Đứng từ xa, Kim Vãng Tích mỉm cười hét to “Tiểu Văn!”
Xe ngựa lóc cóc dừng lại dưới chân núi An Sơn, Kim Vãng Tích được trụ trì chùa Phúc Lương chào đón. Cuộc sống an nhàn ở chùa, Kim Vãng Tích thường đọc sách hoặc luyện kiếm sau núi.
Một ngày Kim Vãng Tích tìm thấy một nơi giống như tiên cảnh tại An Sơn đó chính là đỉnh An Sơn bên trên có một mái đình nhỏ thích hợp cho việc đọc sách, vậy là ngày nào Kim Vãng Tích cũng cùng Mai nhi tới đây mãi mới chịu quay về.
Trên chùa Phúc Lương khó kiếm được hoa sen để làm bánh nên Kim Vãng Tích cùng Mai nhi lén xuống chân núi hái trộm hoa sen, có lần không may trượt xuống đầm sen, bộ y phục bị bẩn hết, trụ trì vuốt vuốt râu lắc đầu.
Tự nhiên qua vài tháng lại thấy nhớ hoàng cung đến phát điên, Kim Vãng Tích không biết tại sao mình phải ở chùa Phúc Lương nhưng nghĩ đến biểu ca và tứ hoàng huynh, Kim Vãng Tích liền dẹp ngay ý định trốn về hoàng cung.
Trong chùa Phúc Lương, Kim Vãng Tích gặp được một cậu bé cùng tuổi, cậu bé này rất đáng yêu, da trắng nụ cười lại ngọt ngào dễ gần nhưng cậu bé đó nói mình là con nhà võ tướng, Kim Vãng Tích nhất quyết nghi ngờ điều này. Kim Vãng Tích ở trong cung bao lâu làm gì thấy con nhà võ nào trông yếu đuối đến vậy.
Nhìn thấy sự hoài nghi của Kim Vãng Tích, cậu bé đó đứng dậy nói “Cô nương đừng khinh thường người khác.”
Xem ra cậu bé này tức giận thật rồi! Kim Vãng Tích cười cười “Ta tên là Kim Vãng Tích, còn ngươi?”
“Ta tên Đinh…à không, gọi ta là tiểu Văn.” Cậu bé đó trông có vẻ trẻ tuổi nhưng thực chất là bằng tuổi Kim Vãng Tích nhưng thiếu niên tầm mười hai tuổi không thể trưởng thành hơn nữ nhi được nhưng mà nhìn thế nào cũng có thể đoán được thiếu niên này giống như cái tên, mỹ quan nổi bật tuy có phần yếu ớt nhưng lại ngọt ngào đáng yêu hệt như viên kẹo ngọt Kim Vãng Tích thường ăn khi còn trong hoàng cung. Tự nhiên nhớ đến kẹo ngọt làm Kim Vãng Tích cảm thấy đói bụng.
“Kim Vãng Tích, từ bây giờ ta sẽ bảo vệ muội.” Tiểu Văn dõng dạc tuyên bố, sau khi tuyên bố xong hai má đỏ ửng lên, im lặng không nói tiếp một lời nào nữa.
Muội? Kim Vãng Tích không nghe nhầm đó chứ, thôi kệ, có người bảo vệ là được rồi, Kim Vãng Tích cũng chẳng thắc mắc nữa nhưng mà mấy lần lẻn xuống chân núi hái hoa sen, là Kim Vãng Tích bảo vệ Tiểu Văn mới đúng.
Kim Vãng Tích cùng Mai nhi trốn đi hái hoa sen, bị chủ nhà dưới chân núi phát hiện, cuống cuồng bỏ chạy, Tiểu Văn chẳng biết ở đâu xông ra đứng chặn ở giữa nói “Không được ức hiếp muội ấy.”
Chủ nhà kinh ngạc nhìn Tiểu Văn doạ dẫm nhưng Tiểu Văn vẫn đứng đó, không tránh đường, chạy tới ôm bụng chủ nhà, Kim Vãng Tích và Mai nhi nhân cơ hội trốn thoát. Đến tận chiều không thấy Tiểu Văn trở về, Kim Vãng Tích một mình xuống núi tìm để tránh trụ trì phát hiện, tìm mấy canh giờ không thấy đâu, Kim Vãng Tích xuống tận chân núi nghe thấy tiếng khóc thút thít.
Tiểu Văn?
Kim Vãng Tích chạy lại bên cạnh “Tiểu Văn, không sao chứ?”
Tiểu Văn lau nước mắt, bàn tay tím vài chỗ nhất định đã bị chủ nhà đánh vài nhát, Kim Vãng Tích chạm vào nhưng Tiểu Văn không cho đụng còn nói “Kẻ đó ức hiếp muội, ta đã đánh ngất hắn bỏ ở ven hồ sen.”
Kim Vãng Tích cười “Tiểu Văn thật lợi hại, thôi nào, chúng ta đứng dậy trở về thôi, nếu không trụ trì sẽ trách phạt. Chuyện lần này tuyệt đối huynh đừng nói cho trụ trì biết, nếu không cả muội và huynh đều phải chịu phạt.”
Tiểu Văn một mực muốn đi trước dẫn đường, Kim Vãng Tích chỉ còn cách để mặc cho Tiểu Văn muốn làm gì thì làm.
Sau ngày hôm ấy, trụ trì từ đâu biết được, Tiểu Văn nhận hết tội về phía mình, bị phạt quỳ ở chính đường 3 ngày. Ba ngày này Kim Vãng Tích và Mai nhi thay nhau mang bánh hoa sen đến an ủi Tiểu Văn nhưng Mai nhi nói, Mai nhi mang tới thì Tiểu Văn không đụng đến.
Kim Vãng Tích lén hỏi “Tiểu Văn, huynh không thích Mai nhi sao?”
Tiểu Văn ngập ngừng nói “Ta thích chơi với muội hơn, bánh do muội làm cũng ngon hơn, phụ thân nói ta phải bảo vệ muội thật tốt. Phụ thân nói ta mang trên mình trọng trách lớn của cả gia tộc, không thể mãi yếu đuối, nam nhân khí khái phải biết cưỡi ngựa bắn cung, lập được nhiều công trạng, sau này lớn lên tận trung báo quốc, phò tá thiên tử, bảo vệ giang sơn.”
“Tiểu Văn, muội không ngờ huynh lại có ước mơ như vậy. Hồi còn nhỏ muội cũng từng nghĩ phải chăm chỉ học võ công nhưng mà càng học lại cảm thấy rất khó. Thanh kiếm nặng, muội cầm còn không nổi.” Kim Vãng Tích cười tươi, thán phục nhìn cậu thiếu niên bằng tuổi.
“Muội ngốc quá, thời gian còn nhiều, muội từ từ học, muội đã gọi ta một tiếng huynh, ta sẽ giúp muội. Hai chúng ta cùng luyện võ công được không?” Tiểu Văn lấy thêm một chiếc bánh hoa sen, đưa một chiếc cho Kim Vãng Tích.
Từ ngày đó, Mai nhi thường mang bánh đến đỉnh An Sơn cho Kim Vãng Tích và Tiểu Văn bởi phần lớn thời gian hai người đều luyện võ công cùng nhau.
Kim Vãng Tích mỉm cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Văn nhưng vài tháng ở lại An Sơn tự học võ công của Tiểu Văn nhanh chóng kết thúc, người nhà tới đón Tiểu Văn về, Kim Vãng Tích không nỡ xa người bạn này nhưng trụ trì nói “Số mệnh của Tiểu Văn vốn dĩ có thể dài hơn, chỉ tiếc...”
Số mệnh là gì? Tiểu Văn nhất định ngươi phải sống thật tốt!
Kim Vãng Tích chào từ biệt Tiểu Văn dưới chân núi An Sơn, Tiểu Văn chỉ nói, đôi mắt có một chút buồn “Ta phải đi rồi, muội nhớ bảo trọng, đừng trộm hoa sen dưới chân núi.”
“Tiểu Văn, muội sẽ rất nhớ huynh.” Kim Vãng Tích đưa giỏ bánh hoa sen cho Tiểu Văn còn dặn kỹ “Tiểu Văn, huynh cầm lấy, đây là bánh do chính tay muội làm, đừng quên muội ở chùa Phúc Lương chờ huynh, nếu hè năm sau rảnh rỗi hãy tới đây chơi với muội.”
Tiểu Văn cười, hai má hồng lên một chút “Tất nhiên rồi, ta sẽ nói với phụ thân năm sau khi hoa sen dưới chân núi An Sơn nở, ta sẽ lại tới thăm muội.” Tiểu Văn cầm giỏ bánh cùng gia nhân rời đi còn không quên quay lại vãy vẫy tay từ biệt.
Đứng từ xa, Kim Vãng Tích mỉm cười hét to “Tiểu Văn! Khởi hành thuận lợi!”
Năm tháng trôi qua, không hề có một bức thư hay tin tức của Tiểu Văn hoặc cái tên Tiểu Văn kia chỉ là tên lúc bé không ai nhớ, Kim Vãng Tích đã chẳng còn mong đợi gì nữa. Kim Vãng Tích và Mai nhi không còn lén lút xuống chân núi An Sơn để hái trộm hoa sen thay vào đó luyện kiếm trên đỉnh An Sơn.
Một lần dạo chơi quanh núi, Kim Vãng Tích tình cờ nhìn thấy Thuỵ Miên tỷ tỷ cung nữ bên cạnh mẫu hậu, thông qua Thuỵ Miên, Kim Vãng Tích đã biết không ít chuyện xảy ra trong hoàng cung nhưng cũng chỉ một năm Thuỵ Miên tỷ tỷ đã cáo từ trụ trì quay về hoàn cung.
Kim Vãng Tích vẫn chưa biết được bao giờ mình có thể quay về hoàng cung?
Đứng trên đỉnh An Sơn đưa mắt nhìn xuống dưới vực sâu, gió thổi làm mái tóc đen của Kim Vãng Tích buông xoã, trên mái tóc chỉ còn chiếc trâm ngọc thạch giản dị, thanh Bạch Ngọc kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ dứt khoát cắm chắc xuống đất, bóng hoàng y tung bay trong gió, Kim Vãng Tích quay đầu lại.
Năm năm rồi, Kim Vãng Tích không còn là tiểu công chúa mười một tuổi năm nào, vẻ đẹp của thiếu nữ mười sáu như hoa đào trắng phương Bắc phiêu dật trong gió xuân.
“Công chúa! Hôm nay luyện kiếm như vậy là đủ. Công chúa nghỉ ngơi ăn một chút thức ăn đi.” Mai nhi lặng lẽ đứng ở phía sau một hồi, lúc này mới cất tiếng. Dể mang được thức ăn lên đỉnh An Sơn, Mai nhi đã đi vòng theo núi bước lên hơn 2 nghìn bậc đá.
Kim Vãng Tích mỉm cười, ánh mắt nhìn ra xa “Có tin tức gì từ hoàng cung không?”
Mai nhi vui vẻ đặt giỏ thức ăn xuống đất, vui vẻ gật đầu lấy ra một bức thư “Quảng Văn hầu gửi cho công chúa, suýt nữa nô tỳ quên mất.”
Cầm bức thư trong tay mở ra đọc, nét chữ trên bức thư không những khiến người ngoài trầm trồ như năm xưa mà còn chững chạc hơn nhiều “Tử nhi, biểu ca được cử làm sứ thần đang trên đường tới Đại Triều. Muội nghĩ Đại Triều là nơi như thế nào? Biểu ca khi trở về sẽ viết thư kể lại cho muội nghe. Lý Thiệu Văn.”
Kim Vãng Tích ghì chặt lá thư vào trong ngực “Thiệu Văn ca ca!”
Bóng hoàng y đứng lặng giữa đỉnh núi An Sơn từng ký ức hiện lên rõ ràng hơn, làn gió nhẹ của mùa thu kéo theo thật nhiều suy nghĩ, Kim Vãng Tích nói “Nghe nói Kim châu có loài hoa đào trắng được người đời khen là tuyệt thế, bản công chúa muốn tự mình tập Lạc Hoa Thiên Vũ, Thiệu Văn ca ca sẽ rất thích.