Mộ Dung Lâm Phong miễn cưỡng nâng bàn tay run nhè nhẹ, lạnh ngón tay như băng vuốt qua nước mắt ấm áp trên mặt Tiểu Bạch, trên mặt lại vương đầy máu dính từ tay hắn, Tiểu Bạch khóc càng dữ dội hơn.
“Tiểu...... Bạch... Ngoan, sư phụ, sẽ không chết...... Tiểu Bạch trước trấn áp dòng khí đang làm loạn này lại cái đã......” Mộ Dung Lâm Phong tiến đến bên tai Tiểu Bạch, nói nhỏ vô lực mà nhẹ nhàng. Tuy rằng trận gió này kỳ quái, nhưng lại có thể khẳng định là có quan hệ với Tiểu Bạch.
“Ô ô......” Tiểu Bạch nghe được sư phụ nói nhỏ nhược nhược như tơ, nức nở nhìn chung quanh do năng lực ngự phong của mình, khiến nơi đây nguyên bản xinh đẹp giống như tiên cảnh bị phá hoại gần như hoàn toàn, hoa cỏ cây cối gần y trong bán kính nửa km đều ngã xuống đất chết non, những con bướm không lâu trước đó y còn tức giận bắt không được đã tan thành năm mảnh, đôi cánh đầy màu sắc và hoa văn rơi rụng khắp đất.
Tiểu Bạch chậm rãi bình ổn năng lực ngự phong của mìn
h, tiếng động ầm ỹ cũng chậm chậm im lặng xuống.
“Ô ô ”
“Ngoan... Không... khóc, ngươi đến hai mươi thước ở đằng kia...... có tiên hạc thảo,, hoa nhỏ màu vàng... có...... lá răng cưa... vò nát... đắp lên vết thương của sư phụ......” Mộ Dung Lâm Phong hơi thở yếu ớt đứt quãng nói.
Tiểu Bạch nghe rõ sư phụ nói, hung hăng xoa xoa chất lỏng làm mờ mắt trên mặt mình, liền chầm chậm đỡ sư phụ nhẹ nhàng sườn tựa vào tảng đá lớn tránh đi miệng vết thương, sau đó đi tìm được sư phụ nói đóa hoa nhỏ đã bị ngự phong phá hủy lung lay sắp đổ mà sư phụ nói, tìm được một hòn đá nhỏ mài lên tảng đá lớn, nhanh chóng mài ra một ít hồ tương màu xanh biếc.
Đi đến bên Mộ Dung Lâm Phong, nhìn thấy sư phụ thần trí không rõ, liền xé rách quần áo nơi bị thương trên lưng sư phụ, tuy rằng động tác xé chậm rãi, nhưng bởi vì máu đọng lại dính vào quần áo, khi xé ra không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến miệng vết thương.
Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu rên rỉ một tiếng, giữa đôi mày nhăn lại.
Tiểu Bạch hai tay dừng lại, khẩn trương nhìn sư phụ, sợ vết thương sư phụ càng chuyển biến xấu thêm.
Thấy sư phụ dung nhan tuyệt sắc càng tái nhợt vô sắc, liền cấp bách dùng ngón tay hơi run run chấm hồ tương tiên hạc thảo cẩn thận bôi lên da thịt bị tróc lên của sư phụ, thật cẩn thận, một chút một chút chậm rãi bôi dược, bôi cả nửa lưng của sư phụ, cho đến khi nhìn không thấy miệng vết thương huyết nhục mơ hồ mới chậm rãi dừng lại.
Lúc này, trời chiều đã chậm rãi hạ xuống đỉnh núi, sương mù rừng rậm sương mù đặc biệt mới có chậm rãi xâm nhập, mang đến hàn ý thấu xương. Mộ Dung Lâm Phong suy yếu tựa vào tảng đá lớn, vô lực nhắm mắt lại, đôi môi mỏng khô nứt, máu hòa với quần áo kề cận thân thể, gió đêm thổi tới, lãnh ý càng sâu. Tiểu Bạch cởi áo khoác trên người cũng dính một ít máu ra, nhẹ nhàng choàng lên người Mộ Dung Lâm Phong.
“...... Sư... phụ......” Tiểu Bạch nắm chặt phía không bị thương của Mộ Dung Lâm Phong, vô thố nhìn sư phụ mình, cúi đầu kêu to, bị gió một thổi, cũng không biết sư phụ có nghe được hay không.
Kỳ thật, Tiểu Bạch cũng không muốn làm ồn đến Mộ Dung Lâm Phong, nhưng mà bây giờ bóng đêm sắp sửa buông xuống, gió đêm lãnh liệt thổi, chung quanh tầm nhìn cũng càng ngày càng mơ hồ, im lặng đáng sợ, sư phụ lại không nói một tiếng, không biết là có thanh tỉnh hay không, thân thể cũng càng ngày càng lạnh như băng, trong lòng Tiểu Bạch hít thở không thông khó chịu cùng vô thố.
“...... Ngoan...... Không...... sao...” Mộ Dung Lâm Phong vốn khắc trước còn như băng không một tiếng động nhẹ nhàng phun ra vài chữ, ý muốn bình ổn khủng hoảng phát sinh hôm nay của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch kinh hỉ nhìn sư phụ, nghĩ là sư phụ tỉnh lại, nhưng quay đầu nhìn lại thấy sư phụ mở đôi mắt chỉ có khe hở chút xíu, tay nâng lên không có khí lại buông xuống, chỉ là khóe miệng hơi hơi mím lại tỏ vẻ còn có một chút ý thức.
Tiểu Bạch trong lòng vừa mới dâng lên vui sướng liền nổ sạch, từ thiên đường rơi xuống địa ngục bàn, làm sao bây giờ...... Làm sao bây giờ...... Mình ngốc quá, nếu Trúc Tử ở đây sẽ biết phải làm thế nào, kế tiếp phải làm thế nào mà??
Tiểu Bạch tự hỏi cảm giác trên người sư phụ run rẩy rất nhỏ, liền khẩn trương nhìn vết thương sư phụ xem có lại chảy máu hay không, lại chỉ thấy sư phụ toàn thân run rẩy, áo khoác dính đầy sương mù ngưng tụ thành hạt châu trong suốt lạnh như băng. Trên mặt cùng tóc cũng có dính.
Đột nhiên từ xa xa truyền đến từng đợt tiếng dã thú gầm gừ, trong rừng rậm yên tĩnh có vẻ dị thường kinh khủng, có lẽ là nơi này dày đặc mùi máu tươi hấp dẫn động vật ăn thịt chung quanh.
Tiểu Bạch nghĩ phải nhanh mang sư phụ rời đi nơi này, cũng không thể để sư phụ mang thương ở nơi hoang dã rét lạnh chịu đông lạnh. Đứng lên nhìn một chút có chỗ nào có thể trú, nhưng chung quanh sương mênh mông, căn bản thấy không rõ lắm, Tiểu Bạch cắn cắn môi, liền nhích người nhẹ nhàng cõng Mộ Dung Lâm Phong lên lưng mình, lưng không chịu nổi gập lại, gian nan nhấc chân, từng bước một dời sang nơi khác.
Trên đường bởi vì không thấy rõ mặt đất, trên người lại nặng, vài lần té ngã trên mặt đất cứng rắn, trong nháy mắt té ngã, liền gắt gao che chở sư phụ, trên người thừa nhận sức nặng của sư phụ cùng sàn nhà ma xát, từng đợt đau, đau đến nỗi trong óc Tiểu Bạch trống rỗng, vô lực nằm trên mặt đất, dừng một hồi, liền lại đứng dậy cõng sư phụ, từng bước nhỏ từng bước nhỏ bước đi.