Kỳ Họa Niên đặt hai chiếc túi lớn ở trên ván, sau đó đỡ Ninh Diễn Hòa ngồi xuống nghỉ mệt. Ngoài cửa, Lý Thiệu Lâm nói vài câu với tài xế riêng, xe nhanh chóng quay đầu lăn bánh đi khuất. Cậu khép cửa cẩn thận rồi đi vào trong, cũng ngửi thấy mùi thức ăn, cơn đói bụng chốc chốc ập tới.
Ninh Diễn Hòa ngoảnh đầu ngó vào bếp hỏi: “Thanh Thanh, con nấu gì mà thơm thế hả?”
Gia Thanh trong này bận rộn giương mui múa chảo, nghe bà hỏi thì nghiêng đầu đáp rất hùng hồn: “Cơm gà luộc bà ơi, con còn mua thêm bông cải xanh để luộc cho bà nữa này. Tất cả đều luộc!!!”
Lý Thiệu Lâm không nhịn được bật cười: “Cậu ấy lo cho bệnh tình của bà nên đều làm toàn là món luộc, nghe đâu bông cải xanh rất tốt cho tim mạch.”
Ninh Diễn Hòa cười xòa theo giọng điệu của Gia Thanh hồi nãy, lòng hạnh phúc nghĩ: Bọn nhỏ thật là ngoan, Họa Niên đúng là rất biết chọn bạn mà chơi… Sau này nếu mình có gì, thì thằng bé vẫn còn bọn trẻ này…
Bà trầm mặc thu lại ánh mắt sầu đạm, tay phẩy phẩy chiếc quạt mà Kỳ Họa Niên làm cho mình, hít sâu một hơi, bỗng chốc nhớ nhung mùi hương ấm áp của ngôi nhà nhỏ này.
Xung quanh phòng khách vương vấn một mùi hương của gỗ, ngoài ra còn có mùi của nhiều loại trà khác nhau đặt ở trong bếp. Lý Thiệu Lâm là một người yêu thích mùi hương, cũng là người nhạy cảm với mùi hương. Cậu chỉ cần ngửi qua một lần là ghi nhớ được thành phần của nó, đến mức Kỳ Họa Niên phải gọi cậu bằng biệt danh “Mũi Thần”.
Vì vậy Lý Thiệu Lâm thích nhất là bước vào gian phòng khách đơn sơ mà ấm cúng của Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên từ ngoài sân bước vào, sau khi rửa mặt xong, trông cậu có vẻ tỉnh táo hơn nhiều. Đúng lúc này, Gia Thanh mang đồ ăn chiều đặt lên bàn, quả nhiên món nào cũng là món luộc.
Gã chống hông dương dương tự đắc cười nói: “Hôm nay là tớ đãi bà đấy nhé, các cậu nhớ vung đũa ít một chút, đừng có mà giành ăn.”
Ninh Diễn Hòa rời khỏi bộ ván, đi đến xoa đầu Gia Thanh, dịu dàng khen: “Thanh Thanh đảm đang nhất trong đám rồi. Sau này ai mà làm vợ của con chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm.”
Gia Thanh đỏ mặt, sờ sờ mặt: “Bà ơi, con còn trẻ lắm, vợ con gì chứ…”
Lý Thiệu Lâm ở một bên kéo ghế ra cho bà ngồi, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh, ý vị mỉm cười: “Thôi ngại gì nữa, cậu tốt nghiệp xong chẳng phải nóng lòng cưới vợ lắm sao? Trước kia nhớ không lầm cậu từng ghi ước mơ của mình trong thiệp Giáng Sinh là thế mà.”
“…” Gia Thanh nghẹn đến đỏ bừng mặt, lững thững ngồi vào bàn, cầm đũa lên không dám phản biện câu gì.
Giáng Sinh năm ngoái, gã quả thực có viết ước mơ như vậy. Bây giờ nghĩ lại, tại sao mình lại viết điều đó cho ông già Noel làm gì nhỉ? Ông ấy cũng đâu thể vứt một cô vợ xuống cho gã chứ?
Kỳ Họa Niên gắp bông cải xanh cho Ninh Diễn Hòa, lúc này mới lên tiếng: “Sau này vợ cậu phải qua cảm ơn tớ đấy, nhà tớ có khác gì nơi để cậu luyện nấu ăn đâu nào.”
Gia Thanh và cơm vào miệng, phồng hai má, lườm lườm nguýt nguýt đối phương.
Giữa bữa cơm chiều, ngoài cửa xuất hiện một người. Nghe thấy tiếng mèo ngoài sân đồng loạt kêu lên, rõ vẻ mừng rỡ làm mọi người phải ngoái ra nhìn thử xem là người nào. Sau đó, Lệ Linh ôm trong tay một túi trái cây rất lớn, mỉm cười đi vào nhà.
“Lệ Linh à con? Vào đây vào đây.”
“Con chào bà, mẹ con có biếu bà một ít trái cây ăn lấy thảo ạ.” Lệ Linh nói xong liền nhìn sang đám thiếu niên kia, cười với mỗi người một cái.
Lý Thiệu Lâm trước giờ không quá thân mật với Lệ Linh, bất quá chỉ biết cô là hàng xóm từ nhỏ với Kỳ Họa Niên. Gia Thanh cũng không lộ ra cảm xúc gì khác thường, liếc nhìn cô giây lát rồi cúi thấp đầu tiếp tục ăn cơm.
Chỉ còn mỗi Kỳ Họa Niên đứng dậy, cầm giúp cô túi trái cây: “Cho em gửi lời cảm ơn cô Lệ với nhé.”
Lúc đón lấy túi trái cây, bàn tay của cả hai vô tình chạm nhau, khiến cho trái tim Lệ Linh giật thót. Mà một khắc biến đổi cảm xúc này lại bị Gia Thanh nhìn thấu tất cả. Gã ảm đạm nhìn bóng lưng của Kỳ Họa Niên đi vào phòng bếp, rồi lại nhìn Lệ Linh thẹn thùng, lần đầu tiên khó kìm chế mà thở dài.
Tiếc là, bao nhiêu cố gắng che giấu cảm xúc chân thật của Gia Thanh, hôm nay đã bị Lý Thiệu Lâm tình cờ phát hiện. Cậu im lặng quan sát đối phương hơn mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng có chút khẳng định trong lòng.
Bữa cơm chiều trôi qua, Gia Thanh xin phép về trước để tranh thủ làm bài tập, Lệ Linh cũng phải về nhà phụ mẹ soạn quần áo để ngày mai đem ra chợ bán. Trong nhà còn mỗi Ninh Diễn Hòa, Kỳ Họa Niên và Lý Thiệu Lâm.
Nếu là trước kia sẽ có thêm La Lịch nữa, nhưng tình hình của cậu ta vẫn chưa khả quan cho lắm, tạm thời còn nằm trong viện tiếp tục theo dõi.
Đúng tám giờ tối, Ninh Diễn Hòa dần chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh còn đặt một máy radio đã cũ, đang phát một bài hát mang theo giai điệu cổ phong.
Ngoài sân, bốn bé mèo nhỏ nằm phơi mình dưới bầu trời đầy sao. Tiếng hát mị hoặc truyền ra ngoài, khiến cho không gian càng trở nên ảm đạm khó tả. Kỳ Họa Niên cùng Lý Thiệu Lâm ngồi cạnh nhau trên bậc thềm, cả hai im lặng, vừa uống sữa đậu nành vừa ngắm mây ngắm trời một hồi mới chịu nói chuyện với nhau.
Kỳ Họa Niên nói trước: “Cuối cùng thì cũng được về nhà rồi.”
Lý Thiệu Lâm vẫn còn ngước mắt tìm xem hôm nay ngôi sao của mình nằm ở đâu, thấp giọng đáp: “Mời cậu Kỳ nói thử cảm xúc hiện tại cho tôi nghe xem nào?”
Kỳ Họa Niên phì cười, nghiêng mặt nhìn đối phương: “Sao hả? Cậu lại muốn đá đểu gì tôi nữa đây?”
“Đá đểu gì đâu.” Lý Thiệu Lâm hút một ngụm sữa nuốt xuống, “Chỉ muốn biết cậu đang vui hay buồn thôi.”
“Đương nhiên là vui rồi. Bà được xuất viện, bệnh tình thuyên giảm, tôi cũng không cần phải chạy tới chạy lui nhiều nơi, có thể chuyên tâm ôn tập cho kỳ thi sắp tới rồi.”
Bấy giờ, Lý Thiệu Lâm mới thu ánh mắt lại, nhìn sang người bên cạnh mình, không mặn không nhạt hỏi thẳng: “Cậu không thấy nhớ bác sĩ Vưu sao?”
“Gì…gì cơ?” Nhớ ai chứ?!
Mỗi lần nhắc đến Vưu Hạ, y như rằng cậu sẽ bị nói lắp. Sự ngớ ngẩn khắc rõ trên mặt cậu làm Lý Thiệu Lâm buông một tiếng thở dài thườn thượt.
“Đoạn thời gian gần đây cậu rất hay gặp mặt Vưu Hạ đúng không?”
Kỳ Họa Niên cúi đầu, im lặng một hồi mới thừa nhận: “Ừ có gặp nhau trong bệnh viện. Mỗi lần gặp cũng chỉ nói hai, ba câu thôi à.”
“Đem hai, ba câu đó nhân với số lần hai người gặp mặt nhau đi, tính nhẩm một chút cũng có thể nói rằng, cậu khá là may mắn.”
“May mắn?” Kỳ Họa Niên bắt đầu mờ mịt.
Lý Thiệu Lâm gật đầu, điềm nhiên bảo: “May mắn sao không? Vưu Hạ là một người cực kỳ ít nói, kiệm lời như vàng, trò chuyện với đồng nghiệp có khi còn hiếm, chứ đừng nói đến việc đếm xỉa một thằng ranh con như cậu.”
Kỳ Họa Niên cảm thấy hờn không nói nên lời, ranh con cái gì? Cậu thử đọ sức lực với tôi xem, ai mới là ranh con?
Có điều, cậu lười đôi co với Lý Thiệu Lâm, ngửa mặt lên trời, một mình tự chìm vào suy tư khác của bản thân.
Tại sao mình lại may mắn chứ? Nếu bàn về chuyện may mắn khi nói chuyện với Vưu Hạ, Kỳ Họa Niên chỉ muốn giơ tay phản bác kịch liệt!
Lần nào hai người nói chuyện với nhau cũng nảy sinh cảm giác khó chịu bực dọc, đa phần đều là cậu bị người kia mỉa mai đến tức chết mới thôi. Chưa tính sáng nay, Vưu Hạ còn thản nhiên hành hạ vết thương trên cánh tay của cậu nữa chứ.
Chẳng rõ anh ấy cố tình hay vô tình, nhưng mà bóp bóp như vậy đau muốn văng tục luôn! Thế mà mình vẫn nhịn, đến trừng mắt cũng không dám, rốt cuộc thì…mình bị thứ gì ám mất rồi?
Kỳ Họa Niên vò tóc nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ biết thở dài nói: “Thiệu Lâm, cậu nói xem, tôi may mắn hay là có bệnh thần kinh?”
Lý Thiệu Lâm ngả người ra sau, chống hai khuỷu tay xuống sàn nhà. Đúng lúc đó, Bạch Trà đột nhiên từ dưới nhảy lên nằm trên bụng cậu, ngoe nguẩy cái đuôi. Lý Thiệu Lâm rũ mắt nhìn nó, vừa cười vừa vuốt ve lớp lông mịn màng kia.
“Cậu à…” Lý Thiệu Lâm giả vờ nghiêng đầu nghĩ ngợi, lát sau quay qua chắc nịch đáp, “Có bệnh thần kinh!”
Kỳ Họa Niên lườm một cái: “Khi nãy cậu mới bảo tôi may mắn mà?”
“Nhưng dính vào nhà họ Vưu thì chỉ có đen đủi thôi, tôi nói rồi mà.” Lý Thiệu Lâm nói xong bỗng nhìn đối phương, thấp giọng hỏi, “Cậu…có gì muốn nói với tôi đúng không?”
Kỳ Họa Niên ngoảnh sang, hé miệng rất lâu mà không nói được gì, rồi đột nhiên hít vào thật sâu, đứng dậy vươn vai vài cái, giống như muốn lấy thêm dũng khí trước khi “thú tội”. Lý Thiệu Lâm kiên nhẫn chờ đợi đối phương chuẩn bị tinh thần thật tốt, khoảng chừng vài phút sau, cậu nghe đối phương cất tiếng.
“Thiệu Lâm, tôi thích Vưu Hạ rồi.”
Bàn tay đang vuốt ve Bạch Trà chợt khựng lại. Lý Thiệu Lâm không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ im lặng nhìn vào khoảng không vô định, từng chút nghiền ngẫm phát ngôn vừa rồi. Còn Kỳ Họa Niên nói xong liền cúi xuống nhìn, thấy người kia không phản ứng, trái tim sắp sửa nhảy vọt lên cổ họng.
Nhưng cậu không muốn rút lại lời nói của mình.
Có lẽ sau khi nghe Kỳ Họa Niên thú nhận tình cảm, trong một trăm người sẽ có đến chín mươi người nghĩ rằng cậu phút chốc nhất thời nói loạn. Nhưng thật ra, trước khi tâm sự với Lý Thiệu Lâm, Kỳ Họa Niên đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
Những ngày qua mặc dù ngắn ngủi, số lần tiếp xúc với Vưu Hạ không thể gọi là quá nhiều, vậy mà đủ để trái tim cậu dấy lên một tia xúc cảm mãnh liệt. Không còn đơn thuần là yêu thích, cũng không còn đơn thuần là tò mò, mà thứ cậu muốn chính là cuộc sống của Vưu Hạ, con người của Vưu Hạ, nói ngắn gọn hơn thì là tất tần tật mọi thứ liên quan đến anh.
Vưu Hạ trong tâm trí và trái tim Kỳ Họa Niên đã trở thành một chiếc hộp pandora, một món vật kỳ diệu cần phải kiên trì quyết tâm để khám phá toàn bộ bí ẩn bên trong nó.
Sau khi khám phá rồi thì sao? Chắc chắn một điều rằng, cậu sẽ trân quý món vật này, giống như một viên trân châu vô giá.
Bởi vì Kỳ Họa Niên lờ mờ cảm thấy anh không chỉ là một người lạnh lùng ngạo mạn, trong lòng cậu nảy sinh một niềm tin vô cùng mãnh liệt, rằng Vưu Hạ tuyệt vời hơn nhiều so với những lời đồn thổi mà mọi người áp đặt lên anh.
Mặt khác, Kỳ Họa Niên cũng biết rõ bản thân hiện tại chưa thể đường hoàng theo đuổi Vưu Hạ, nhưng cậu là kiểu người một khi đã có tình cảm thì nhất quyết phải hành động.
Trước kia theo đuổi Vưu Chiếu Hy, theo lý mà nói thì không khó, chỉ khó ở chỗ trái tim của Vưu Chiếu Hy vốn có một đối tượng khác rồi. Vả lại, theo đuổi một thiếu niên bằng tuổi thật sự không hao tâm tổn sức quá nhiều.
Nhưng còn Vưu Hạ, không chỉ là theo đuổi vì cảm tính, mà còn phải chứng minh được bản thân của cậu, liệu có xứng đáng để theo đuổi anh hay không?
Ý niệm này gần như được cậu khắc cốt ghi tâm.
Một hồi suy nghĩ miên man phút chốc bị kéo lại bởi giọng nói nhàn nhạt của Lý Thiệu Lâm: “Nghĩa là bây giờ cho dù tôi có khuyên ngăn cậu thế nào đi nữa, cậu vẫn nhất quyết theo đuổi anh ta đúng không?”
Kỳ Họa Niên ngồi xuống, hít sâu một hơi đáp: “Hiện tại, tôi không khống chế được tình cảm của mình. Cậu cũng biết rõ tôi là đứa cố chấp nhường nào mà đúng không?”
Lý Thiệu Lâm nhẹ nhàng bế Bạch Trà đặt xuống đất, sau đó cầm bịch sữa đậu nành lên uống một ngụm cuối. Đá đã tan hết khiến vị ngọt của sữa cũng dần mất đi.
Lý Thiệu Lâm cảm giác đầu lưỡi nhạt thếch, cậu liếm môi rồi nói: “Kiểu cố chấp của cậu khó ai mà tranh lại lắm. Tôi chỉ hỏi thế thôi, bây giờ có trói cậu lại đem ra giữa sân, dùng roi da quất một chục trận, chắc chắn vẫn quyết theo đuổi bằng được. Haiz, Kỳ Họa Niên mà tôi quen biết mấy năm nay chính là loại người thà bị người ta chà đạp lên tình cảm cũng không nghe lời người ngoài khuyên bảo.”
Ngặt nỗi, khi bị người khác xúc phạm hay lợi dụng, Kỳ Họa Niên vậy mà vẫn dễ dàng tha thứ cho họ, một lời cũng không trách móc.
Lý Thiệu Lâm nhớ mãi chuyện năm xưa của Vưu Chiếu Hy đối xử với Kỳ Họa Niên, mi tâm nhíu lại, bây giờ ngay cả mắng chửi cậu cũng không thể làm thay Kỳ Họa Niên được nữa.
Vưu Chiếu Hy là em trai của cậu, cậu có thể làm gì khác chứ? Mắng thì phải mắng thôi, nhưng trong câu mắng có yêu thương dỗ dành.
Lát sau, Lý Thiệu Lâm bỗng cười một tiếng nói: “Chẳng biết cậu lấy đâu ra dũng khí mà thích người đó nữa. Tò mò thật!”
“Theo đuổi mới cần dũng khí, còn thích ấy à, chỉ cần không nói chuyện với nhau mà thấy nhớ, thì chính là thích rồi.”
Kỳ Họa Niên nói xong bèn ôm lấy Mạt Trà nằm gần đó, nghịch nghịch hai chân trước của nó, có vẻ không còn lo lắng gì nữa. Ngược lại, Lý Thiệu Lâm nghiêng mặt nhìn đối phương, khóe môi cong lên cười hỏi:
“Này, cậu còn nhớ trước kia tôi từng nói bản thân mình không bình thường không?”
Kỳ Họa Niên buông Mạt Trà ra, ngây ngẩn vài giây mới đáp: “Ừ nhớ, nhưng tôi bảo bao nhiêu lần rồi hả, cậu đặc biệt chứ không phải không bình thường.”
Lý Thiệu Lâm nhún vai nói: “Đặc biệt hơn người khác thì chính là không bình thường rồi. Thật ra tôi muốn nói với cậu chuyện khác. Gia đình chúng tôi có những thứ khác với con người, nhà họ Vưu cũng vậy.”
Nhà họ Vưu cũng vậy?
Trước kia, Lý Thiệu Lâm từng bóng gió nói với Kỳ Họa Niên về thân phận thật sự của mình rồi. Khi ấy, Kỳ Họa Niên cũng sửng sốt và hoang mang, nhưng sau nhiều năm chơi cùng với Lý Thiệu Lâm, cậu nhận ra rằng người này không hề xấu, hơn nữa còn sống rất tình cảm và lương thiện. Cho nên việc thân phận thật sự không phải con người của Lý Thiệu Lâm có ra sao, Kỳ Họa Niên không để ý nữa.
Nhưng hôm nay Lý Thiệu Lâm đột ngột nhắc đến người nhà họ Vưu, còn cố ý nhấn mạnh bọn họ cũng giống với nhà họ Lý…
Kỳ Họa Niên nhất thời rối ren, lập tức nghĩ tới Vưu Hạ, liệu người này còn có chuyện bí mật gì khác nữa?
Lý Thiệu Lâm bên cạnh cũng rơi vào trầm mặc. Cậu suy đi tính lại, trong lòng rất muốn nói toàn bộ sự thật cho Kỳ Họa Niên biết, nhưng rồi cậu không thể. Có lẽ không nỡ nhẫn tâm phá vỡ đoạn tình cảm mới gây dựng trong tim đối phương.
Nhưng mà, sau này tình cảm ấy lớn mạnh hơn thì phải làm sao? Khi đó, nếu Kỳ Họa Niên vô tình phát hiện ra được thì không phải sẽ chịu đựng cú sốc lớn à?
Không thể buông bỏ cũng không thể tiếp tục, một cảm giác vô cùng khó chịu, vô cùng khốn nạn, vô cùng giày vò…
Lý Thiệu Lâm đau cả đầu. Kỳ Họa Niên bây giờ đã bình tĩnh trở lại, cậu ngoảnh đầu nhìn sang, cất tiếng hỏi: “Ý của cậu là gì? Cậu cứ nói thẳng đi, tôi không sao đâu. Vưu Hạ rốt cuộc có gì bất thường ư?”
“Vưu Hạ…” Lý Thiệu Lâm tự lẩm nhẩm với chính mình, lát sau khẽ cười, “Chưa gì đã thuận miệng gọi tên người ta quá nhỉ? Cậu được lắm, Kỳ Họa Niên!”
Kỳ Họa Niên có hơi ngượng nghịu, nhưng rồi nhanh chóng quay về vấn đề khi nãy: “Bỏ đi, tôi muốn hỏi đến chuyện cậu vừa nói cơ.”
Lý Thiệu Lâm nhìn đối phương, che giấu tiếng thở dài nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu cậu muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi đi, nhưng phải hứa với tôi là không được bỏ cuộc giữa chừng. Tình cảm không phải trò chơi, nói được làm được.”
“Cậu…” Kỳ Họa Niên bị xoay mòng mòng, suýt nữa bực dọc chửi một tiếng nhưng đã kịp thời nhịn xuống, “Haiz, cậu lúc nào cũng úp mở như thế, tôi chẳng biết đâu mà lần. Thật ra cậu không cần lo cho tôi đâu, tôi thích chính là thích Vưu Hạ, thích toàn bộ con người anh ấy, không riêng một thứ nào đó thuộc về anh ấy. Cho nên dù có bí mật khủng khiếp nào đi nữa, tôi nghĩ mình vẫn sẽ chấp nhận được.”
Lý Thiệu Lâm rướn mày, bỗng khiêu khích: “Ví như… anh ấy ngoại tình, cậu cũng chấp nhận?”
Sắc mặt Kỳ Họa Niên thoáng chốc thay đổi. Đôi ngươi đen láy sâu thẳm nhìn Lý Thiệu Lâm rất lâu, lúc này lại chẳng thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Kỳ Họa Niên là gì. Đây cũng tính là lần đầu tiên đối phương có nét mặt đáng sợ này, làm cho Lý Thiệu Lâm phải xoắn xuýt, tự hỏi bản thân liệu có phải đã phạm vào điều cấm kỵ rồi không?
Kỳ Họa Niên dần dần giãn đôi mày đen sẫm ra, giọng điệu dứt khoát nói: “Nếu như chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, người kia có thế nào tôi cũng không oán trách. Nhưng nếu đã xác định có tình cảm với nhau, tôi tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho chuyện đó. Cậu chóng quên quá, tôi…rất ghét nói dối, càng ghét việc bị người kia lừa dối tình cảm.”
Bầu không khí chợt tĩnh lặng bất thường.
Lý Thiệu Lâm sực tỉnh, bây giờ mới phát hiện máy radio đã ngừng từ lúc nào không hay. Kỳ Họa Niên cũng ngoảnh đầu nhìn vào phòng khách một chút, toan đứng lên thì bị người kia bắt lấy cổ tay giữ lại.
“?” Kỳ Họa Niên quay đầu nhìn nhìn, “Gì đấy?”
Lý Thiệu Lâm cũng đứng dậy, cúi đầu cầm cổ tay trái của Kỳ Họa Niên nâng lên đến giữa ngực bọn họ. Kỳ Họa Niên mờ mịt không biết đối phương định làm gì, mở miệng muốn hỏi thì bị người ta chặn lại.
“Cái đồ si tình như cậu, sau này nếu tôi không còn ở cạnh thì phải làm sao đây?”
Kỳ Họa Niên ngẩng đầu lên, ngây một giây rồi bật cười: “Bố Lý, bố nỡ bỏ rơi con trai của mình vậy sao?”
“Bố Lý” thoáng cau mày, dùng ngón cái ấn nhẹ xuống cổ tay dưới của Kỳ Họa Niên. Tranh thủ lúc người kia không để ý, một vòng tròn màu xanh nhạt xuất hiện rất nhanh đã biến mất.
Ngay sau đó, Kỳ Họa Niên cảm thấy toàn thân như chịu đựng một cơn gió lạnh. Cậu rùng mình, rũ mắt nhìn một cái, phát hiện Lý Thiệu Lâm đã rút tay về rồi.
“…Cậu vừa làm gì đó?”
Lý Thiệu Lâm không trả lời vấn đề này, bâng quơ đáp: “Ráng mà sống cho tốt, đừng làm bố mất mặt đấy.”
“…” Thuận miệng gọi thôi, ai nhận cậu làm bố bao giờ?
—
Tưởng Nghị không gõ cửa phòng mà trực tiếp đi thẳng vào trong, nhìn thấy Tề Cao Vân đang ngồi nghỉ ở ghế sofa, ánh mắt chăm chú ngắm nghía một cây bút trong tay.
Ông cau mày khó hiểu: “Tề Cao Vân, cậu đang làm gì đó?”
Nghe thấy giọng nói, Tề Cao Vân lúc này mới sực tỉnh, nghiêng đầu nhìn Tưởng Nghị. Đáy mắt hắn tối sầm lại, lộ rõ vẻ khó chịu: “Ông không có tay sao? Có biết lịch sự không đấy?”
Tưởng Nghị cười giận một tiếng, bước tới ngồi xuống đối diện hắn. Ông tự mình rót trà uống, sau đó hỏi: “Tôi hỏi cậu đang làm gì trong này mà ngẩn ngơ thế kia?”
Dừng một chốc, Tưởng Nghị liếc mắt sang chiếc bút bi, đôi mắt nheo lại: “Bút của ai thế?”
Tề Cao Vân ngồi thẳng dậy, khuỷu tay đặt trên đùi, xoay xoay chiếc bút bi màu đen, ý cười treo bên khóe miệng: “Ông hỏi làm gì?”
“Sao lại không hỏi được chứ? Tề Cao Vân mà tôi quen biết sáu năm nay đâu phải là bộ dạng thơ thẩn như tương tư này? Hẳn là chiếc bút của người nào đó đặc biệt lắm.”
Tề Cao Vân chớp mắt một cái, bỗng nhớ lại hôm nọ khi tranh cãi với Vưu Hạ, lúc hai người đứng sát nhau, hắn mơ hồ ngửi thấy được một mùi hương từ cơ thể đối phương. Là một loại mùi hương đặc biệt, không nồng đậm nhưng không hề nhạt nhòa, khiến người ta vừa lưu luyến vừa nhớ nhung.
Suốt nhiều ngày nay, trong lòng Tề Cao Vân luôn nghĩ đến Vưu Hạ, thậm chí khi chìm vào giấc ngủ, hình bóng của anh cũng không buông tha cho hắn. Trong mơ, Tề Cao Vân cảm thấy mình cùng Vưu Hạ gần gũi thân mật, không chỉ đơn thuần là cùng nhau trò chuyện, hơn thế hắn còn chạm vào được mỗi tấc thịt sau lớp áo sơmi trắng kia.
Đáy lòng gợn những ngọn sóng lớn nhỏ khác nhau, giống như dục vọng của hắn.
Tề Cao Vân từng hốt hoảng nhận ra bản thân hưng phấn mỗi lần nghĩ tới Vưu Hạ, sau đó hắn như bị kích thích, bị nghiện thuốc, dần dần chìm đắm trong loại đê mê mờ mịt ấy.
Tưởng Nghị nhìn sâu vào đôi mắt cường ngạnh của Tề Cao Vân, đột nhiên bất an vô cùng. Ông hít một hơi, thăm dò hỏi thử: “Bút của Vưu Hạ à?”
Tề Cao Vân như tỉnh lại sau khi nghe thấy tên của Vưu Hạ. Hắn ngước đôi ngươi lên, cười nói: “Ông cũng giỏi đoán suy nghĩ người khác ấy nhỉ?”
“…Thật?” Tưởng Nghị sửng sốt, “Cái đó, Tề Cao Vân, cậu đừng nói với tôi… Cậu thích Vưu Hạ?”
Tề Cao Vân mặt không đổi sắc đáp: “Tôi từng nói tôi là trai thẳng bao giờ chưa?”
Tưởng Nghị tức đến trắng mặt. Ông nào dám nghĩ tới tương lai sẽ có loại chuyện khủng khiếp này. Tề Cao Vân, gà cưng mà ông nuôi dưỡng bao lâu nay, định dùng để đấu với Vưu Hạ, khiến cho Tần Chính thê thảm một trận, vậy mà bây giờ hắn ngang nhiên thích đối thủ của mình?
Tưởng Nghị giận run dằn tách trà trong tay: “Mẹ kiếp cậu điên à?”
Tề Cao Vân cau mày lại: “Tôi thích ai có liên quan đến ông sao?”
Tưởng Nghị gằn giọng: “Nhưng không được là thằng đấy.”
“Cứ là thằng đấy thì sao nào?” Tề Cao Vân đặt chiếc bút xuống mặt bàn, “Vưu Hạ là một người rất thú vị, tôi muốn vừa đấu vừa theo đuổi, không được à?”
Khóe mắt Tưởng Nghị giật giật liên hồi, ông kìm chế không ném tách trà vào mặt Tề Cao Vân, trong lòng mắng chửi, mẹ kiếp lũ đồng tính này.
Sau cùng, ông yếu ớt phản kháng: “Vưu Hạ chưa chắc đã giống cậu.”
Tách trà trong tay Tề Cao Vân bỗng lay động. Hắn im lặng nhìn Tưởng Nghị, sau đó cúi đầu nhàn nhã uống một ngụm trà rồi nói: “Không giống cũng phải giống. Chỉ khi nếm trải cảm giác đó rồi mới biết là có nghiện hay không thôi.”