Khi đó Mộ Dung Bạch còn chưa phải Mộ Dung Bạch, cũng không phải ma quỷ để kẻ khác sử dụng, khi đó vẫn là một đứa nhỏ cửa lớn không đi cửa trong không bước.
Lúc đó Mộ Dung Bạch đang ngủ mơ đã bị người của Âu Dương gia kêu dậy, phải nhận các phương diện huấn luyện của bọn họ, bởi vì lúc đó
Mộ Dung Bạch (diễn viên trước kia còn chưa tên, giờ gọi là Mộ Dung Bạch) không thể nhìn thấy, cho nên hết thảy đều có phần khó khăn, mà Mộ Dung Bạch khi đó cũng không biết con người là có thể dùng mắt để nhìn, mà Mộ Dung Bạch lại vừa sinh ra đã không thể nhìn thấy, bởi vì không ai cho biết, nên coi như là đương nhiên.
Mộ Dung Bạch cuộc sống ở Âu Dương gia luôn chỉ có một, người đối mặt cũng không nói gì, chỉ có một lão sư thực nghiêm khắc, dạy Mộ Dung Bạch giết người thế nào, khống chế năng lực ngự phong [điều khiển gió ] phá hoại cường đại của bản thân thế nào, lúc còn rất nhỏ Mộ Dung Bạch không thể khống chế siêu năng lực cường đại kia, cho nên trong lúc vô ý làm tiểu thiếu gia Âu Dương gia lúc ấy chạy vào ngôi nhà nhỏ sau núi, bị sức gió cường bạo thổi văng ra va chạm vào thân cây thô to, miệng phun máu tươi tức khắc bỏ mình.
Mỗi lần nghĩ đến đây Mộ Dung Bạch trong lòng vẫn luôn đau đau, bên tai còn vọng lại tiếng nói của tiểu thiếu gia.
Mộ Dung Bạch khi đó chỉ có một chút thời gian giữa trưa là không cần học tập, mà trừ bỏ học tập lại không biết nên làm cái gì, mỗi lần Mộ Dung Bạch cũng chậm rãi sờ soạng thân cây rất to trong vườn, lão sư trước kia nói qua cây này là cây dong, cây dong rất lớn rất lớn, phải 4 người trưởng thành vây quanh mới có thể ôm được, nhưng Mộ Dung Bạch cũng tưởng tượng không được, chỉ biết là đứng dưới tàng cây dong được gió thổi qua cảm giác thực thoải mái, lá cây cũng bị thổi “xào xạt......” lay động, cảm giác trong lòng sẽ không còn trống trơn đãng đãng......
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng có vật nặng từ bên tường rơi xuống, nghe được một tiếng “Hừ ” nặng nề sau đó có tiếng bước chân càng ngày càng tới gần y, khi đang suy nghĩ đây là cái gì, bên tai liền vang lên một trận thanh âm sang sảng.
“Uy ngươi là ai a...... Ngươi sao lại một mình đứng ở nơi này a......?”
“......”
“Uy nói chuyện với ngươi mà, thật sự là nhóc hư không lễ phép......” Âu Dương Cẩm kéo kéo nói.
“......”
“Uy ngươi là đứa trẻ trong khu nhà nhỏ của Âu Dương gia sao?...... Ngươi ở đây làm gì......”
“......”
Mộ Dung Bạch giờ phút này đang nghĩ là, người này kỳ quái quá, có cần giết chết kẻ vừa mạo muội xông tới này không.
“Cả ngày bị lão nhân gọi làm này làm kia...... Phiền muốn chết......” Âu Dương Cẩm buồn chán lấy tay gãi gãi cái ót.
“......”
Âu Dương Cẩm vẫn không thấy đáp lời, ngốc lăng lăng trừng mắt nhóc con không có một chút động tỉnh kia, vẫn là duy trì tư thế như khi vừa mới gặp, hai chân chập lại, hai tay ôm tất ngồi dưới cây dong, trong ánh mắt một mảnh mênh mông, tan rã không biết nhìn cái gì. Cũng không biết có nghe cậu nói chuyện không.
Gió nhẹ mùa hè thổi bay sợi tóc trên trán Mộ Dung Bạch, lông mày ít mà tinh tế, mắt hơi hơi mở, lông mi thật dài rậm cong vút, bị gió thổi qua, hơi hơi rung động, tròng mắt trắng đen rõ ràng cũng vẫn một mảnh mênh mông, hoàn toàn không có tiêu cự. Gương mặt trái xoan như con gái vùng sông nước Giang Nam đặc biệt mới có, cái mũi nhỏ hẹp lại hơi thẳng, cái miệng hồng nhuận hơi hơi hé ra, từ khe hở có thể nhìn thấy hàm răng màu trắng trân châu bên trong, màu da thực trắng nõn, có thể thấy được rất ít khi tiếp xúc ánh mặt trời, cả ngày ở trong viện, mặc một bộ đường trang màu ngà, bao lấy dáng người thoạt nhìn mỏng manh mềm mại, rõ ràng làm cho người ta nhớ tới bệnh mỹ nhân Lâm Đại Ngọc trong một trong tứ đại tác phẩm nổi tiếng《 Hồng Lâu Mộng 》, mỹ mạo kinh diễm cùng ốm yếu khiến người ta thương tiếc.
Trên thực tế Mộ Dung Bạch tuyệt không gầy yếu cần người khác bảo hộ, mà mặt ngoài của y thường thường mê hoặc ánh mắt mọi người.
Ngơ ngác nhìn giờ phút này khiến cho tiếng lòng Âu Dương Cẩm hơi hơi rung động.
Kiếp trước Mộ Dung Bạch chính là một tiểu tiểu mỹ nhân bại hoại, kinh diễm làm cho người ta trầm luân......
Mộ Dung Bạch phát hiện Âu Dương Cẩm vẫn líu ríu lại đột nhiên dừng lại không lên tiếng, quay đầu về hướng tiếng Âu Dương Cẩm nói chuyện, hơi hơi nhíu mi.
Nhìn thấy Mộ Dung Bạch vẫn bất động đột nhiên tựa hồ là quay về phía mình, làm cho Âu Dương Cẩm có ý nghĩ kỳ quái với Mộ Dung Bạch xấu hổ hoàn hồn.
“Khụ khụ...... Thật vất vả phát hiện sau núi cư nhiên có tiểu viện...... Lại gặp được nhóc câm điếc...... thật không thú vị......” Âu Dương Cẩm liếc mắt nhìn nhìn Mộ Dung Bạch dáng vẻ bé ngoan, che dấu bối rối giờ phút này.
...... Ta là phân cách tuyến thực xấu hổ......
Ngày đầu tiên tiểu thiếu gia trong lúc vô ý xông tới.
Đối với Mộ Dung Bạch lúc ấy chỉ có tám tuổi, hoàn toàn không biết trừ bỏ lão sư, hóa ra nơi này còn có người thứ 3 tồn tại. Mộ Dung Bạch bị vây trong kinh ngạc không thể có phản ứng gì.
“Uy nhóc còn ở nơi này a, anh còn nghĩ nhóc đã đi mất rồi chứ......”
Giống ngày đầu tiên líu ríu nói chuyện bên tai Mộ Dung Bạch, mà Mộ Dung Bạch vẫn trầm mặc không có phản ứng gì. Đối với Mộ Dung Bạch chưa từng tiếp xúc người xa lạ cũng không biết nên giao tiếp như thế nào.
Âu Dương Cẩm chậm rãi ngồi xổm xuống cách Mộ Dung Bạch một thước, nhìn thấy Mộ Dung Bạch không có phản ứng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ánh nắng giữa trưa truyền qua tầng tầng lá dong, loang lổ nhiều điểm chiếu lên toàn thân Mộ Dung Bạch, Mộ Dung Bạch vẫn là tư thế bất biến hai tay ôm tất dựa vào cây dong lớn, trên người vẫn là mặc đường trang màu ngà lần đầu tiên gặp. Duy nhất khác lần đầu tiên chính là, biểu tình trên mặt Mộ Dung Bạch không hề giống đám người mặc vest chính thức nghiêm trang có nề nếp trong nhà này.
Khóe miệng một bên hơi hơi nhếch lên, chỉ một động tác nho nhỏ như vậy, làm cho ngũ quan diễm lệ nháy mắt nhu hòa rất nhiều, trở nên dễ dàng thân cận, cũng không giống lần đầu tiên như tiên tử rời xa trần thế làm cho người ta thấy xa không thể với.
Ngày hôm sau Âu Dương Cẩm cố ý chạy tới nhìn Mộ Dung Bạch mỉm cười, làm cho Âu Dương Cẩm tiểu thiếu gia đang trong thời kỳ trưởng thành phát dục, đối tình yêu vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, khuôn mặt hồng hồng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bạch, cứ như vậy trầm mặc xuống......