Cả hai vòng qua khuôn viên bệnh viện, trực tiếp đi thẳng tới phòng cấp cứu ở gần đó. Từ đằng xa, dưới ánh đèn vàng nhạt, hai người họ vô tình nhìn thấy Kỳ Họa Niên đang ngồi ở băng ghế đá, đầu gục xuống, không hề động đậy.
“Họa Niên.” Gia Thanh chạy tới, La Lịch đuổi theo sau, lần lượt dừng lại trước mặt đối phương.
Kỳ Họa Niên nghe tiếng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên, không giấu được đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ của mình. Cậu ngây ra giây lát mới phản ứng, cất giọng đáp: “Đến rồi à.”
Gia Thanh và La Lịch không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, ngầm trao đổi ánh mắt, sau đó Gia Thanh hỏi: “Bà thế nào rồi? Vẫn ổn cả chứ?”
Kỳ Họa Niên gật đầu: “Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng còn cần theo dõi trong phòng cấp cứu.” Dừng một chốc, cậu ôm kín khuôn mặt, hít thở thật sâu “Suýt chút nữa thì…”
Gia Thanh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua vai cậu, vỗ vỗ hai cái: “Đừng nói xui, bà qua được nguy kịch là tốt rồi. Bây giờ chúng ta cần tin vào bác sĩ nhiều hơn.”
La Lịch cũng đồng tình bồi một câu: “Phải đó phải đó, hơn nữa cậu là người phải ở bên cạnh bà liên tục, cho nên không được suy sụp tinh thần đâu. Ăn chút gì đi nhé?”
Kỳ Họa Niên ban đầu không định ăn uống, nhưng một hồi bị Gia Thanh với La Lịch nói đến đầy ắp cả hai tai, cậu đành đồng ý sẽ ăn một chút cho có sức, nhưng trước tiên phải đi rửa mặt cho tỉnh táo.
La Lịch cẩn thận lấy hộp thức ăn trong chiếc túi màu tím ra, thở dài nói: “Mùa đông lạnh thế này, sức khỏe của người già dễ suy yếu lắm.”
Gia Thanh cắn một miếng bánh mì thịt lớn, nhồm nhoàm nhai rồi đáp: “Biết chứ sao không, nhưng trước mắt cứ tin là bà sẽ ổn đi. Nói nhiều cậu ấy lại buồn, sắp thi rồi.”
La Lịch gật gật, hiểu ý không nói đến chuyện của bà nữa. Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kỳ Họa Niên từ phòng vệ sinh ở bên trái bước ra, sắc mặt đã có chút trạng thái “sống lại” rồi.
Kỳ Họa Niên nhìn hộp cơm đầy đủ dinh dưỡng, hơi kinh ngạc hỏi: “Cái này cậu mua hả?”
La Lịch cười lắc đầu: “Không đâu, là dì Cúc làm hộ tớ đó. Cậu ăn hết mới được nhé.”
Kỳ Họa Niên hít một hơi, hốc mắt hơi nóng lên, cậu hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ trầm giọng bảo: “Cảm ơn cậu.”
La Lịch đầu óc rất vô tư, chỉ quay đầu mỉm cười một cái, không hề nhận ra nét mặt khó hiểu của Kỳ Họa Niên lúc đó.
Đêm nay Kỳ Họa Niên sẽ ở lại bệnh viện, hai người kia phải trở về nhà để sáng mai còn tiếp tục đến trường. Trước khi rời khỏi, La Lịch đưa cho cậu một túi đồ nhỏ, bên trong đựng khá đầy đủ những vật dụng cần thiết nhưng chỉ dành cho một đêm thôi.
Kỳ Họa Niên cười nói: “Thế này tốt lắm rồi. Phiền hai cậu quá.”
Gia Thanh khoát tay, hào phóng bảo: “Gì đâu mà khách sáo. Thử khách sáo một câu nữa xem, anh đây đấm cậu chết luôn!”
La Lịch là người không thiên về đánh đấm, cậu ta chỉ nhàn nhạt nói: “Ngày mai bọn tớ sẽ xin phép giúp cậu, dù sao thầy chủ nhiệm cũng biết rõ hoàn cảnh của cậu rồi.”
“Ừm, tớ biết rồi.” Kỳ Họa Niên nhất quyết muốn tiễn hai người bạn của mình ra đến cổng bệnh viện, vẫy tay bảo “Về cẩn thận đấy. Nếu mấy cậu bận thì không cần vào đây đâu, khi nào bà ra phòng ngoài đi đã.”
Gia Thanh gác hai tay lên đầu xe, La Lịch ngoảnh đầu đáp: “Ok! Nhớ tìm chỗ nào sạch sẽ mà nằm nghỉ.”
Kỳ Họa Niên gật đầu, sau đó khoát tay: “Thôi, về mau đi, bố mẹ cậu ngóng nãy giờ đó.”
Nghe đối phương nhắc đến “giờ giới nghiêm” đầy nhạy cảm của mình, La Lịch giận dữ muốn phản kháng, thế nhưng Gia Thanh đã sớm đè chân lên bàn đạp, một đường phóng đi rất nhanh.
Cho nên lời phản kháng của La Lịch chỉ còn gói gọn bằng một tiếng: “Á!”.
Xe đạp hòa vào dòng người hồi lâu, Kỳ Họa Niên mới xoay người trở lại khu phòng cấp cứu. Ngồi ngả lưng ở ghế đá, Kỳ Họa Niên chống tay ra sau, ngửa cổ nhìn bầu trời đen đặc loang lỗ qua từng tán lá.
Cứ nghĩ sau lần xuất viện trước đó, sức khỏe của bà đã hoàn toàn ổn rồi. Vậy mà chưa đầy ba tháng, bà phải nhập viện lần thứ hai. Nếu tính đúng hơn nữa thì đây đã là lần thứ tư trong năm nay rồi.
Mặc dù biết rõ bệnh tình của bà sẽ không thể nào chữa khỏi dứt điểm, nhưng mỗi người chúng ta luôn có một tia hy vọng cũng như một chấp niệm nào đó, không phải sao?
Kỳ Họa Niên cũng có một hy vọng rất lớn, chính là bà có thể ở bên cạnh cậu mãi về sau, ít nhất có thể nhìn thấy được cậu tốt nghiệp đại học, đi làm kiếm tiền, để cậu có thể báo hiếu cho bà. Nếu được, cậu còn muốn một ngày nào đó, mình có thể mạnh dạn giới thiệu người yêu cho bà biết.
Có điều, ngày ấy hẳn là còn rất xa, vì đến giờ cậu vẫn còn che giấu nhiều thứ về bản thân mình.
Gió lạnh thổi qua, quật đám lá khô dưới đất tung lên xào xạc, đồng thời cũng quét qua một vài chiếc lá đang cố bám víu trên cành cây khô cằn.
Kỳ Họa Niên chau chặt mày, đột nhiên có một linh cảm bất an ở trong lòng, nhưng mỗi lần như thế cậu đều cố gắng tảng lờ đi nó, cố gắng được đến đâu thì hay đến đó thôi.
Nhiệt độ ban đêm hạ xuống rất nhanh, Kỳ Họa Niên kéo kín áo khoác, đeo bao tay mà La Lịch để trong túi xách rồi di chuyển sang hành lang bệnh viện, nằm nghỉ đỡ ở đó.
Gần nửa đêm, Kỳ Họa Niên giật mình tỉnh dậy. Tuy cơ thể chôn chặt trong tầng tầng lớp lớp quần áo, vậy mà cậu vẫn bị rét cóng đến không thể chìm vào giấc ngủ được. Tiết trời khắc nghiệt làm cho chóp mũi của cậu đỏ lên như tuần lộc, hai ba hồi lại hắt xì một cái.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ đầu bên kia vọng tới, ban đầu có vẻ vội vã, nhưng sau đó thì thả chậm lại, dường như vừa nhìn thấy cái gì đó.
Kỳ Họa Niên lấy khăn giấy lau nước mũi, lúc ngoảnh đầu nhìn qua, nháy mắt cứng đờ.
Đối phương cũng kinh ngạc nhìn cậu, bờ môi hé mở hồi lâu mới xác nhận một câu: “Họa Niên?”
–
Kỳ Họa Niên hắt xì liền tù tì ba cái rồi nhìn sang Vưu Hạ quần áo chỉnh tề từ trên xuống dưới, sắc mặt cũng ổn định, không hề thê thảm như cậu ngay lúc này.
“Bà của em vừa nhập viện hồi chiều.”
Vưu Hạ nhìn qua cửa phòng cấp cứu, có thể nghĩ tới lý do này rồi. Vì nếu như Kỳ Họa Niên muốn lên cơn chạy đến đây thì đều vào đúng năm giờ rưỡi chiều, đứng đợi tới sáu giờ, gặp được anh thì nói chuyện, không gặp được thì lủi thủi về nhà. Chưa bao giờ xuất hiện ở đây vào nửa đêm thế này, cho nên Vưu Hạ đã sớm nhận ra được lý do.
“Bệnh cũ tái phát?” Vưu Hạ thu tầm mắt lại, hỏi.
Kỳ Họa Niên gật đầu, nén tiếng thở dài nói: “Có lẽ thời tiết hơi khó chịu, lúc em về thì bà đã ngất xỉu rồi, cũng không rõ là trong bao lâu nữa. May mà đưa bà đến bệnh viện kịp thời, nếu không thì…”
Vưu Hạ lúc này mới liếc mắt nhìn Kỳ Họa Niên, một bên sườn mặt của cậu chạm khắc từng nét rắn rỏi và trưởng thành, tuy nhiên hai gò má lại hơi ửng đỏ, chắc vì nhiệt độ đêm nay quá lạnh.
“Tình hình của bà cậu, tôi nghĩ cậu cũng nên nắm một chút.”
Trái tim Kỳ Họa Niên giật thót một cái: “…Vâng?”
Vưu Hạ điềm tĩnh nói: “Trước kia bà đã phẫu thuật hở van hai lá, vốn dĩ chức năng của tim bị suy yếu sẵn rồi, cho dù có phẫu thuật can thiệp thì chỉ là ngăn chặn biến chứng nặng hơn mà thôi. Tuổi của bà cũng lớn, cho nên chuyện tương lai chúng tôi không thể chắc chắn được, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bệnh nhân của mình. Tôi nói vì muốn cậu nhìn vào thực tế, đừng ôm hy vọng quá nhiều, hiểu không?”
Kỳ Họa Niên cúi mặt im lặng suy nghĩ gì đó, mãi sau mới ngước lên nhìn Vưu Hạ, ánh mắt cười nhưng lòng không cười: “Em hiểu mà.”
Em đương nhiên hiểu được chuyện này sớm muộn gì cũng đến thôi. Chỉ là em chưa biết mình sẽ phải đối mặt thế nào với sự mất mát ấy…
Bởi vì em còn nhiều điều muốn nói với bà, thật sự còn rất nhiều…
Trong đó còn có một việc quan trọng, chính là muốn nói cho bà biết người mà em đang thích là người như thế nào.
“Tối nay cậu sẽ ngủ ở đây à?” Lát sau, Vưu Hạ bất ngờ lên tiếng.
Kỳ Họa Niên nghe hỏi, lập tức kéo suy nghĩ riêng tư trở về, mau miệng đáp: “Đúng rồi, thật ra bên ngoài kia có ghế đá sẽ sạch sẽ hơn, nhưng trời lạnh quá, đành ngủ đỡ ở đây vậy.”
Vưu Hạ rũ mắt đánh giá độ sạch sẽ của sàn nhà, cho dù mỗi ngày đều có lao công lau dọn, nhưng mỗi ngày cũng có hàng trăm hàng nghìn người bước qua bước lại, sàn nhà sao có thể sạch đến mức không tì vết?
Vừa nghĩ đến đặt lưng xuống sàn mà ngủ, Vưu Hạ đã chau mày lại, ngứa ngáy vô cùng.
Kỳ Họa Niên quay mặt nhìn đối phương, tình cờ phát hiện biểu cảm nhăn nhó của anh, bỗng nhiên mỉm cười vui vẻ: “Đừng cau có thế chứ, cũng đâu phải bắt anh phải nằm cùng em đâu.”
“…” Vưu Hạ lạnh nhạt liếc cậu một cái “Khi nãy trông cậu như một đứa ất ơ nào đó vào đây ngủ nhờ ấy.”
Kỳ Họa Niên hít một hơi lạnh: “Sao nữa? Có dọa anh không?”
Vưu Hạ mặt không cảm xúc đáp: “Còn có thứ gì dọa được quỷ không?”
Quỷ? Ý anh nói anh là quỷ à? Hm, không sai, anh là quỷ lạnh lùng, quỷ xéo sắc, quỷ ngạo mạn… nhưng mà em thích.
Kỳ Họa Niên híp mắt lại, nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày: “Được rồi, không có gì dọa được anh hết. Anh có trực không? Nếu không thì về phòng nghỉ đi, ngoài này lạnh lắm.”
“Nhìn tôi với cậu thì đứa nào giống sắp chết rét hơn?”
“…”
–
Mấy tháng không gặp Triệu Đóa, Kỳ Họa Niên suýt thì không nhìn ra cô nữa, bởi vì trong trí nhớ của cậu, Triệu Đóa vẻ ngoài rất xinh xắn, da dẻ trắng trẻo hồng hào, trên môi lúc nào cũng có nụ cười ngọt ngào đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt bồ câu có sức quyến rũ khó cưỡng lại được.
Nhưng mà Triệu Đóa ở trước mặt cậu bây giờ… thật sự quá khác biệt.
Triệu Đóa đứng đối diện có lẽ đã phát hiện tia bất ngờ trong mắt Kỳ Họa Niên, cô ngại ngùng cúi mặt hỏi: “Có phải em không nhận ra chị nữa không?”
Kỳ Họa Niên giật mình thu tầm mắt lại, cảm thấy mình quá vô ý, bèn lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải. Cơ mà thời gian qua chị gặp chuyện gì khó khăn ạ?”
Triệu Đóa cau mày, hít thầm một hơi: “Gia đình có chuyện cần giải quyết, chị phải đi làm thâu đêm, trừ lúc ở bệnh viện thì còn làm thêm ở ngoài nữa. Haiz, nhan sắc của tôi đi tong rồi…”
Kỳ Họa Niên mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao mà, chỉ cần chị chịu khó dưỡng lại là xinh như trước thôi. Thật ra bây giờ vẫn còn nét lắm.”
Triệu Đóa đỏ mặt, vỗ vỗ lên gò má: “Thằng nhóc này, biết ăn nói dữ ha. Có người yêu chưa mà dẻo miệng rứa?”
Kỳ Họa Niên tỏ ra vô tội bảo: “Em chỉ nói sự thật thôi, làm gì biết dẻo miệng ạ.”
Triệu Đóa ngờ vực dán sát mặt đến, híp mắt lại quan sát đối phương, hồi sau bĩu môi: “Xí, nhìn bộ mặt này kiểu gì mà chưa có cô nào dính thính chứ? Em đó nha, chúng ta nói chuyện với nhau mấy lần rồi, chị phát hiện ra em thả thính kinh lắm nhá.”
Kỳ Họa Niên cười khổ: “Nhưng mà đã thả thính chị đâu chứ?”
“…” Triệu Đóa mặt mũi càng đỏ như gấc, cả giận nói “Chắc chị đây thèm á. Nói vậy chắc là chậu có hoa rồi hả?”
Chậu có hoa à…
Kỳ Họa Niên bỗng nhớ đến Vưu Hạ, ngọt ngào mỉm cười: “Thật ra hoa nở trong tim em cơ, em không trồng hoa trong chậu đâu, nguy hiểm lắm.”
“…cụ nhà cậu, tôi là chó à mà hành tôi!”
–
Đến trưa, Gia Thanh mang đồ ăn trưa đến, nói rằng La Lịch bận học nên không đến được. Kỳ Họa Niên nhận hộp cơm, mở ra thì nhìn thấy món ăn thay đổi rồi, không còn giống hôm bữa nữa.
Kỳ Họa Niên thở dài: “Làm phiền dì Cúc quá rồi.”
Gia Thanh ở bên cạnh liếm môi, nhìn cây xúc xích chiên kia mà sáng rực mắt: “Sao nào, không ăn thì tớ xí cây xúc xích kia nhé.”
Kỳ Họa Niên ngoảnh sang nhìn Gia Thanh, cười một tiếng, gắp xúc xích bỏ qua đĩa cơm của gã. Gia Thanh vui vẻ nói, cảm ơn. Sau đó hai nam sinh im lặng ngồi ăn trưa, xong xuôi thì Gia Thanh phải quay về trường học tiếp buổi chiều.
“Có chuyện gì thì báo cho bọn này biết đấy.” Gia Thanh ngồi trên xe dặn dò.
Kỳ Họa Niên gượng cười nói: “Có chuyện gì được chứ. Cậu về đi, tối không cần ghé đâu.”
Gia Thanh gật đầu: “Ừ, nhớ giữ sức khỏe, La Lịch có gửi cho cậu thêm mấy cái áo khoác dày, tối mặc ba lớp rồi ngủ cho ấm.”
“Biết rồi.”
“Đồ ăn trong căn tin đắt vãi, ráng chịu khó ăn bên ngoài này đi, bán rẻ hơn.”
“Vâng, biết rồi ạ.”
“Còn gì nữa không ta? La Lịch dặn nhiều lắm, nhưng chạy đến đây thì quên bà nó rồi.”
Kỳ Họa Niên thở dài, đá vào đuôi xe của gã: “Đi mau đi, đừng để thầy Vưu tìm cậu tính sổ, nhảy cóc mười vòng dưới thời tiết này sẽ vui lắm nhỉ.”
Nhắc đến thầy Vưu, lông tơ trên người Gia Thanh dựng đứng cả lên. Gã cau mày, đặt chân lên bàn đạp, phun một câu cuối rồi phóng đi: “Đệt cụ, quên bà mất!”
Quay về chỗ ngủ nghỉ của mình, Kỳ Họa Niên nhìn thấy Vưu Hạ từ trong phòng cấp cứu bước ra. Trên người anh luôn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt, chỉ khi đứng gần sát mới ngửi thấy được.
Kỳ Họa Niên cười nhìn anh: “Vưu Hạ.”
Vưu Hạ cũng nhìn thấy cậu, lãnh đạm thông báo: “Bà của cậu tỉnh rồi.”
“Sao cơ?” Kỳ Họa Niên chưa kịp tiếp nhận thông tin này, ngây ra vài giây mới lắp bắp hỏi lại “Bà… bà tỉnh lại rồi ạ?”
Vưu Hạ cắm hai tay trong túi, gật đầu: “Vừa mới tỉnh lại, nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo. Có lẽ cần theo dõi thêm hai hôm nữa.”
Kỳ Họa Niên bỗng nhiên muốn khóc, bầu mắt nóng lên, cậu xoa xoa mũi, cố che giấu niềm vui trong lòng mình: “Cảm ơn anh nhiều.”
“Không có gì.”
Vưu Hạ nói xong, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn cánh tay của Kỳ Họa Niên, nhất thời nhíu mày lại. Cậu đang mặc áo thun ngắn tay, để lộ mấy vết ửng đỏ, hình như là bị muỗi cắn.
“Tay của cậu…”
Kỳ Họa Niên cúi nhìn tay mình, không có gì ngạc nhiên, hờ hững đáp: “À, hôm qua em ăn mặc cẩu thả quá, cả đêm bị muỗi cắn. Lúc nãy có thoa dầu rồi nhưng chưa lặn xuống nữa.”
“…”
Vưu Hạ im lặng không nói gì, nhìn Kỳ Họa Niên chốc lát rồi hừ khẽ, lạnh lùng bỏ đi.
Kỳ Họa Niên: “…”
Sao thế nhỉ? Mình có nói gì sai không? Khoan đã, mình không hiểu gì hết, anh ấy lúc nóng lúc lạnh thế này là sao???
À mà, có lúc nào nóng đâu nhỉ?
–
Trong đại sảnh bệnh viện, nơi quầy trực của y tá đang tụ tập một nhóm người. Trong đó có giọng nói của Tưởng Thiên Điểu, cô đang lầu bầu chuyện gì đó rất bất mãn.
“Chẳng hiểu sao cô của tôi lại gửi nhiều vậy nữa, mọi người thích không, tôi tặng mỗi người một tuýp.”
Mấy cô y tá cười cười nhìn nhau, chỉ tay qua y tá trưởng nói: “Chị Nguyệt, chị lấy về cho thằng cu ở nhà đi. Tụi em đâu có cần làm gì.”
Y tá trưởng ngẩng đầu khỏi hồ sơ dày đặc, nhìn Tưởng Thiên Điểu, nghiêm giọng bảo: “Ừ, thế cho chị xin một tuýp nhé.”
Y tá trưởng tính tình hơi khó chịu, nói chuyện lúc nào cũng nghiêm nghị như trong quân đội, làm cho ai tiếp xúc cũng sợ hãi. Riêng Tưởng Thiên Điểu thì không ngán gì đối phương, vui vẻ đưa cho cô một tuýp rồi bảo: “Cái này có nhiều mùi hương lắm, nếu chị thấy hiệu quả thì cứ tìm em nha.”
Y tá trưởng đón lấy tuýp kem, hiếm hoi nở một nụ cười: “Cảm ơn em.”
Nhóm đông dần tản ra, Tưởng Thiên Điểu khổ sở ôm một cái túi đựng đầy tuýp kem chống muỗi, định đi về phòng làm việc của mình. Không ngờ vừa xoay người đã gặp Vưu Hạ mang theo gió đông bên ngoài đi tới.
Tưởng Thiên Điểu cười híp mắt: “Hiiii! Vưu Hạ, cậu biết đây là gì không?”
Vưu Hạ rũ mắt xuống đống tuýp kem trong tay Tưởng Thiên Điểu: “Kem chống muỗi?”
Tưởng Thiên Điểu nháy nháy mắt: “Giỏi giỏi giỏi. Tôi không hiểu sao cô tôi lại gửi nhiều vậy nữa, dùng đến bao giờ mới hết chứ, haiz…”
Trong lòng cô chỉ vu vơ than vãn vậy thôi, chứ thừa biết Vưu Hạ có bao giờ thèm quan tâm mấy thứ đồ này đâu. Lúc cô định lướt ngang qua người anh thì nghe thấy anh nói:
“Tôi lấy một tuýp.”
Tưởng Thiên Điểu dừng lại, quay đầu hết hồn: “Hả, cậu…cũng dùng kem chống muỗi?”
Vưu Hạ nhướn mày: “Sao lại không?”
“À thì… tôi cứ nghĩ mấy người da trắng không bị muỗi cắn.”
Vưu Hạ nghe xong, ánh mắt đanh lạnh phát ra một tia giễu cợt, nhẹ nhàng nói: “Thế chị nhớ dùng nhiều một chút đấy.”
Tưởng Thiên Điểu: “…” Sao tôi làm bạn với cậu chi vậy?
Tối đó, Kỳ Họa Niên ngồi bệt trên hành lang bệnh viện, bên dưới trải một tấm chiếu mỏng mà La Lịch hỗ trợ cho mình. Cậu đang ngồi học thuộc mấy bài thơ trong sách, nghe đâu tuần sau bắt đầu khảo bài nghiêm khắc lắm rồi.
Đọc được đến câu thứ mười của bài thơ nọ, Kỳ Họa Niên dần dần hạ thấp tông giọng, đầu tựa ra sau tường, hai mắt chậm rãi lim dim, không lâu sau liền dính chặt vào nhau.
Sách Ngữ Văn ngã xuống, nằm trơ trọi trên chiếu tre.
Ở đầu bên kia, thang máy mở cửa. Vưu Hạ từ trong bước ra, đi thẳng về phía hành lang nơi mà Kỳ Họa Niên đang ngủ. Lúc anh đến nơi thì chợt phát hiện có một người lạ mặt đang khom người, muốn lấy thứ gì đó trên người cậu.
Kẻ đó đeo khẩu trang và mang kính mắt, ngụy trang cũng rất cẩn thận, nhưng động tác thì không nhanh nhẹn cho lắm.
Khi hắn sắp lấy được điện thoại di động nửa trong nửa ngoài túi áo của Kỳ Họa Niên, Vưu Hạ thình lình xuất hiện ở phía sau, giữ chặt cổ tay của hắn.
Đối phương bị bắt quả tang, định lực cũng không tồi, hắn tuyệt nhiên không vì giật mình mà hét lên, chỉ ngoảnh đầu kinh hãi nhìn Vưu Hạ.
Vưu Hạ lãnh đạm bẻ ngược cổ tay của hắn ra sau lưng, thấp giọng nói: “Muốn giở trò thì cút chỗ khác.”
“…Xin, xin lỗi. Đừng tố cáo tôi.” Người nọ lắp bắp giải thích “Tôi túng quẫn quá, túng quẫn quá nên…xin lỗi…”
Vưu Hạ nhướn mày, thật ra không hề có ý định muốn làm hại gì hắn ta, nhưng anh không muốn thả hắn dễ dàng vậy được. Sau một hồi suy nghĩ, anh cúi nhìn Kỳ Họa Niên ngủ say như chết ở trên chiếu mỏng, trong một khoảnh khắc bỗng dưng mềm lòng.
“Muốn được thả đi mà không bị gì thì giúp tôi một chuyện.” Vưu Hạ lãnh đạm nói.
Đối phương nghe xong, lập tức gật đầu liên thanh: “Được được được, tôi làm, gì cũng làm.”
Bấy giờ, Vưu Hạ thả tay hắn ra, hất cằm về phía Kỳ Họa Niên, nhàn nhạt ra lệnh: “Cõng cậu ta đi theo tôi.”