Một ngày bị truyền tống những hai lần, Tri Hỏa cảm thấy có chút khó chịu, mới vừa đứng vững lại đã cảm thấy choáng váng đầu óc, người vừa loạng choạng sắp ngã thì được Bắc Hoàng Minh ôm lấy.
“Ừm.” Hơi đỏ mặt lên tiếng, Tri Hỏa cảm thấy có chút ngượng. Thân là kiếm sĩ lại không khỏe mạnh bằng ma pháp sư thật là mất mặt, nhưng đến lúc cậu trông thấy mấy người Hải mặt mũi cũng tái nhợt giống mình, trong lòng cuối cùng cũng được an ủi phần nào. Dù sau trong bảy người chỉ có mỗi Bắc Hoàng Minh không bị hề hấn gì, người kỳ quặc phải là hắn mới đúng.
“Chào mừng các bạn.” Một giọng nói thanh lãnh đột ngột vang lên.
Quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú đang mỉm cười nhìn bọn họ, có vẻ đang chờ để đón tiếp.
“Mời đi lối này.” Thiến niên thậm chí không hỏi nguyên nhân bọn tới đây, liền dẫn đầu ra khỏi căn phòng tối om.
Nghi hoặc quay sang nhìn nhau, mọi người dẫu vậy vẫn đi theo cậu ta ra khỏi phòng, vừa tới nơi đã thấy đại sảnh tổng công hội đèn đuốc sáng trưng hiện ra trước mắt, từ trước tới giờ bang hội tiếp nhận nhiệm vụ đều phải đến nơi này.
“Sao lại là chỗ này?” Lưu Ly hoài nghi hỏi.
“Ai biết, đi đã rồi tính.” Nhún vai, vẻ mặt Tri Hỏa rất bình thản. Dù sao binh tới tướng đỡ, nước tới lấy núi ngăn, tất sẽ có biện pháp giải quyết.
Không hề nán lại ở đại sảnh, thiếu niên lập tức đi thẳng qua vào một hành lang, cuối cùng đi hết hành lang rẽ xuống cầu thang phía dưới.
Cầu thang xoắn ốc cứ một vòng lại một vòng không có điểm kết thúc, bóng tối bao phủ chỉ được chiếu sáng le lói nhờ cây đuốc cậu thiếu niên kia cầm trên tay, thi thoảng một trận gió lạnh lại thổi ngược lên từ màn đêm phía dưới, làm người ta không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.
Mấy cô gái nhát gan hơn một chút đều níu lấy áo người đi bên cạnh, tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
“Rốt cuộc cậu định dẫn chúng tôi đi đâu?” Cổ Lam chịu không nổi, cái kiểu hành tẩu mãi không có mục đích này làm cậu cảm thấy nôn nóng.
“Tới rồi các người sẽ biết.” Thiếu niên không giải thích gì cả, chỉ nói một câu cho có lệ.
Cổ Lam bất mãn còn định hỏi tiếp, lại bị Bắc Hoàng Minh ngăn cản, “Đừng có xúc động, cứ đi rồi nói sau.”
Cắn cắn môi, Cổ Lam không cam lòng nhưng vẫn nghe theo lời Bắc Hoàng Minh im lặng không nói gì nữa, tiếp tục đi theo sau.
Đến cuối cùng thiếu niên nãy giờ vẫn nện bước không nhanh không chậm dẫn đầu đoàn đã ngừng lại, nhưng đám người Tri Hỏa lại không hiểu vì sao lại đột ngột dừng ở nơi này. Bọn họ còn chưa tới đáy, nhưng cầu thang đã bị chặn đứt.
Nhẹ nhàng nhảy lên, thiếu niên đáp xuống một tảng đá lơ lửng đối diện cầu thang, xoay người nhìn bọn Tri Hỏa.
“Bây giờ, tôi sẽ giải thích sơ qua về nhiệm vụ chuyển sang chức nghiệp ẩn.”
“Là cái gì?”
“Chính là…” Mỉm cười giơ tay trái, thiếu niên búng tay tách một cái, đột nhiên cầu thang bắt đầu rung lắc dữ dội. Tất cả còn chưa kịp phản ứng gì cả, toàn bộ bậc thang đã sụp đổ, mọi người đang đứng đó đều bị rơi xuống bóng tối sâu hun hút.
“Nhiệm vụ chức nghiệp ẩn, chính là không có yêu cầu cố định. Xin mời tự mình trải nghiệm.” Thiếu niên đứng trên hòn đá chậm rãi bay lên phía trên, thanh âm càng lúc càng mơ hồ.
Chết tiệt!
Trong lòng nguyền rủa một tiếng, Tri Hỏa lập tức lâm vào hôn mê.