• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Lâm Phong cùng ngồi Tiểu Bạch trên ghế, Bạch hồ dựa vào bàn, Trúc Tử đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ồn ào trên đường lớn bên ngoài xuất thần, ánh mắt nhìn bên ngoài, thế nhưng tâm thần lại không biết bay đến đâu. Tiểu Bạch lần đầu tiên thấy Trúc Tử nghiêm túc trầm mặc như vậy, liền hỏi: “Trúc Tử, ngươi đang nhìn cái gì a, dựa vào cửa như vậy không lạnh sao?”

Trúc Tử xuất thần bị Tiểu Bạch cắt ngang, lắc đầu một chút, mới hồi phục tinh thần lại: “Ân, không có gì, chỉ là thấy nơi này so với trước kia có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều?”

“Trúc Tử trước kia đã từng tới nơi này sao?”

“Ân, đã từng tới nơi này.”

“Trúc Tử rất nhớ nơi này sao?”

“...... Cũng không phải, không có gì, bé ngốc vẫn là không nên hỏi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết rằng ăn là được, cái não nhỏ của ngươi không thích hợp nghĩ nhiều, ngốc ngốc như thế cũng rất đáng yêu...... Ha ha......”

“Trúc Tử xấu xa, Tiểu Bạch không phải ngốc ngốc mà..... Sư phụ, Tiểu Bạch thật sự rất ngốc sao?” Tiểu Bạch kiên quyết phủ nhận lời của Trúc Tử, bất quá vẫn có hơi yếu thế hỏi sư phụ mình.

“Không phải, Tiểu Bạch của vi sư sao lại ngốc được chứ, Trúc Tử chỉ là trêu chọc Tiểu Bạch thôi.” Sờ sờ bé con ngốc nghếch đáng yêu. “Sư phụ, nơi này chính là Mộc Diễm quốc sao?”

“Ân, nơi này chính là thủ đô của Mộc Diễm quốc.”

“Mộc Diễm quốc cùng Mộc Triệt quốc hình như không giống nhau lắm.”

“Có phải cảm thấy Mộc Diễm quốc nữ nhân trên đường rất nhiều không?”

“Ân ân,” Gật gật đầu.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn ra một mảnh trắng xóa bên ngoài cửa sổ, nam nữ qua qua lại lại, nói, “Trước kia nơi này cũng không phải xã hội nam nữ ngang hàng, giống như Mộc Triệt quốc là một quốc gia quân chủ nam tôn nữ ti, bất quá tới đời quốc quân này, đích thật thay đổi rất nhiều, có lẽ cũng bởi vì Mộc Diễm quốc quốc quân là một nữ tử đi, song chỉ cần cuộc sống cư dân trong quốc gia thật tốt, mặc kệ ai là quốc quân cũng đều không sao cả, pháp luật khuôn sáo không thể làm cho một quốc gia phát triển tốt được.”

“...... Sư phụ, biết thật là nhiều thứ a.” Tiểu Bạch cảm thấy sư phụ của bé thật là lợi hại a, trước kia luôn ở trong rừng rậm sương mù cách biệt, lại có thể biết nhiều chuyện bên ngoài như vậy, Tiểu Bạch càng ngày càng sùng bái sư phụ mình.

Mộ Dung Lâm Phong thấy ánh mắt Tiểu Bạch long lanh lấp lánh nhìn hắn, cũng không nói gì, chỉ cưng chiều sờ sờ tóc Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cảm nhận được trên đầu ôn nhu ma xát, liền nở một nụ cười thật tươi với Mộ Dung Lâm Phong.

Lúc sau, thức ăn Mộ Dung Lâm Phong kêu trước đó cũng từng món được mang lên, đều là những món bình thường Tiểu Bạch thích ăn, Trúc Tử cùng Bạch hồ đều là ai oán liếc Tiểu Bạch một cái, thật là bất công nha, song cũng chỉ giận mà không dám nói gì a. Một bàn đồ ăn cũng được bày biện rất có nghệ thuật, làm cho người ta cũng không nhịn được.

Nhìn quanh bàn ăn nóng hổi lựa mấy món, phi thường thỏa mãn vui vẻ ăn một bữa cơm, đồ ăn nơi này thật mỹ vị để hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào, thật sự rất no, đặc biệt Trúc Tử cũng ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều, cũng có thể bởi vì tâm tình đi, đặc biệt muốn ăn uống.

Đợi đến lúc mấy người đều ăn no nê xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm ầm ỹ, bên ngoài giống như có rất nhiều người đang chạy nhanh lên lầu, còn có tiếng gào không ngừng “Đừng chạy, đồ thối tha, nhanh bắt ả lại cho ta.” “Dừng lại...” “Nhanh lên mau bắt lấy ả, CMN thế nào cũng phải đánh ngươi một chút mới biết giáo huấn.” Vừa dứt lời, sau đó cửa phòng Mộ Dung Lâm Phong bao liền “phanh” một tiếng mạnh mẽ mở ra.

Đám người Mộ Dung Lâm Phong nghe tiếng nhìn qua, một nữ tử xinh đẹp chật vật tựa vào cửa, trên người cũng là y phục mỏng manh, vào thời tiết như vậy mà lại mặc một chiếc áo lụa trắng trong suốt, ngực đầy đặn tràn ra một khối thịt có vẻ xúc cảm tốt lắm bị cái yếm che khuất, như ẩn như hiện càng chọc người liên tưởng, không khó nhận ra là một nữ tử hồng trần.

Mà nữ tử nhìn thấy bên trong- một vị công tử tuấn mỹ dáng vẻ đường đường, đối với hành động phá cửa xông vào của nàng cũng không kinh hoảng, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía nàng cũng không dư thừa ý tứ gì, trấn định tự nhiên, bất nộ tự uy, dựa vào ánh mắt nàng lăn lộn nhiều năm có thể nhìn ra vị công tử này không phải một nhân vật đơn giản, vì thế khi những kẻ phía sau sắp bắt được nàng, lập tức bổ nhào đến trước mặt vị công tử kia, khóc như lê hoa trong mưa kể lể nói: “Công tử, cứu ta a, những người đó muốn đưa ta vào thanh lâu a, công tử mau cứu ta a, công tử... Cứu ta a...”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nữ khóc sướt mướt trước mặt, còn có những gã lỗ mãng đuổi theo ở phía sau, thô thô lỗ lỗ vừa lên tới nơi đã muốn bắt lấy cánh tay non mềm trắng nõn của nữ tử, Mộ Dung Lâm Phong cho Trúc Tử đang muốn đứng lên một ánh mắt, sau đó Trúc Tử liền một tay dễ dàng phất đi bàn tay to ngăm đen sắp quơ được nữ tử phong trần kia, sau đó ném về phía cửa, đè lên một đại hán khác đang đi lên, sau đó một đám đại hán cùng “ôi” lên một tiếng.

Ba đại hán lập tức chật vật đứng lên, nhìn thấy trước mặt là ba công tử bất phàm, tựa hồ rất sợ hãi nơi này, cũng không muốn làm lớn chuyện ở nơi này, vì thế lớn tiếng lấy can đảm nói: “Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nữ nhân trước mặt ngươi là người của Uyển Hồng Lâu bọn ta, ta thấy tốt nhất không cần giả dạng anh hùng cứu mỹ nhân cái gì, kết quả nhất định chịu không nổi, ả thối nhanh qua đây cho ta, trở về xem ta còn không đánh ngươi một trận, coi ngươi còn dám trốn?”

Nữ tử phong trần sau khi nghe được, vẻ mặt hoảng loạn bò dậy đến sau lưng Mộ Dung Lâm Phong, tố cáo với Mộ Dung Lâm Phong: “Công tử...... -... xin đừng nghe bọn họ...... Nói lung tung, ta... – ta đã sớm dùng tiền vất vả kiếm được trong vài năm nay chuộc giấy bán thân của mình về...... Nhưng bọn họ thế nhưng không thừa nhận- còn muốn bắt ta trở về...... Giờ công lý ở đâu a, công tử ngươi nhất định phải giúp ta phân xử công bằng a -...... Những kẻ bủn xỉn lòng dạ hiểm độc này -”

Mộ Dung Lâm Phong vẫn ngồi ghế trên, không hoảng không loạn rót một ly nước trà tản ra mùi thơm ngát đặt trên bàn trước mặt Tiểu Bạch, sau đó mới nói: “Theo tại hạ thấy, các vị giống như có gì đó hiểu lầm, nếu......” Nhưng không đợi Mộ Dung Lâm Phong nói xong, một gã đại hán liền tức giận bước đến: “CMN, ngươi cho mình là ai, một xú tiểu tử thư sinh! Uyển Hồng Lâu của bọn ta cũng không phải có thể tùy tiện trêu chọc, cho ngươi xen vào chuyện của ta......” Đại hán nói xong, muốn đánh một quyền vào gương mặt tự nhiên trấn định của Mộ Dung Lâm Phong.

Tiểu Bạch thấy sư phụ của bé bị người khi dễ cũng không để yên, muốn gạt đi nắm tay đại hán đang vung mạnh đến, nhưng Tiểu Bạch còn chưa đứng lên đã bị Mộ Dung Lâm Phong kéo vào trong lòng, mà đại hán đã bị Trúc Tử thoải mái một cước đá vào ngực, ba người lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất, sau đó Trúc Tử coi rẻ liếc ba đại hán một cái: “Hừ... Không biết tự lượng sức mình.”

“Sư phụ -......” Tiểu Bạch bất mãn sư phụ không cho bé đi giáo huấn mấy đại hán này, Tiểu Bạch cho rằng sư phụ là không thể bị khi dễ được.

“Tiểu Bạch, mới vừa ăn cơm no không được vận động mạnh, tiêu hóa sẽ không tốt, bọn họ để cho Trúc Tử xử lý là được rồi, Tiểu Bạch cũng không nên xem thường Trúc Tử nha.” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của Tiểu Bạch nói.

“Ba ba -”

Phía sau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vỗ tay trong trẻo, chỉ thấy một vị nữ tử mười sáu bảy tuổi mặc một bộ y phục màu tím hoa lệ, ánh mắt thật to cong như ánh trăng, cái mũi có chút anh tuấn, đôi môi mỏng, rất là thưởng thức Mộ Dung Lâm Phong, đằng sau còn có hai nam phó kính cẩn mặt không chút thay đổi đi theo nàng, nữ tử nhìn nhìn ba đại hán trên mặt đất, còn có nữ tử phong trần tránh sau Mộ Dung Lâm Phong nói: “Không nghĩ tới đến ăn một bữa cơm, cò có thể nhìn đến một trò hay, ân, không tồi, không tồi, ta đã thật lâu không thấy nam nhân hăng hái làm việc nghĩa, Mộc Diễm quốc nam nhân đều rất uất ức...... Ngươi... – a......” Nữ tử nói một nửa đột nhiên nhìn đến Tiểu Bạch trong lòng Mộ Dung Lâm Phong đang không hiểu gì quay đầu lại, khuôn mặt trắng trắng nộn nộn, đôi mắt thật to mà không hề có tạp chất, sau đó là cái mũi cao cao, đôi môi nho nhỏ đáng yêu, nghiêng đầu vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng, ô – đáng yêu nhất nhất luôn. Mộ Dung Lâm Phong ôm lấy Tiểu Bạch tránh thoát nữ tử đột nhiên mắt tỏa lục quang nhào về phía Tiểu Bạch, nữ tử giống như ai oán liếc Mộ Dung Lâm Phong, nói: “Ai -... Ngươi làm thế làm gì... – – – – – Để bổn

cô nương ôm một chút cũng có sao đâu... Thiệt đáng yêu a...”

Tất cả mọi người bị đột nhiên chuyện phát sinh làm mờ mịt, hiện tại là xảy ra chuyện gì, ở đâu nhảy ra một nữ tử có tố chất thần kinh thế này, còn không hiểu thế nào đã muốn ôm người ta, nàng rốt cuộc tới để làm chi???

Mộ Dung Lâm Phong vẫn như cũ mặt không đổi sắc nói: “Không biết cô nương đây là...” Nữ tử tựa hồ cũng thấy được trường hợp này thật sự không nên, làm ra một vài, ân, vài chuyện kỳ quái, sau đó làm bộ “khụ khụ” hai tiếng, bỏ qua ánh mắt toàn trường xem nàng là ngu ngốc, nói: “Cái kia, ta là Diễm Oánh. Chỉ là đúng lúc đến đây ăn cơm, đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới gặp được một trò hay, dạo gần đây thật sự là đủ nhàm chán, các ngươi nói đúng không?” Diễm Oánh nói xong liền nhìn ba đại hán quỷ dị nở nụ cười, dọa ngại mấy đại hán phủ phục trên mặt đất, trong lòng run sợ nói: “Công công công...... chúa điện hạ...... Đều là bọn tiểu nhân... sai...... làm chướng mắt...... ngài...... Bọn ta lập tức rời đi...... Dạ... Bọn ta...... lập tức...... lập tức rời đi.” Nói xong liền dập đầu, như lão hổ biến thành mèo nghiêng ngả lảo đảo lui xuống.

“Hừ – – thật là vô dụng.” Diễm Oánh ngông nghênh tự đại lại “hừ” một tiếng.

Hóa ra vị đang đứng trước mặt mọi người chính là Mộc Diễm quốc công chúa điện hạ được Mộc Diễm quốc bệ hạ cực kỳ sủng ái, là thiên kim của Vinh Vương, là đứa nhỏ được cả nhà quan tâm mà lớn dần, tính cách sáng sủa, yêu thích thứ đáng yêu, ba năm trước đây, Diễm Nguyệt Cơ một lần đến Vinh Vương phủ, quen được Diễm Oánh tính tình sảng khoái, còn ban cho Diễm Oánh làm công chúa Mộc Diễm quốc. Tuy rằng Diễm Oánh mặc kệ là ở trong quý phủ hay là trong hoàng cung đều được sủng ái cực độ, nhưng cũng hiếm có không vì được cưng chiều mà kiêu căng.

“Nô... Ta...... Tham kiến công chúa điện hạ...” Nữ tử phong trần thấy kẻ muốn bắt nàng đi rồi, liền lập tức cung kính thi lễ với Diễm Oánh.

Diễm Oánh tựa hồ cũng không để ý tới nữ tử phong trần, trực tiếp tiến đến, biến trở về vẻ mặt sáng lạn ý cười nói: “Hi hi hi biết bổn cô nương thân phận lợi hại đi, nhanh lên bé con cho bổn cô nương ôm một chút.”

Tiểu Bạch nhìn thấy Diễm Oánh hai mắt quỷ dị lóe sáng, hai tay ôm chặt eo Mộ Dung Lâm Phong, phản xạ có điều kiện trực tiếp trả lời, “Tiểu Bạch không cần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK