“Chuyện này, vương gia là thương xót cho tiểu nữ? Như vậy tiểu nữ không thể nguyện ý.” Liễu Diệp Tư biết phụ thân sẽ tung tin Cảnh Định vương ở cùng Liễu Diệp Tư cả đêm trong Âm Nguyệt các ra bên ngoài nhưng mà không thể để Cảnh Định vương vì mình mà phải lập thê tử. Thân phận con gái tiểu thiếp khiến Liễu Diệp Tư mặc cảm, đâu thể xứng với vương gia “Tiểu nữ là thứ nữ, thân phận thấp hèn… chỉ sợ…”
“Bản vương cũng là con trai của phi tần.” So với những đích tử thì thân phận của Kim Thiên Hải cũng thể bằng tuy nhiên phụ hoàng lại rất tin tưởng.
Câu nói này của Kim Thiên Hải cắt dứt dòng suy nghĩ, Liễu Diệp Tư mỉm cười “Tiểu nữ đa tạ vương gia đã không chê bai xuất thân của tiểu nữ.”
Ngày tháng dần trôi qua, tình cảm có thể từ từ vun đắp, cả kinh thành đều biết rằng Cảnh Định vương đã để mắt đến Liễu tiểu thư chắc chắn tương lai ngôi vị Cảnh Định vương phi sẽ là của Liễu Diệp Tư. Một hoàng tử điềm đạm trọng hiếu và một tiểu thư khuê các mỹ nhân số một kinh thành vô cùng xứng đôi. Vài ngày Cảnh Định vương sẽ đến Liễu phủ thăm Liễu tiểu thư một lần, các nha hoàn trong Liễu phủ biết ý liền lui ra ngoài dành lại không gian cho hai người. Kim Thiên Hải không biết bản thân thực sự đã yêu Liễu Diệp Tư hay chỉ là sự thương xót thông thường.
Trời đêm mùa đông lạnh giá, cửa sổ bên ngoài Âm Nguyệt các còn chưa đóng lại, Liễu Diệp Tư ngồi trước khung thêu, hỷ phục này từng đường nét đều do chính tay mình làm nên Liễu Diệp Tư vô cùng trân quý. Những nét thêu rất tỉ mỉ, chậm rãi, Liễu Diệp Tư chợt thấy như có ai đó bước vào phòng, lơ đãng tưởng đó là tỳ nữ thân cận, cất giọng “Ta một chút nữa sẽ ngủ. Em hãy đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Tư nhi, là bản vương.”
Sao vương gia lại đến bây giờ, giờ này Liễu phủ đã đóng cửa rồi. Liễu Diệp Tư ngồi dịch ra một chút để lấy chỗ cho Kim Thiên Hải.
“Bản vương không nghĩ hỷ phục lại may lâu như thế. Tư nhi đã vất vả rồi.” Ngồi xuống cạnh Liễu Diệp Tư, Kim Thiên Hải bình thản hơn, nhiều ngày nay chiến sự ở biên cương luôn khiến bản thân bất an tự nhiên hôm nay Kim Thiên Hải lại muốn đến đây.
“Tiểu nữ muốn may hỷ phục cẩn thận một chút dù sao nữ nhi cũng không thể xuất giá hai lần. Vương gia thân phận tôn quý hỷ phục của người không thể tuỳ tiện. Tiểu nữ sẽ cố gắng hoàn thành sớm.” Liễu Diệp Tư luôn cẩn thận trong từng đường kim mũi chỉ.
Kim Thiên Hải biết rằng Liễu Diệp Tư thích thêu thùa không hề thích gảy đàn nhưng hôm ấy có thể ung dung gảy được điệu nhạc làm say mê các vương tôn công tử ở yến tiệc đã bỏ ra không ít công sức khổ luyện.“Tư nhi muốn nhanh chóng gả cho bản vương phải không?”
Liễu Diệp Tư e thẹn không nói, Kim Thiên Hải đành nói tiếp “Tư nhi, bản vương sẽ để nàng trở thành thân nương xinh đẹp nhất thế gian, cưới nàng, làm cho nàng hạnh phúc, bản vương đến lúc chết cũng muốn cùng nàng an táng chung một chỗ.”
“Tiểu nữ đâu có phúc phận. Được vương gia thương xót tiểu nữ đã cảm thấy mãn nguyện, ngoài ra không muốn gì khác.” Liễu Diệp Tư chưa từng nghĩ Kim Thiên Hải sẽ yêu mình. Mình còn có thể sống được bao lâu, có thể bên vương gia đến cuối đời không ?
Nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt Liễu Diệp Tư, Kim Thiên Hải nắm tay nói “Bệnh tình của Tư nhi bản vương sẽ tìm các danh y đến chữa trị. Tư nhi chắc chắn có thể ở cùng bản vương cả đời.”
Nụ cười trên môi của Liễu Diệp Tư như ngưng đọng lại.
Kim Thiên Hải bảo người hầu dâng lên thêm một bình rượu sau đó một mạch uống cạn. Những này này ở vương phủ đã nhều lần Kim Thiên Hải tìm đến rượu để giúp mình quên đi những hoàn cảnh hiện tại. Lời thề non hẹn biển suốt hơn một năm nay, Kim Thiên Hải dường như sắp thực hiện được nhưng điều nằm ngoài suy tính chính là phụ hoàng hạ thánh chỉ định hôn thái tử tương lai với Vũ tiểu thư. Mẫu phi ép Kim Thiên Hải tới Vũ phủ gặp gỡ Vũ tiểu thư.
Trong lòng đã nữ nhân mình yêu làm sao có thể để ý đến nữ nhân khác? Để muốn trở thành thái tử, Kim Thiên Hải đã phải cố gắng rất nhiều không thể không tiếp tục. Nghe theo lời khuyên của mẫu phi, Kim Thiên Hải tự dặn mình nghĩ về đại cuộc cho đến khi mẫu phi dùng tính mạng của Tư nhi uy hiếp, Kim Thiên Hải mới cảm giác được sự sợ hãi nếu một ngày thật sự mất đi người con gái mỏng manh ấy.
Uống thêm rượu chỉ khiến con người thêm bi luỵ, Kim Thiên Hải chẳng muốn uống nữa, đập vỡ bình rượu trên bàn làm các gia nhân hoảng sợ. Một Cảnh Định vương điềm tĩnh nhất trong số các hoàng tử, dù bọn họ hầu hạ đã lâu nhưng chưa từng thấy vương gia tức giận như thế. Nhiều tháng nay vương gia đã thay đổi rất nhiều, ban đêm đều nghĩ ngợi dường như lo lắng điều gì đó, bọn họ nhìn không ra sự điềm tĩnh vốn cố trước đây.
Những ngày trước vì lo lắng cho Kim Thiên Hải, Lan quý phi đã dùng mê gương để giúp an giấc nhưng chính điều này lại suýt gây ra cái chết của Kim Thiên Hải. Hoàng thượng cũng đã trách mắng Lan quý phi ở Tiền Minh điện, sau hôm đó cũng không gặp mặt Lan quý phi nữa.
Phụ hoàng, nhi thần phải làm sao? Tư nhi, chờ bản vương, bản vương sẽ không để nàng phải chờ lâu. Kim Thiên Hải cười lớn, lấy từ trong vạt áo ra chiếc khăn tay thêu uyên ương mà cách đây một năm Liễu Diệp Tư đã thêu rồi tặng lại cho Kim Thiên Hải.
Mân mê chiếc khăn tay mỏng manh trên tay, những ngón tay của Kim Thiên Hải chợt cảm thấy rất đau. Ngày mai, Kim Thiên Hải sẽ phải thành thân với một nữ nhân khác, phá huỷ lời hẹn thề của hai người trước đây. Hoạ tiết thêu chim uyển ương trên khăn như bóp nghẹn trái tim của Kim Thiên Hải. Từ nhỏ Kim Thiên Hải biết mình không thể nhẫn tâm vô tình như Khang Nhân vương.
“Tư nhi, bản vương sẽ để nàng trở thành thân nương xinh đẹp nhất thế gian, cưới nàng, làm cho nàng hạnh phúc, bản vương đến lúc chết cũng muốn cùng nàng an táng chung một chỗ.”
Nhớ lại lời hứa, Kim Thiên Hải nhìn ánh trắng bên ngoài, vầng trăng tròn thật sáng khiến cho những người có tâm sự đều khó có thể dấu kín trong lòng. Gió mùa thu thổi vào trong phòng, chiếc khăn tay mỏng manh trên tay Kim Thiên Hải rơi xuống đất.
Tư nhi? Tư nhi không phải đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đã 3 tháng Kim Thiên Hải không tới thăm Liễu Diệp Tư vì sợ gặp người kia, bản thân không thể hạ quyết tâm lấy lòng Vũ tiểu thư. Những lá thư Kim Thiên Hải viết đều qua đó chỉ nhận được tín vật của Liễu Diệp Tư chưa từng thấy bút tích của Liễu Diệp Tư. Chẳng lẽ mẫu phi đã hại Tư nhi? Không thể nào!
Kim Thiên Hải vẫn luôn làm theo lời của mẫu phi, không có lý do gì mẫu phi hại chết Tư nhi cả nhưng chiếc khăn tay kia rơi xuống nền đất khiến Kim Thiên Hải thương xót.
Cuối cùng Kim Thiên Hải vẫn không thể thôi nhớ mong cùng lo lắng Liễu Diệp Tư.
Những gia nhân tại Cảnh Định vương phủ chợt thấy vương gia của bọn họ chạy vội ra khỏi phòng, ra lệnh cho Túc vệ quân tránh đường, Tiêu Chính Quân ngăn Kim Thiên Hải lại “Thứ cho mạt tướng không thể tuân lệnh, thái tử xin hãy ở trong vương phủ. Hoàng thượng đã có lệnh thái tử điện hạ không được rời khỏi đây. Xin thái tử đừng làm khó mạt tướng.”
“Tiêu chỉ huy sứ không tránh ra thì đừng trách bản vương không nương tình. Bản vương cần đến Liễu phủ.” Kim Thiên Hải rút kiếm kề vào cổ Tiêu Chính Quân “Tiêu chỉ huy sứ hãy giúp bản vương một lần.” Kim Thiên Hải đả thương Tiêu Chính Quân sau đó nhảy lên ngựa biến mất giữa đêm tối.
“Thái tử.” Tiêu Chính Quân hạ lệnh cho Túc vệ quân tới Liễu phủ.
Phi ngựa nhanh tới Liễu phủ, ngoài dự tính của Kim Thiên Hải, cổng Liễu phủ yên tĩnh khác thường, cửa mở sẵn Liễu đại nhân mặt mày sa sầm trông thấy Kim Thiên Hải lại càng hoảng sợ “Thái tử?”
“Bản vương muốn gặp Tư nhi. Tư nhi đâu?” Kim Thiên Hải không thể tiếp tục điềm tĩnh, đi tới túm cổ áo của lão hồ ly họ Liễu này “Bản vương đang hỏi ngươi, Tư nhi đang ở đâu?”