• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tiểu Bạch từ từ mở to mắt, t

oàn thân lung lay mát mẻ, quanh thân các nơi đau đớn chịu thương, vết rách cũng chầm chậm dịu lại.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, trước mắt là màn trong suốt bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa phiêu đãng, mình trước đó chẳng lẽ là ngồi ngủ sao? Mà lại không ngã nữa.

Tiểu Bạch biết bản thân là bởi vì sử dụng quá độ năng lực ngự phong, khiến thân thể vốn yếu đuối nay lại không đủ sức, cho dù là thân thể cường tráng đã trải qua huấn luyện đặc thù của Tiểu Bạch, cũng không thể cùng một ngày nhiều lần sử dụng loại siêu năng lực cấm kỵ này. Một người bình thường vốn sẽ không có được loại năng lực vạn người mới có này.

Tiểu Bạch nhớ rõ khi bản thân sắp mất đi ý thức là tựa vào trong lòng sư phụ, Tiểu Bạch cào cào tóc, vẻ mặt hoang mang, sư phụ đi nơi nào, Tiểu Bạch giờ phút này giống như đứa nhỏ tỉnh lại gặp thấy mẹ.

“Tiểu Bạch, hiện tại cảm giác thế nào?” Mộ Dung Lâm Phong ở phía sau Tiểu Bạch nhẹ nhàng hỏi.

“... Sư phụ......” Khi Tiểu Bạch đang suy nghĩ đi tìm Mộ Dung Lâm Phong, có một tiếng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới.

Tiểu Bạch quay thân thể nhỏ bé lại, mở hai tay ra nhào về phía Mộ Dung Lâm Phong, ngửi mùi hương thoang thoảng khiến kẻ khác an tâm trên người Mộ Dung Lâm Phong.

Mộ Dung Lâm Phong chỉ có thể bất đắc dĩ ôm lấy bé vui vui mừng mừng kia, vừa tỉnh lại liền hoạt bát loạn bính như vậy, thế chắc là không sao.

“Tiểu Bạch, vi sư muốn hỏi ngươi một chuyện.” Mộ Dung Lâm Phong suy nghĩ, vẫn là quyết định hỏi.

“Sao ạ?” Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Lâm Phong nghiêm túc, cũng ngoan ngoãn buông cổ sư phụ ra.

“Ngươi sao đột nhiên lại hôn mê, vi sư hy vọng ngươi có thể nói cho vi sư, như vậy vi sư mới có thể giúp ngươi, ngươi như vậy hẳn cũng không phải một hai lần đi.” Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng không muốn Tiểu Bạch nhớ lại quá khứ ảm đạm nhưng thân thể Tiểu Bạch không chống đỡ được dòng khí mạnh mẽ này, phải nhanh tìm phương pháp giải trừ.

Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt thương yêu cùng kiên nghị nhất định phải biết đáp án. Ánh mắt Tiểu Bạch lập tức chợt lóe chuyển tới bình hoa trên bàn gần đó, hai đóa bách hợp bên trong kiều nhiên ướt át. Bị gió thổi nhẹ nhàng lay động. Tiểu Bạch liền cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hai đóa bách hợp — ngẩn người.

Tiểu Bạch giờ phút này nội tâm lại sông cuộn biển gầm mênh mông, trước mắt dần hiện ra một màn ở Âu Dương gia, ai nhìn thấy mình cũng thất kinh, kêu cha gọi mẹ, té lên té xuống rời đi, trước kia mặc dù nhìn không thấy, nhưng tất nhiên cũng biết trên mặt bọn họ nhất định là tràn đầy chán ghét cùng vô tận sợ hãi.

Khi đó người ta có thể cách xa Tiểu Bạch bao nhiêu thì xa bấy nhiêu. Tiểu Bạch trong mắt bọn họ tồn tại chính là sứ giả địa ngục vô tình lấy mạng người.

Sư phụ, biết rồi, có lẽ cũng sẽ như bọn họ, thật vất vả mới gặp được sư phụ, thật vất vả mới gặp sư phụ một chút cũng không có ghét bỏ y, còn chăm sóc y, có thể sống cùng nhau......

Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch đột nhiên quay đầu, giống như rốt cục từ hai đóa bách hợp trầm tư suy tưởng lại quá khứ, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, khiến hắn giống như đại hôi lang đang khi dễ tiểu bạch thỏ ấy

“Khụ khụ......” Mộ Dung Lâm Phong hiếm khi thoáng xấu hổ, một tia mây đỏ thổi qua hai má.

Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng không hiểu lắm vì sao Tiểu Bạch sợ hắn biết như vậy, nhưng nghĩ kỹ một chút, có thể cũng là có quan hệ với hắn, ngày thường có bám lấy hắn thì cũng bám rất chặt, luôn sợ hắn sẽ lờ đi mặc kệ y.

“Tiểu Bạch, vi sư nói rồi, vi sư cùng Tiểu Bạch sẽ vĩnh viễn bên nhau, mặc kệ Tiểu Bạch trước kia là gì, hoặc đã làm gì, vi sư quả thật không biết, vi sư chỉ biết là Tiểu Bạch là đồ đệ bảo bối nhất của vi sư, là Tiểu Bạch về sau sẽ cùng sống với vi sư.” Mộ Dung Lâm Phong cân nhắc, liền hứa hẹn nói.

“...... Thật không?... Sẽ vĩnh viễn bên Tiểu Bạch...... Mặc kệ Tiểu Bạch trước kia là thế nào......” Tiểu Bạch thật cẩn thận nhìn Mộ Dung Lâm Phong nói.

Mộ Dung Lâm Phong đưa tay vuốt sợi tóc non mềm trên đầu Tiểu Bạch, ý cười nhẹ nhàng gật gật đầu, thật sự là một tiểu hài tử ngốc.

“Tiểu Bạch...... Bởi vì...... sử dụng quá độ... năng lực ngự phong, cho nên mới...... như vậy...... ” Tiểu Bạch chột dạ lắp bắp nói, ánh mắt loạn chuyển không dám nhìn Mộ Dung Lâm Phong, nhưng sau khi nói xong lại trừng lớn mắt nhìn hắn, sợ bỏ lỡ biểu tình trên mặt Mộ Dung Lâm Phong.

“Có phải khi ở rừng rậm gặp nạn, là cơn gió mạnh mẽ bá đạo chung quanh không?” Mộ Dung Lâm Phong buồn cười nhìn ánh mắt thật to của Tiểu Bạch nói.

Hai tay xoắn vào nhau, Tiểu Bạch không tình nguyện gật gật đầu.

“Tiểu Bạch, biết... Ân... năng lực ngự phong này là có thế nào không?”

“...... Từ khi Tiểu Bạch...... có ý thức............” Tiểu Bạch không trôi chảy từ trong miệng bật ra vài từ, hốc mắt cuộn trào mãnh liệt, sắp ngăn không được mà ào ra.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy nước mắt Tiểu Bạch sắp chảy ra, nếu hỏi tiếp, chính hắn cũng sẽ giảm thọ mất. Lập tức ôm lấy Tiểu Bạch vào trong lòng, tiểu tử kia cũng lập tức ôm chặt lấy hắn.

“Sư phụ...... sẽ sợ sao?...” Vẫn là khống chế không được nước mắt chảy ra từng dòng từng dòng.

“Sao lại thế..... Vi sư còn phải cảm ơn Tiểu Bạch... có năng lực ngự phong mà, bằng không vi sư đã sớm bị sói hoang tha đi rồi, Tiểu Bạch thực dũng cảm a!” Mộ Dung Lâm Phong lau đi những giọt nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt trên mặt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghe xong, ngược lại là “Oa......” một tiếng khóc ra, bí mật vẫn lo lắng đã không còn là bí mật, thêm Mộ Dung Lâm Phong một câu thương tiếc liền đánh tan băn khoăn trước nay, Tiểu Bạch hiện tại không phải thương tâm mà khóc, mà là thể xác và tinh thần thả lỏng nên mới khóc.

Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch, mặc Tiểu Bạch tùy ý phát tiết trên người mình, nước mắt rất nhanh liền làm ẩm vạt áo trước của Mộ Dung Lâm Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK