• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi nghe được tin Vưu Hạ đã trở về, Thẩm Ninh lập tức cho người hầu dọn dẹp lại phòng ngủ của anh. Thế nhưng chờ đến gần chập choạng tối mới nhìn thấy xe hơi màu trắng kiểu dáng cổ điển của anh rẽ vào sân nhà.

Cô hầu trẻ đang quét dọn thì tình cờ nghe thấy tiếng máy xe vừa tắt, cô nghiêng đầu nhìn một cái rồi nhanh chân chạy lên lầu báo cho Thẩm Ninh.

Cửa phòng hé mở, cô hầu trẻ mỉm cười phấn khích: “Phu nhân ơi, cậu Tư về rồi ạ!”

Phía dưới sân nhà bỗng nhiên đông vui đến lạ.

Vưu Hạ mở cửa xuống xe trước, sau đó mới tới lượt Vưu Kiện. Người hầu từ bên trong đổ ra, hết người này đến người kia tay chân mau lẹ muốn cầm đồ đạc giúp cho cậu Tư.

Vưu Kiện dựa người vào bên hông xe hơi, đánh mắt nhìn cảnh tượng này, có chút buồn cười trách móc: “Này này, ngày thường tôi có thấy mấy người sốt sắng như vậy đâu nhỉ?”

Đám người hầu hơi khựng lại một chút, lén lút nhìn nhau rồi nhìn sang cậu Hai, trong lòng áy náy tội lỗi. Nhưng mà chuyện này sao có thể so sánh với nhau được chứ? Rõ ràng cậu Hai ngày nào cũng ở nhà, có hôm còn không thèm về nhà mà lang bạc đâu đó trời không thấy đất không biết. Còn cậu Tư thì khác, hiếm lắm mới trở về, bọn tì nô chúng tôi muốn lấy lòng cũng là sai sao?

Bầu không khí sốt sắng bận rộn thoáng chốc lắng xuống. Từ trong đám người thình lình xuất hiện một người phụ nữ đã cao tuổi, mái tóc bạc phơ được buộc gọn ở sau lưng. Bà chậm rãi đi tới trước, nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe miệng, ôn tồn cất tiếng:

“Cậu Hai sao lại so sánh khập khiễng như thế được chứ hả? Cậu Tư lâu ngày mới về nhà, bọn nó chỉ muốn làm cậu ấy thấy thoải mái vui vẻ mà thôi. Còn cậu, ngày nào cũng ở đây rồi, nếu bọn nó xoắn xuýt lên thế thì có phải là làm lố quá không?”

Trong người Vưu Kiện sớm đọng lại không ít hơi men, khiến cho ánh mắt và nụ cười của hắn càng trở nên phóng đãng bất kham.

Hắn vuốt vuốt cái trán, cười một tiếng: “Tôi chỉ trêu bọn họ chút thôi, dì Triệu không cần nói đỡ giùm đâu.”

Dì Triệu nhẹ nhàng mỉm cười, thoáng nhìn qua đám người hầu: “Mau đem đồ của cậu Tư lên phòng đi.”

Vưu Hạ từ nãy đến giờ đều không lên tiếng, vì vốn dĩ anh không để ý đến mọi người, lẳng lặng bước vào nhà từ lúc nào không hay.

Thẩm Ninh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy thanh niên bận một bộ quần áo màu trắng tao nhã khí khái đang cởi giày, ý cười trong mắt bà đong đầy hạnh phúc.

“Con trai.” Thẩm Ninh đi qua, không nói thêm nửa chữ đã vội ôm lấy Vưu Hạ.

Vưu Hạ chưa cởi xong giày đã buộc phải đứng thẳng người để cho đối phương tùy ý ôm mình. Vòng tay của Thẩm Ninh ấm áp, dường như muốn ôm người con trai bao năm xa cách này mãi thôi.

“Mẹ.” Vưu Hạ cứng ngắc mở miệng, rõ ràng không có thói quen bày tỏ cảm xúc với người khác.

Nhưng Thẩm Ninh đã quen rồi, tất cả mọi người trong nhà cũng sớm quen với một Vưu Hạ lạnh lùng lãnh đạm, nên bà vô cùng tự nguyện một mình bày tỏ cho con trai biết cảm xúc của mình.

“Con đi lâu như vậy, một tin nhắn gửi về cũng không có là thế nào chứ?” Thẩm Ninh vừa trách vừa xót xa nhìn anh, “Ở bên đó con học nhiều lắm à? Sao trông gầy rộc đi thế này?”

Vưu Kiện lúc này đi vào trong, nhìn thấy cảnh tượng tái ngộ sau nhiều năm của hai mẹ con, cứ nghĩ hắn sẽ mở miệng bông đùa vài câu như thường ngày, nhưng không ngờ lại chỉ im lặng nhìn hai người bọn họ một chốc rồi mỉm cười rời đi.

Người hầu nối đuôi nhau đem từng chiếc vali của Vưu Hạ lên lầu.

Vưu Hạ liếc mắt nhìn qua bọn họ, sau đó nhìn Thẩm Ninh, cố gắng nở một nụ cười: “Từ trước đến giờ con cũng đâu có béo, quá lắm sụt vài cân thôi. Áp lực học hành, mẹ hiểu mà.”

Thẩm Ninh chưa hết chua xót, sụt sịt mũi: “Ừm, thế về đây rồi thì ở nhà luôn nhé, đừng có ra ngoài ở riêng nữa. Mẹ phải theo dõi sức khỏe của con mới được!”

Vưu Hạ khó xử im lặng một lúc lâu: “Thật ra con đã mua một căn hộ ở trung tâm rồi.”

Thẩm Ninh sửng sốt nhìn anh, giây sau đó liền đánh lên người đối phương một cái rồi mắng.

“Cái thằng nhóc bướng bỉnh này!”

Tuy trong lòng rất buồn bực nhưng bà là người hiểu rõ nhất vì sao Vưu Hạ không bao giờ thích sống ở ngôi nhà này. Trừ việc không hợp tính tình với Vưu Quán Thanh và Vưu Thần ra thì anh vẫn còn một lý do nữa.

Thẩm Ninh ngước mắt nhìn con trai, đôi mắt ầng ậng nước, muốn khóc mà không thể, chỉ trách chuyện của quá khứ đã ám sâu vào tâm lý của anh, đến giờ chưa thể gỡ xuống được.

Vưu Hạ bị đánh cũng không kêu than gì, im lặng nửa ngày mới thấp giọng nói: “Nếu như ở đây khoảng một tuần thì chắc cũng được.”

Một lời này dường như đang muốn dỗ dành người mẹ già ngày đêm thương nhớ con trai bảo bối của mình. Quả nhiên sau đó Thẩm Ninh không còn lộ ra vẻ thương tâm nữa.

“Ừ, trước mắt cứ thế đi.” Thẩm Ninh hài lòng quay sang nói với cô hầu trẻ thân cận, “Mau chuẩn bị một ít đồ ăn cho cậu đi.”

Cô hầu trẻ gật đầu, lập tức chạy đi chuẩn bị.

Khi Vưu Hạ lên lầu đi về phía phòng ngủ của mình thì nhìn thấy lần lượt từng người hầu đi ra khỏi đó. Anh dừng chân, chưa vội bước vào trong.

Một người đàn ông trung niên từ trong đám đông thấy Vưu Hạ liền cúi đầu nói: “Cậu Tư, đồ đạc đều đã được sắp xếp xong rồi ạ. Nếu cậu còn cần gì thì cứ bảo với chúng tôi.”

Vưu Hạ đi tới trước cửa phòng, đám người hầu nhanh chóng tản ra hai bên. Anh nâng mắt nhìn khắp phòng mình một lượt, vừa có cảm giác thân quen nhưng cũng có chút lạ lẫm.

Căn phòng này đã quấn quýt với anh từ khi mới lọt lòng, cho đến lúc anh trưởng thành và muốn tung cánh bay xa thì chỉ vừa hơn hai mươi năm.

Là hai mươi năm.

Khoảng thời gian không hề ít ỏi này cũng vừa vặn lưu lại rất nhiều sự kiện trong cuộc đời Vưu Hạ. Có chuyện anh đã sớm quên, có chuyện anh lại chẳng thể nào quên được.

Bất chợt, một cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào phòng.

Vưu Hạ dời tầm mắt nhìn sang khung cửa sổ, đầu chân mày thoáng nhíu lại, lộ rõ vẻ không hài lòng. May sao một cô gái tình cờ phát hiện, vội vàng chạy vào đóng kín cửa sổ lại.

Gió rít gào trên mặt kính.

Vưu Hạ vẫn lạnh tanh như cũ nói: “Các người lui được rồi.”

Đám người im thin thít nhìn nhau vài giây rồi lẳng lặng rời đi không nói thêm một lời nào. Dù sao họ cũng đã làm việc trong nhà họ Vưu này nhiều năm, người mới nhất cũng tính là hai năm rồi đi, cho nên mọi người đều hiểu tính tình của Vưu Hạ như thế nào.

Có khi còn khắc nghiệt hơn cậu Cả nữa là.

Cửa phòng chậm rãi đóng lại một tiếng.

Vưu Hạ ngả mình xuống giường, nặng nề hít vào thở ra. Trên người anh phảng phất mùi rượu, rất nhẹ nhưng vẫn không thể xem như không có. Chẳng qua khi chạy đến trường đón Vưu Kiện, hai người đã ghé sang Camouf mấy tiếng để cùng nhau trò chuyện tâm sự đôi lời.

Từ trước đến giờ Vưu Hạ hiếm khi uống rượu, ngoại trừ một lần thầy giáo ở bên nước ngoài ngỏ lời muốn mời anh một ly và thêm một lần vào chiều hôm nay khi Vưu Kiện cứ dụ dỗ rượu này rất ngọt, uống vào không say.

Ngọt thì có ngọt, nhưng rượu nào lại không say?

Bao tử quặn lên, mùi rượu còn vương lại nơi cánh mũi, chỉ cần anh thở nhẹ ra cũng dễ dàng ngửi thấy được.

Vưu Hạ nhắm mắt lại muốn ngủ thì sực nhớ đến lời nói của Vưu Kiện lúc ở trong quán bar. Hình ảnh người đàn ông đậm chất lưu manh nhưng cực kỳ quyến rũ ấy hiện lên trước mắt, cùng với những lời kể chân thật đến phong phú, khiến cho Vưu Hạ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Mà điều khiến anh thấy nhẹ nhõm nhất chính là Vưu Chiếu Hy đã dọn ra ngoài sống rồi.

Nghĩa là cả hai không còn phải chạm mặt nhau đầy chán ghét nữa.

Nhớ đến đây, tâm trí dần dần uể oải, không nhanh không chậm thì lịm đi.

Bên ngoài, cô hầu trẻ thân cận của Thẩm Ninh đang đứng lóng ngóng ở trước cửa, chần chừ nửa ngày mới dám tiến tới gõ lên cửa phòng của Vưu Hạ. Một tay cô bê chiếc khay đựng “đồ ăn” của anh, một tay thận trọng gõ hai tiếng.

Không có người trả lời cũng không có phản ứng gì khác.

Cô hầu trẻ nghi hoặc áp sát tai lên cửa, thấp giọng gọi: “Cậu Tư?”

Qua một hồi vẫn không có ai hồi đáp.

Đúng lúc này, Vưu Kiện bước ra khỏi phòng, trên mặt đã phần nào tỉnh táo. Hắn biếng nhác dựa người vào cạnh tường, vô tình nhìn thấy cô gái ở phía đối diện đang loay hoay gần một buổi trời chỉ để đưa đồ ăn cho Vưu Hạ.

Cô căn bản không nỡ rời đi nhưng cũng không dám gõ cửa thêm lần nào nữa.

Vưu Kiện thong thả đi đến gần, nhàn nhạt lên tiếng: “Diệp Trâm.”

Diệp Trâm giật mình khi nghe thấy tên của mình. Cô quay đầu ngó sang, lập tức cúi xuống nói: “Cậu Hai.”

Vưu Kiện: “Đem xuống bếp đi, cậu Tư ngủ rồi.”

Vưu Kiện thừa biết Vưu Hạ mỗi khi có một ngụm rượu trong người thì không thể nào tỉnh táo nổi, chỉ còn cách ngủ vùi mấy tiếng đồng hồ mà thôi.

Diệp Trâm ngước mắt nhìn đối phương giây lát rồi mới thở nhẹ một hơi, vâng lời xoay người đi xuống dưới lầu. Lúc Diệp Trâm vừa xuống tới tầng trệt, Vưu Kiện thấp thoáng nghe thấy giọng điệu lễ phép của cô: “Cậu Cả mới về.”

Vưu Thần từ dưới chậm rãi đi lên, chạm mặt Vưu Kiện ở ngay hành lang.

Vưu Kiện cong cong khóe môi: “Hôm nay anh không qua bên đấy à?”

Sắc mặt Vưu Thần vốn luôn trầm tĩnh, nghe đối phương hỏi, y cũng không lộ ra cảm xúc gì khác, lãnh đạm chuyển chủ đề: “Nghe nói Vưu Hạ về rồi.”

Vưu Kiện bất mãn chau mày: “Anh bẻ lái cũng đừng gắt như thế chứ. Ừ, nó về rồi, đang ngủ trong phòng kìa.”

Cả hai một trước một sau đi vào thư phòng. Vưu Thần ngồi xuống ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ, toàn thân mệt nhoài dựa vào lưng ghế. Vưu Kiện ngồi ở chếch đối diện, bày ra bộ dáng phóng đãng hơn, nhìn vô cùng ngứa mắt.

“Chẳng qua lúc nó đến đón em thì cả hai cùng ghé qua Camouf uống một chút.”

Vưu Thần tháo cà vạt, nghiêng đầu nhìn đối phương: “Vưu Hạ uống rượu?”

Thật ra y không quan tâm đến chuyện Vưu Hạ uống rượu thì có gì tốt hay xấu, chỉ là hơi bất ngờ một chút.

Vưu Kiện cười bỉ ổi: “Em dụ nó uống, chỉ một ly nhưng mà gục ngã rồi. Chuyện Vưu Hạ đột nhiên về nước, anh có biết trước không?”

“Không biết.” Vưu Thần châm một điếu thuốc, “Chưa từng nghe nó nói đến, nhưng dù sao cũng đã học xong rồi, ở lại bên đó làm gì?”

“Anh không định để nó làm ở bên nước ngoài sao? Em cảm thấy khả năng của nó có thể phát triển mạnh khi ở bên Pháp.”

Vưu Thần nhả ra một làn khói ảm đạm, che khuất đi đôi mắt lạnh nhạt ấy: “Làm cho nhà vẫn tốt hơn. Anh không an tâm để nó làm ở chỗ lạ.”

Một khắc sửng sốt qua đi, Vưu Kiện dường như đã hiểu được tâm ý của đối phương, bèn mỉm cười hài lòng: “Ừ, anh suy nghĩ thấu đáo phết đấy. Vậy khi nào anh định nói chuyện với nó?”

Vưu Thần rũ mắt nhìn cuốn lịch trên bàn: “Ngày mai.”

“Ừm.” Vưu Kiện sờ sờ mũi, bỗng nhiên nói một câu, “Hai người lúc bàn chuyện cũng đừng căng thẳng quá nhé. Dù sao Vưu Hạ cũng mới trở về, anh đừng nghiêm khắc quá.”

Vưu Thần không đáp lại, chỉ im lặng hút xong điếu thuốc.

Gần nửa đêm, Vưu Hạ mơ màng tỉnh giấc bởi một tiếng động rất nhỏ phát ra từ phía cửa phòng. Vì ngủ quá lâu nên khi tỉnh dậy, đầu có hơi choáng.

Anh mở mắt nhìn vào bóng tối, sau đó chậm rãi dời đến bên nơi có ánh sáng le lói.

Cửa phòng bị mở ra từ lúc nào không hay. Tiếng động phát ra khi nãy cũng chỉ khe khẽ, cứ như có người đứng ở bên ngoài dè dặt đẩy vào từng chút từng chút một.

Vưu Hạ ngồi dậy, bước xuống giường muốn đi tới đóng cửa phòng. Thế nhưng chân chưa kịp động đậy, cả người anh đã cứng ngắc trong nháy mắt. Đường nhìn từ từ chiếu sang phía chân giường, hô hấp của anh đột nhiên nghẹn lại.

Nơi chân giường lúc này có một đứa trẻ đang ngồi, đầu gục xuống, im thin thít.

Từ nhỏ đến giờ, Vưu Hạ không hề tin vào những chuyện ma quỷ, càng không nghĩ có ngày mình sẽ tận mắt chứng kiến những thứ vô hình đáng sợ ấy.

Nhưng ngay lúc này…

Vưu Hạ trừng to mắt chăm chăm nhìn vào đứa trẻ.

Đó là một cậu bé, mái tóc đen nhánh rũ xuống, đầu không hề ngẩng lên, cả người ngồi bó gối trông vô cùng đáng thương. Làn da trên người trắng nhợt nhạt, gần như có thể nhìn thấy từng đường gân xanh ẩn dưới lớp da của nó.

Vưu Hạ chết lặng một chỗ, mãi mới có thể gắng sức thốt ra một câu: “Là ai?”

Hơi thở nặng nề thoát ra dễ dàng nhận thấy được anh đang sợ hãi đến mức độ nào.

Đứa trẻ không mở miệng trả lời, thay vào đó là một giọng hát rất non nớt cất lên, mang theo sắc thái tươi vui nhưng cũng ma mị không kém.

“Một, hai, ba bạn nhỏ. Bốn, năm, sáu bạn nhỏ. Bảy, tám bạn nhỏ đáng yêu. Cùng nhau nắm tay chơi cầu tuyết. Một quyển sách đọc đến trang thứ tám. Một bài ca dao hát hết câu thứ tư. Một viên kẹo chỉ cắn một nửa. Còn lại năm bạn nhỏ…”

Giọng hát vẫn thản nhiên tiếp tục…

“Một đôi dép bị mất đi một chiếc. Một bộ sách luật thuộc hết quyển thứ hai. Một khẩu súng đã lên sẵn đạn. Còn lại hai bạn nhỏ…”

“Một câu chuyện vẫn chưa bắt đầu. Một bạn nhỏ mở mắt ra…”

Khi câu hát cuối cùng cất lên, đứa trẻ cũng thình lình ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ của Vưu Hạ, nở một nụ cười hết sức ma quái.

Vưu Hạ không phản ứng kịp thời, lập tức bị nó nhìn đến gai ốc đều nổi lên. Nhưng chỉ vài giây sau đó, anh bàng hoàng nhận ra một điều còn đáng sợ hơn như thế.

Đôi mắt của đứa trẻ, cũng màu đỏ.

Không thể nào, không thể nào…

Sắc mặt Vưu Hạ dần trở nên méo mó đầy đau khổ, mà đứa trẻ ngược lại như nhìn thấy một hũ kẹo ngọt trước mặt, càng cười càng vui vẻ.

Lát sau, nó nói: “Chơi với em đi.”

Vưu Hạ: “…”

Đứa trẻ nghiêng nhẹ đầu, cố gắng tỏ ra đáng yêu, khóe miệng cười đến rộng ngoác: “Anh cũng một mình mà.”

Cho tới khi nó chuẩn bị nói tiếp thì cửa phòng đột nhiên hé mở thêm một khoảng nhỏ. Tiếng động rất khẽ mà lạnh thấu xương.

Nó quay mạnh đầu nhìn cánh cửa, đôi mắt sáng rực, bỗng cười thành tiếng đứt quãng: “Bạn nhỏ tới rồi… Bạn nhỏ của em. Bạn nhỏ…của anh.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK