Vưu Hạ từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến mọi người xung quanh. Anh mở chiếc hộp làm bằng kim loại đặc biệt của mình ra, trong hộp có rất nhiều những vật dụng y tế cần thiết khác nhau. Anh liếc mắt nhìn rồi lấy ra một đôi găng tay cao su màu trắng đeo vào.
Những người đang đứng bỗng dồn ánh mắt về phía chiếc hộp của Vưu Hạ, lúc này họ đều hiểu ra được thân phận của anh là gì rồi.
Vưu Hạ kiểm tra lại mạch đập của người kia thêm một lần nữa. Lát sau, anh mới phát hiện quần áo của người này vốn dĩ không hề khô ráo như bình thường. Vưu Hạ rũ mắt nhìn xuống, lần lượt xem qua từng vị trí trên cơ thể của bệnh nhân đó. Hai tay không có dấu vết gì, nhưng riêng ở cổ thì có một vệt siết mờ nhạt, có lẽ đã từng bị vật dài nào đó quấn lại.
Vưu Hạ ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh: “Ai đã phát hiện ra người này đầu tiên?”
Trong đám người đang liếc mắt nhìn nhau, có một ông chủ quán ăn nọ, thân hình mập mạp chen vào, vội trình bày: “Là tôi, tôi đã thấy cậu ta. Quán ăn của tôi nằm đối diện, lúc đang phục vụ khách thì tình cờ nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen, cửa kính đều làm bằng gì đó chẳng thấy được bên trong. Sau đó khi tôi định quay người đi thì có một người bị vứt từ trên xe xuống bên lề đường. Hoảng quá, tôi liền chạy ra xem thử thế nào, lúc sờ vào người thì phát hiện nhiệt độ lạnh như băng rồi.”
Nói một hơi như vậy xong, ông ta hỏi tiếp: “Anh là bác sĩ sao? Chúng tôi không biết người này còn sống hay đã chết nên chưa biết phải làm gì hết.”
Vưu Hạ im lặng nghe xong, không trả lời ông ấy mà nói với Vưu Kiện: “Anh mau gọi cấp cứu đi. Ở đây tương đối gần Thuần Ái.”
“Ok.” Vưu Kiện lấy điện thoại ra gọi một chiếc xe cấp cứu đến.
Vưu Hạ quay đầu cúi nhìn người nằm trên mặt đất. Đây là một thiếu niên đang trong độ tuổi trưởng thành, khuôn mặt vốn dĩ phải tràn ngập sức sống, bây giờ chỉ còn lại một màu tái nhợt đáng thương.
Bị vứt xuống bên lề từ chiếc xe nào đó ư? Bắt cóc tống tiền? Hay là trả thù cá nhân?
Cho dù là lý do nào đi nữa, Vưu Hạ đều cảm thấy việc làm này thật sự mất nhân tính.
Đến hiện tại tim chưa có dấu hiệu ngừng đập, chỉ là mạch đập khá yếu. Vưu Hạ dùng ngón cái và ngón trỏ cạy mở miệng của thiếu niên, sau đó anh đưa một ngón tay vào bên trong, muốn kiểm tra thử xem liệu có dị vật nào khiến cho đường thở không thông hay không. Ngón tay đưa xuống đến đốt sống cổ thứ tư, không phát hiện được gì, anh liền rút tay ra.
Nếu như quần áo ướt sũng thế này sẽ có khả năng bị rơi xuống nước rất lâu, dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh tạm thời.
Vưu Hạ nhăn đầu mày, ngồi khụy gối trên mặt đất, bắt đầu thực hiện ép tim. Anh bình tĩnh ép tim đều đặn ba mươi lần một phút, làm đúng hai mươi lần cho đến khi xe cấp cứu tới nơi.
Trong lòng nhất thời nổi lên một suy nghĩ: Cậu không được phép ra đi như vậy!
Khoảng mười phút sau, từ đằng xa truyền tới tiếng xe cấp cứu. Vưu Hạ đứng dậy, đưa tay ra báo hiệu cho tài xế. Bệnh nhân nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu.
Vưu Hạ nói với Vưu Kiện: “Anh lái xe về trước đi. Em phải đi cùng bọn họ.”
Vưu Kiện đã sớm tỉnh rượu, y gật đầu phất phất tay: “Đi đi, tính mạng bệnh nhân quan trọng hơn.”
Vưu Hạ ngồi lên xe cùng với một loạt bác sĩ y tá khác trong bệnh viện. Cánh cửa phía sau đóng chặt lại, xe bắt đầu lăn bánh, phóng nhanh trên đường.
—
Lúc Kỳ Họa Niên đang dắt xe vào bãi đỗ của bệnh viện thì nghe thấy tiếng còi hú inh ỏi vọng đến ở đằng xa. Cậu đứng dưới tán cây bàng cao lớn, đưa mắt lặng lẽ nhìn chiếc xe cấp cứu đột ngột dừng lại, một loạt bác sĩ từ trên xe bước xuống, kéo theo một chiếc giường đẩy, đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Cảnh tượng này không phải lần đầu tiên cậu chứng kiến. Kể từ khi sống cùng với Ninh Diễn Hòa mà không còn ba mẹ bên cạnh, cậu đã nhiều lần nhìn thấy khung cảnh đáng sợ này rồi. Thậm chí, có lúc người nằm trên chiếc giường đẩy đó còn là bà của cậu.
May sao những lần nguy kịch ấy đều đã trôi qua một cách tốt đẹp.
Kỳ Họa Niên ghé vào căng tin bệnh viện, tùy tiện mua vài túi bánh ngọt dành để ăn đêm phòng khi đói bụng. Sau đó cậu thong thả đi lên lầu ba bằng thang bộ. Thang máy vào buổi tối không được sử dụng nhiều như ban ngày.
Khẽ khàng đẩy cửa phòng ra, Kỳ Họa Niên liếc mắt nhìn Ninh Diễn Hòa trước, thấy bà ngủ rồi mới nhìn qua Bạch Tiên. Cô bé vẫn chưa ngủ, còn đang ngồi trên giường uống một ly sữa bò nóng và đọc truyện.
Kỳ Họa Niên đóng cửa lại, đi qua đưa cho Bạch Tiên một bịch bánh ngọt nhỏ. Bạch Tiên vui sướng nhận lấy, nhỏ giọng thì thào: “Em cảm ơn anh!!! Hôm nay anh ngủ lại đây ạ?”
“Ừm, hôm nay anh ở lại đây.” Kỳ Họa Niên ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, trò chuyện với cô bé.
Bạch Tiên uống một ngụm sữa nữa rồi nói: “May quá đi, hôm nay có anh ở đây rồi, em sẽ ngủ ngon lắm.”
Kỳ Họa Niên khẽ cười: “Tiên Tiên sợ ma à?”
Bạch Tiên đặt ly sữa lên bàn, cuộn người lại trong chăn, chỉ ló cái đầu ra gật nhẹ nhẹ: “Anh đừng nói lớn, lỡ con ma nghe được thì sao?”
“Trên đời này không có ma đâu. Đó chỉ là những nỗi sợ của bản thân thôi, nó sẽ lợi dụng chúng ta, chúng ta càng sợ, bọn nó sẽ càng mạnh hơn, đến khi chúng ta không thể kiểm soát được lý trí nữa thì sẽ gục ngã đấy.”
Bạch Tiên có vẻ chưa tin lắm, lắc đầu phản bác: “Những thứ gì chúng ta thấy được thì mới không sợ, còn không thấy được sẽ càng hoang mang hơn. Em đã ở đây lâu lắm rồi, em thường xuyên nghe thấy tiếng động kỳ quái ở ngoài hành lang đó… Em sợ lắm.”
Nhìn sắc mặt lo lắng của cô bé, Kỳ Họa Niên thầm biết mình không thể trấn an bằng cách thực tế khoa học được nữa. Cậu rướn người về trước, dịu dàng xoa mái tóc đen mượt của Bạch Tiên, thấp giọng nói:
“Đừng lo, có anh ở đây rồi, không có ma quỷ nào vào được đâu. Tối nay Bạch Tiên an tâm ngủ ngon rồi nhé.”
Bạch Tiên rất thích được đối phương vuốt tóc. Cô bé cong môi cười lên rất đáng yêu và thuần khiết, nỗi sợ trong lòng đã phần nào vơi bớt rồi.
“Em sẽ ngủ ngon. Nếu nửa đêm em nghe thấy tiếng gì đó thì sao ạ?”
Kỳ Họa Niên nghĩ nghĩ một lúc: “Em có thể gọi anh dậy, hoặc là giả vờ không nghe thấy nó, nhắm mắt tiếp tục ngủ đi. Dù sao nó cũng chỉ loanh quanh bên ngoài hành lang thôi, không cách nào vào đây đâu.”
Cậu nói xong còn cười gượng gạo trong bụng: Mình nói cứ như thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ ở bên ngoài kia vậy!
Lần này Bạch Tiên đã hoàn toàn yên tâm, bèn uống hết ly sữa rồi đi vào phòng vệ sinh đánh răng, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Bác sĩ có dặn dò cô bé phải ngủ đủ giấc đúng giờ, như vậy bệnh tình mới có thể thuyên giảm.
Kỳ Họa Niên ngồi xem lại bài tập trên trường. Mấy hôm trước cậu nghỉ học liên miên, bây giờ nhìn số bài tập chồng chất này có hơi ngấy. Kiến thức cuối cấp càng ngày càng nặng, nếu như không theo kịp thì chắc chắn trượt dài luôn cho xem.
Khi cậu đang làm bài tập Toán thì Ninh Diễn Hòa giật mình tỉnh dậy. Bà chập choạng mở mắt, quay qua liền nhìn thấy thiếu niên ngoan ngoãn chăm chỉ của mình.
“Con làm bài à?”
Kỳ Họa Niên đang cắn đầu bút, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Ninh Diễn Hòa, lập tức quay sang nhìn: “Bà dậy khi nào thế?”
Ninh Diễn Hòa nhạt nhòa mỉm cười: “Mới dậy thôi. Lúc nãy uống thuốc xong thì có hơi buồn ngủ, không nghĩ là ngủ đến tận giờ này.”
Kỳ Họa Niên đứng dậy rót một cốc nước ấm, đưa đến cho Ninh Diễn Hòa. Bà nhận lấy, cúi đầu uống vài hớp, giọng cũng đỡ khàn hơn nhiều rồi.
“Ngày mai không đến trường sao?”
“Ngày mai con được nghỉ, nên hôm nay mới ở lại đây được này.” Kỳ Họa Niên đặt cốc nước trở lại bàn, ngồi xuống ghế, bóp tay cho Ninh Diễn Hòa, “Bà phải cố gắng ăn uống đầy đủ hơn nữa thì bệnh mới nhanh chóng khỏi được. Mấy đứa nhóc hàng xóm bọn nó nhớ sủi cảo của bà lắm rồi.”
Ninh Diễn Hòa dựa lưng vào giường, đuôi mắt đầy những nếp nhăn xếp chồng lên nhau thoáng cong cong: “Lệ Linh chắc cũng nhớ nhỉ? Lâu quá không thấy con bé, chắc là lịch học bận rộn lắm.”
Lệ Linh vào thăm bà được vài hôm đầu, sau đó thì không đến nữa, lý do thật sự là vì lịch học cuối cấp quá nhiều.
Ninh Diễn Hòa đột nhiên nhắc đến Lệ Linh làm lòng dạ Kỳ Họa Niên bồn chồn khó tả. Cậu nhớ đến thái độ kỳ lạ của Gia Thanh hôm nọ, đến giờ vẫn còn chưa hiểu rõ được lý do vì sao.
Trước đó Kỳ Họa Niên có nghi ngờ Gia Thanh thích thầm Lệ Linh nhưng không nói ra. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì…khả năng này cực kỳ cao. Ngặt nỗi, cậu không biết tình cảm của Lệ Linh như thế nào, vì cô chưa từng thổ lộ với cậu dù chỉ một câu.
Kỳ Họa Niên thầm thở dài: “Vâng, tụi con đều là lớp mười hai cả rồi, bài tập mỗi ngày đều chất thành núi được luôn đấy bà ạ.”
Ninh Diễn Hòa gật gù: “Bà biết bà biết. Nhưng con không được vì thế mà lười nhác đâu đó. Có còn nhớ đã hứa gì với bà không?”
Lời hứa năm đó giữa hai người họ cách đây đã gần tám năm rồi. Sau cuộc đại phẫu kia, Kỳ Họa Niên cũng chỉ còn lại mỗi bà nội là Ninh Diễn Hòa. Cuộc sống của cậu từ đó bắt đầu thay đổi xoành xoạch. Cậu cũng dần phải làm quen với hai chữ “tự lập” hơn những đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Khi ấy, Ninh Diễn Hòa muốn cậu phải hứa với mình rằng: Sau này con nhất định phải thi đỗ đại học, chỉ khi đỗ đại học, chăm chỉ học tập thì mới có thể thay đổi tương lai của con được. Con thích học cái gì, con cứ chuyên tâm học cái đó. Bà không ép buộc con phải theo ý của bà. Cuộc sống này, tương lai này nằm trong tay con, tự con quyết định.
Kỳ Họa Niên nhớ lại lời hứa năm ấy, khóe môi buồn bã nở một nụ cười.
“Con hứa với bà sẽ thi đỗ đại học, nhưng bà cũng phải hứa với con một chuyện.”
Ninh Diễn Hòa im lặng nhìn cậu.
Kỳ Họa Niên áp bàn tay gầy guộc đến mức chỉ còn một lớp da mỏng bọc xương lên gò má của mình, tha thiết nói: “Ngày con tốt nghiệp đại học, bà phải có mặt ở đó, nhìn con thành công bước đầu nhé.”
Giây phút ấy, trái tim trong lồng ngực bà mơ hồ nhói đau, chẳng rõ vì nguyên nhân gì. Bà áp bàn tay còn lại lên tay Kỳ Họa Niên, nhẹ nhàng gật đầu.
Cảm xúc lưng chừng chưa được trọn vẹn, bên ngoài hành lang thình lình có một tiếng hét thất thanh của nữ: “Áaa!”
Kỳ Họa Niên theo phản xạ đứng bật dậy, hướng mắt ra ngoài cửa. Trên cửa phản chiếu một bóng đen mờ nhạt vừa mới ngồi thụp xuống. Bạch Tiên đang ngủ cũng bị tiếng hét này làm cho tỉnh dậy.
Cô bé run rẩy ngồi trên giường nói: “Anh ơi, có phải là nó không?”
Kỳ Họa Niên quay lại nhìn Bạch Tiên, vội vàng trấn an: “Không phải đâu, anh sẽ ra ngoài xem. Em đừng bước xuống giường, nhớ chưa?”
Bạch Tiên đã sợ đến gần phát khóc. Cô bé là một đứa trẻ mồ côi, sau khi nhập viện chỉ có một người phụ nữ đôi lúc sẽ tới lui thăm chừng, thời gian còn lại đều nhờ vào y tá của bệnh viện.
Ninh Diễn Hòa thấy vậy liền bảo: “Tiên Tiên ngoan, có bà ở đây rồi, không sao đâu con.”
Kỳ Họa Niên nhìn Bạch Tiên thêm lần nữa rồi xoay người đi ra ngoài. Ngoài hành lang lầu ba lúc này không có ai, ngoại trừ một nữ y tá đang ngồi bệt trên sàn nhà, mặt cắt không còn giọt máu.
Cậu nhìn đối phương vài giây mới phản xạ lại: “Chị Triệu Đóa?”
Triệu Đóa nghe thấy giọng nói trầm trầm của Kỳ Họa Niên, tinh thần ít nhiều được xốc lại. Tuy đầu cô hướng về phía cậu, nhưng đôi mắt lại nhìn đăm đăm về phía trước, giống như đang đề phòng một thứ gì đó nguy hiểm.
“Họa…Họa Niên.” Giọng Triệu Đóa run rẩy, “Em có thấy…thấy nó không?”
Nó?
Kỳ Họa Niên nhìn theo hướng mắt của Triệu Đóa, phát hiện một vật đen tuyền đang đứng trong bóng tối. Lúc đôi mắt màu hổ phách rực sáng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Kỳ Họa Niên, một trận đau đớn bỗng nhiên ập tới.
Kỳ Họa Niên ngay lập tức ngã khụy trên sàn nhà, một tay bịt chặt hai mắt của mình, dằn xuống nỗi thống khổ quen thuộc này.
Chết tiệt, lại nữa rồi…
Con mèo mun cong lưng lên, tỏ ra giận dữ, liên tục kêu gào mấy tiếng cực kỳ hung hăng. Triệu Đóa vẫn còn sợ hãi ngồi dính trên sàn nhà. Cô muốn đi tới giúp Kỳ Họa Niên một tay nhưng lại không đủ dũng khí làm điều đó.
Một lát sau, con mèo ấy trở về dáng vẻ bình thường, cả người nằm xuống, hai chân trước vòng chéo qua nhau, chăm chú nhìn Kỳ Họa Niên.
Mà cơn đau ấy cũng mơ hồ biến mất.
Kỳ Họa Niên hít thở thật đều, đứng dậy đi qua đỡ lấy Triệu Đóa. Cậu cầm tay cô, nhận ra nhiệt độ cơ thể đã lạnh toát: “Chị Triệu, chị ổn chứ?”
Triệu Đóa đứng không vững, rõ ràng đã bị thứ đen tuyền kia dọa một trận hồn bay phách loạn. Cô ra sức bấu víu vào người Kỳ Họa Niên, thì thào trong cổ họng của mình: “Em qua…qua xem thử, xem thử dưới lòng bàn chân trước bên trái của nó…có nốt ruồi nào không? Một đốm đen chẳng hạn.”
Đốm đen ư?
Kỳ Họa Niên nhìn dáng vẻ khủng hoảng của Triệu Đóa, trong lòng cũng dấy lên vài nghi hoặc. Cậu để cô đứng sát cửa phòng bệnh, một mình đi đến gần mèo mun. Mèo mun không hề nhúc nhích, cũng không xù lông giận dữ như khi nãy.
Tuy nhiên, đôi mắt ấy lúc nào cũng theo dõi sát sao nhất cử nhất động của đối phương.
Kỳ Họa Niên càng bước đến gần, trái tim càng đập loạn. Thật ra cậu cũng sợ, nhưng là vì bị thái độ của Triệu Đóa làm cho hoảng sợ theo.
Mèo mun đảo mắt nhìn đối phương ngồi xổm trên đất, bàn tay chầm chậm vươn tới phía mình.
Ngay khi các đầu ngón tay sắp chạm đến đỉnh đầu của nó, nó bất ngờ há miệng, “ngaow” một tiếng.
Kỳ Họa Niên theo phản xạ hơi rụt tay lại, nhưng sau đó thì liều mạng xoa nhẹ trên đỉnh đầu của nó. Hơi thở từng chút một nặng nề, cho đến khi mèo mun không phản kháng, im lặng hạ thấp đầu, còn cố ý dụi vào lòng bàn tay ấm áp kia.
“Mèo ngoan, anh sẽ không làm gì em đâu.” Kỳ Họa Niên thấp giọng dỗ ngọt, sau đó cầm lấy chân trước bên trái của nó lật lên.
Lớp đệm bên dưới cực kỳ mềm mại, được một lớp lông tơ mỏng phủ lên.
Kỳ Họa Niên cúi nhìn, nương theo ánh sáng nhập nhòe của hành lang, cậu nhìn thấy được một đốm đen in hằn trên lớp đệm hồng nhạt.