cha mẹ Tri Hỏa từ lúc cậu còn nhỏ cũng không trông nom cậu tử tế. Vì để cha mẹ yên tâm, Tri Hỏa vẫn luôn tỏ vẻ kiên cường, chính là bên trong vẫn luôn là một đứa nhỏ khao khát được yêu thương chăm sóc. Hiện giờ, vì gặp được những người bạn thật đáng tin cậy, tính cách thích làm nũng liền bộc lộ.
“Đúng vậy rồi, cậu không khóc, không có khóc nha.”
“Đúng là thế mà.”
“Đi thôi.” Một hồi đắm chìm trong ánh mắt của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh liền kéo hắn đi về phía sau.
“Đi đâu cơ?”
“Cậu không muốn biết cặn kẽ sự tình sao?” Hơi hơi nhếch khóe môi, Bắc Hoàng Minh nói ra tiếng lòng của Tri Hỏa.
Mở to mắt, Tri Hỏa cuối cùng nở nụ cười.
“Này này, mấy người có phát hiện ra không, bầu không khí giữa hai người bọn họ lúc nãy rất là không bình thường.” Hàn Ly có chút hoang mang nói.
“Còn chờ anh nói sao?” Trợn trừng mắt, Lưu Ly khinh thường buông một câu.
Người sáng suốt vừa nhìn có thể nhận ra, giữa Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh luôn tồn tại một loại gắn kết cùng ăn ý không thể xem nhẹ, cho dù tính cách hai người hoàn toàn bất đồng, cũng không chút nào tổn hại đến loại cảm nhận này.
Có đôi khi Lưu Ly thậm chí cảm thấy được, tuy rằng Tri Hỏa cùng bọn họ đang đùa giỡn, Bắc Hoàng Minh chỉ im lặng đứng một bên, mà trong lúc đó vẫn như có một hàng rào vô hình bao bọc lấy hai người, không có bất luận ai xen vào được.
“Có một số việc, chúng ta đứng nhìn là được, không cần thiết phải nói ra.” Hải ôn hòa cười, con ngươi xám bạc xinh đẹp đong đầy ý tứ sâu xa.
“A, đúng vậy.” Cười cười, Lưu Ly và Hàn Ly liếc nhìn nhau, hết thảy đều giữ yên lặng.
Mà Nguyệt Lượng vẻ mặt mờ mịt ngó qua ba người, không hiểu bọn họ đang nói đến chuyện gì.