Đoan Khánh cung – Hậu cung Bắc Định quốc
Lan quý phi mặt nhợt nhạt đang ngồi trước gương, sáu cung nữ bên cạnh đang hầu hạ trang điểm. Chợt một cung nữ vô tình nhìn thấy sợi tóc trắng, Lan quý phi sắc mặt không vui liền cho cung nữ đó một bạt tai và sai người đuổi cung nữ đấy ra khỏi cung. Mặc kệ những tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài, Lan quý phi dẫm lên sợi tóc bạc đó và cười “Tiện tỳ đó thật đáng chết. Bản cung không giết con tiện tỳ đó đã là nhân đức.”
Lần này Lan quý phi không được đi theo xa giá của hoàng đế đến cuộc đi săn, trong lòng uất ức khó chịu liền chuốc giận lên đầu những cung nữ trong Đoan Khánh cung.
Cung nữ thân cận liền hỏi “Quý phi, người đâu cần tức giận như vậy? Quý phi muốn trẻ lại cũng không phải không có cách…Nô tỳ sẽ nhờ cậy những thái y trong cung…”
Lan quý phi vẫn chưa hết tức giận nhưng nghe những lời cung nữ bên cạnh liền nhớ lại chuyện lần trước “Nghe lần trước ngươi nói là biết một vị thần y có thần dược giúp kéo dài tuổi thanh xuân đúng không? Không biết có thể giúp bản cung được hay không?”
“Quý phi, đúng vậy. Nô tỳ nghe nói vị thần y đó là người từ Bảo Triều quốc y thuật vô cùng cao minh.” Nô tỳ thân cận này luôn nói ra những lời làm Lan quý phi cảm thấy vui nên rất được trọng dụng.
“Hoàng thượng đang ở Dương Châu sẽ không thể quay về nhanh được, mau mời vị thần y đó bí mật nhập cung, bản cung muốn ông ta chữa trị. Nhớ cẩn trọng một chút, đừng để người khác biết được, nhất là tai mắt của Phượng cung, bản cung không muốn trong cung dị nghị đồn thổi những điều không hay.” Lan Quý phi nhìn gương mặt trong gương rồi lại nhìn sợi tóc bạc trên cây lược nói.
“Nô tỳ sẽ đi ngay.”
Lan quý phi nhận ra rằng bản thân đã già rồi, nhiều năm nay luôn cố gắng làm canh Hàn Mai để níu kéo hoàng đế nhưng giờ đây hoàng đế đã ghét bỏ. Lan quý phi chợt sợ hãi khi nhớ lại sự cô đơn của Phương tần năm xưa, không ai đoái hoài, cuối cùng chết thảm. Lan quý phi run run cảm thấy lạnh lẽo giữa hoàng cung trống vắng.
Dương Châu – Bắc Định quốc
Sau cái chết bí ẩn của Hạ quý nhân, quan đứng đầu Dương Châu đã bị tống giam vào ngục. Các hoàng tử xuất phát vào rừng săn bắn như thường lệ, chỉ còn 5 ngày nữa là kết thúc thời gian ở Dương Châu.
Ngược lại với Khang Nhân vương và Cảnh Định vương cố gắng mang theo nhiều người để vào sâu trong rừng tìm hổ trắng thì Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc bước khoan thai đến bên suối gần đó để ngồi nghỉ cùng một số binh lính. Tại đây Kim Thiên Phúc gặp được Vũ Đình Đình một thiếu nữ mới 15 tuổi tuy nhiên đã được Khâm Định hoàng đế hứa trở thành thái tử phi tương lai nên Kim Thiên Phúc cũng tò mò muốn gặp trực tiếp một lần. Dù lần trước cũng từng gặp ở Gia Khánh cung trong yến tiệc nhưng dù sao cũng chưa có cơ hội nói chuyện.
Vũ Đình Đình cùng một hầu nữ hái hoa gần đó, nhảy lên bắt bướ bướm và cười khúc khích như một đứa trẻ. Kim Thiên Phúc lại gần và thong thả chào hỏi chờ đợi Vũ Đình Đình cũng đáp lại. “Vũ tiểu thư còn nhỏ như vậy nhưng cũng biết võ công, đúng là con nhà võ tướng. Bản vương hôm nay được gặp thật vinh hạnh.”
Người này là nam nhân trên người mặc vương bào màu trắng nho nhã ngồi gần Kim Thương ngày ở Gia Khánh cung sao? Là vị vương gia nào vậy? Vũ Đình Đình không biết nên đành hỏi “Vương gia sao không nhanh chóng vào rừng giết hổ trắng? Hổ trắng đêm qua đã hại người. Tiểu nữ rất sợ nếu đêm nay hổ trắng lại quay lại sẽ hại thêm nhiều người khác.”
Kim Thiên Phúc phe phẩy cái quạt trắng trong tay, vẻ mặt ưu nhã “Vũ tiểu thư cứ an tâm ở lại cạnh lều trại của hoàng thượng, nơi này rất an toàn. Bản vương là tứ hoàng tử Cảnh Minh vương, Vũ tiểu thư hình như không biết bản vương?”
“Ừ..ừ…Tiểu nữ đã nhận ra vương gia. Vương gia có thấy Đoan Bình vương ở gần đây không? Tiểu nữ đang đi tìm Đoan Bình vương điện hạ.” Vũ Đình Đình vui vẻ đáp.
“Đoan Bình vương? Ngũ hoàng đệ từ sớm đã mang theo thuộc hạ vào trong rừng săn bắn rồi. Bản vương cũng đang định đi tìm ngũ hoàng đệ.” Kim Thiên Phúc cảm giác thật thoải mái và vui vẻ khi ở cạnh Vũ Đình Đình. Một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng như ngọc này sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực thật sao. Kim Thiên Phúc chỉ có thể cảm thán.
“Vũ tiểu thư gặp nam nhân xa lạ không phải điều nên làm của danh môn đại tiểu thư khuê các.” Kim Thiên Phúc khi nghe Vũ Đình Đình nhắc đến Kim Thương liền nhận ra giữa hai người có quan hệ không đơn giản liền hướng sự chú ý của Vũ Đình Đình “Không biết Vũ tiểu thư đã tới dòng suối ở sâu trong rừng chưa, nghe nói dòng suối ấy rất trong, còn có hoa đào trên núi cao xuôi theo dòng nước, Vũ tiểu thư có muốn đến xem?”
“Được, tiểu nữ rất thích.” Vũ Đình Đình thích thú reo lên mà không để ý từ phía xa Kim Thương đã nắm chặt bàn tay lại. Tự dưng Kim Thương cảm thấy ghét kinh khủng cái vẻ nhõ nhã, ôn nhu của Kim Thiên Phúc.
Vũ Đình Đình cưỡi ngựa cạnh Kim Thiên Phúc nhưng đột nhiên một mũi tên hướng tới phía bọn họ khiến Vũ Đình Đình sợ hãi, Kim Thiên Phúc vội đẩy Đình Đình ra, lấy quạt trên tay để gạt mũi tên ra phía khác, Đình Đình ngã vào lòng Kim Thiên Phúc. Vũ Đình Đình xấu hổ mặt thẹn thùng định đẩy Kim Thiên Phúc ra thì Kim Thiên Phúc nhanh chóng giữ người con nữ trong lòng lại “Cẩn thận!”
Con ngựa Đình Đình cưỡi bống chốc hoảng loạn mà chạy như điên may mắn Kim Thiên Phúc đã kéo Đình Đình sang ngựa của mình.
Toàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân đó đều rơi vào mắt của Kim Thương “Đình Đình!” Kim Thương hét to, Kim Thiên Phúc vội buông Đình Đình ra, nhìn sang nam nhân đang cưỡi Bạch Đề mã đi tới phía hai người.
Đình Đình đã lâu không được nghe giọng nói này nên hơi bất ngờ “Thương ca ca, huynh cũng ở đây? Muội tìm huynh cả ngày hôm nay…huynh ruốt cuộc đã đi đâu? Sao huynh không tới tìm muội?”
Kim Thương vội vàng nói “Ta tất nhiên ở đây. Vũ tiểu thư đã hoảng sợ rồi. Để bản vương dẫn tiểu thư đi quanh khu rừng dạo chơi. Lần đầu tiên Vũ tiểu thư đến đây đúng không?” Quay qua nhìn Kim Thiên Phúc “Tứ hoàng huynh sức khoẻ không tốt nên quay về nghỉ ngơi, tránh để hoàng hậu lo lắng. Đệ sẽ dẫn Vũ tiểu thư đến con suối nhỏ trong rừng.” Không đợi Kim Thiên Phúc nói gì, Kim Thương đã kéo người Đình Đình sang con bạch mã của mình rồi phóng nhanh vào rừng.
Kim Thiên Phúc cười nhìn theo bóng hai người “Chuyện gì vậy?”
Cùng ngồi trên con bạch mã, thong thả đi vào rừng, Vũ Đình Đình nhớ về những ngày tháng trước đây hai người bên nhau. Đêm nào trong mơ thiếu nữ cũng mơ tới nam nhân đã cứu mình rồi mỉm cười cả ngày. Bây giờ ngồi chung một con ngựa lại chẳng biết nói gì. Kim Thương một tay giữ dây cương, tay kia ôm chặt Đình Đình trước ngực. Hơi ấm quen thuộc làm Đình Đình thoải mái.
“Sao muội đi cùng tứ hoàng huynh?”
“Cảnh Minh vương điện hạ chỉ là vô tình gặp muội nên muốn dẫn muội đi. Ai ngờ lại có mũi tên ấy, suýt nữa thì...” Đình Đình kể lại.
Kim Thương nói rất nhỏ nhưng không ngờ người bên cạnh vẫn nghe được “Là có kẻ muốn hành thích huynh ấy…”
“Sao cơ? Lần trước trong rừng cũng có kẻ muốn ám sát huynh. Chẳng lẽ…?” Vũ Đình Đình ngạc nhiên hỏi.
Kim Thương nhớ ra là không nên nói những chuyện này cho Đình Đình biết vì thiếu nữ trong lòng rất ngây thơ, không hiểu chuyện này “Muội đừng tuỳ tiện đoán bừa. Không có gì. Bản vương thấy muội và huynh ấy cưỡi chung một con ngựa nên….ta không vui…” Ai có thể vui được khi thấy nương tử tương lai của mình đi cạnh nam nhân khác?