• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi Lâm Vô Du chỉnh lý vụ án xong, lúc trở lại liền nghe thấy tiếng khóc bi oán, trầm thấp của nữ tử nên bị dọa đến nhảy dựng lên.

“Xảo Nhi, ngươi sao vậy ? Thế nào còn chưa ngủ? Ra đây làm gì ?” Lâm Vô Du lập tức khẩn trương chạy đến kéo Xảo Nhi đang nằm trên bàn đá khóc lóc thương tâm.

“Đừng quản ta!” Xảo Nhi phẫn nộ đẩy Lâm Vô Du qua một bên.

“Xảo Nhi, xảy ra chuyện gì? Ta cũng rất quan tâm ngươi, ngươi có tâm sự gì có thể nói với ta, đừng chịu đựng một mình, sẽ không tốt.” Lâm Vô Du ngược lại càng thêm lo lắng.

“Ngươi cút ngay! Đừng phiền ta!” Xảo Nhi tâm lý càng lúc càng mất thăng bằng, cảm giác nam nhân càng tốt thì càng giả dối.

“Xảo Nhi, ngươi đừng như vậy, thiên hạ này có cái gì không giải quyết được, nói ra, ta có lẽ sẽ giúp được ngươi.” Lâm Vô Du chính là vị thánh nhân, người ta càng đáng thương, hắn càng thương cảm.

“Ngươi muốn giúp đúng không?” Xảo Nhi đột nhiên đứng lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô, biểu tình nghiêm túc nhìn hắn.

“Ta có thể giúp nhất định sẽ giúp! Chúng ta là người một nhà mà!” Hai mắt Lâm Vô Du rất kiên định trả lời.

“Được, chính ngươi nói ! Như vậy đừng trách ta không khách khí!” Xảo Nhi lập tức duỗi tay điểm huyệt đạo của hắn, ôm hắn đi vào phòng nhỏ của mình.

Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du bị dọa đến thất sắc, không thể động đậy cũng không cách nào nói chuyện, hoảng sợ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi dưới ánh trăng bàn bạc lại vô cùng âm trầm.

“Tê” Quần áo trước ngực bị Xảo Nhi thô bạo xé rách, Lâm Vô Du đen mặt thở dốc vì kinh ngạc, xem ra là tự đưa đến cửa.

Ngoài cửa sổ ánh trăng nhu mỹ, xuyên qua cửa gỗ khắc hoa chiếu rọi vào trong, ánh trăng loang lổ bàn bạc, lại khiến Lâm Vô Du có thể thấy được tiểu nữ nhân ở trên người mình đang làm cái gì.

Trước ngực truyền đến một trận tê dại đau đớn, đầu nhỏ ở trên khuôn ngực bóng loáng như Ngọc của hắn đoạt lấy bốn phía, động tác thô bạo làm hắn có điểm hơi đau, tuấn mi nhăn lại, nha đầu này lại phát xuân.

Lâm Vô Du xử sự không kinh, nhưng ngược lại nội tâm đã bình tĩnh trở lại, tựa hồ sớm đã dự liệu đến. Kỳ thật Lâm Vô Du muốn làm theo lời nói của Chu sư gia, để tránh nàng gậy họa cho người khác, mình nên hy sinh một chút.

Xảo Nhi hoàn toàn mất đi lý trí, xé rách toàn bộ quần áo của Lâm Vô Du, tận tình chơi đùa, căn bản không nhìn thấy Lâm Vô Du hô hấp thống khổ vừa giãy dụa khiến khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

Dưới ánh trăng ái muội, Xảo Nhi cởi quần áo trên người, thân thể tuyết trắng, quyến rũ rất kích thích đập vào tầm mắt Lâm Vô Du, khuôn mặt tuấn tú mới đỏ bừng rất nhanh chuyển thành sợ hãi, lại muốn nỗ lực duy trì bình tĩnh, thân thể đã bị kỹ thuật cao siêu của Xảo Nhi khiêu khích, nội tâm cư nhiên còn mang theo một tia khát khao.

“Là chính ngươi muốn làm người tốt , đừng trách ta, là do ta không muốn mình phải khổ tầm, cần phát tiết.” Xảo Nhi rốt cục đem ánh mắt quạnh quẽ nhìn Lâm Vô Du, thân thể nho nhỏ đã giạng hai chân ở trên người hắn dần dần hạ xuống.

“Ưm.” Lâm Vô Du nhắm đôi mắt lại một chút, khuôn mặt tuấn tú vo thành một nắm, ngây người ra rên lên thật nhỏ.

“Đáng chết !” Xảo Nhi hiển nhiên quên mất thân thể của mình bây giờ chỉ là nữ tử chưa được khai mở, bị đau khiến nàng mắng ra tiếng, vẫn ở yên trên thân Lâm Vô Du không nhúc nhích, để đau đớn qua đi.

Lâm Vô Du mở to hai mắt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi vạn phần thống khổ, không khỏi lộ ra thần sắc quan tâm, thân thể tại nơi ấm áp bao quanh khiến cả người hắn bốc cháy lên.

Đau đớn hoà dịu, Xảo Nhi rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du vô cùng khó chịu, lại thêm nhu tình nói: “Thật ngại, quên mất mình là hoa cúc khuê nữ.” Xảo Nhi nói xong thân thể chậm rãi, ôn nhu ấn xuống, bên trong mắt phượng hẹp dài hiện lên tia dục hỏa, miệng nhỏ cũng nhẹ giọng khẽ ngâm nga.

Lâm Vô Du mở to mắt nhìn thân thể quyến rũ chuyển động dưới ánh trăng đạm đạm màu bạc, thể xác và tinh thần bị buộc tiếp nhân khảo nghiệm, chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân, lúc động tác của Xảo Nhi càng lúc càng nhanh ở trên người hắn, hắn rốt cục nhịn không được, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ au, xấu hổ nhắm chặt hai mắt.

Xảo Nhi sửng sốt, giải huyệt đạo cho hắn, thân thể không có thoát ra, mà chậm rãi nằm xuống, miệng nhỏ thân mật hôn môi mỏng của hắn. Được tự do Lâm Vô Du muốn đẩy nàng ra, nhưng phát hiện Xảo Nhi nhắm đôi mắt, lông mi dài hơi run run, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lại mang theo tổn thương, khiến trong lòng hắn không khỏi dâng lên thương cảm, rốt cục trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đáp trả lại.

“Ưm, a.” Thanh âm mê người của Xảo Nhi khiến Lâm Vô Du hưng phấn, Xảo Nhi không chút do dự lần nữa đoạt lấy, lần này không ôn nhu nữa mà thô bạo cuồng dã, mái tóc đen dưới ánh trăng tung xõa, thân thể linh lung phảng phất như muốn bay cao, không bận tâm đến cảm nhận của Lâm Vô Du, thẳng đến khi chính nàng hài lòng mới thôi.

Lâm Vô Du toàn thân đỏ lên, thở hồng hộc, tâm tình mênh mông, chính mình cũng không biết đang muốn cái gì nữa, nhìn thân thể nữ nhân bò xuống người hắn, bỗng nhiên trong đầu nhớ lại lời Chu sư gia nói, nhìn Xảo Nhi bằng một mắt từ từ nức nở.

“Ngươi khóc cái gì?” Xảo Nhi bắt đầu ở bên giường mặc quần áo, đôi lông mày nhíu lại, nhìn mỹ vị nam tử này.

“Xảo Nhi, ngươi, ngươi thế nào lại có thể đối với ta như vậy, ngươi, ngươi phải có trách nhiệm với ta, ô ô.” Lâm Vô Du không nhẫn tâm trách cứ Xảo Nhi, bởi vì bị nàng ưu thương mới chấn kinh, nhưng hắn cũng có chút oán hận Xảo Nhi, cũng bởi vì ngượng ngùng vừa rồi mà phá giải khúc mắc, huống chi Xảo Nhi là hoa cúc khuê nữ, cũng không phải loại người trong tưởng tượng của hắn.

“Sao? ? Phụ trách thế nào?” Xảo Nhi nheo hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình.

“Ngươi, ngươi phải giúp ta bắt phạm nhân, bằng không, bằng không ta chết cho ngươi xem, ô ô” Lâm Vô Du nghĩ thông suốt.

“Phải không? Thế ngươi đi chết đi.” Xảo Nhi mặc quần áo tử tế xoay người rời khỏi, nàng không chịu uy hiếp.

“A, Xảo Nhi, ngươi, ngươi! Ta sẽ chết cho ngươi xem !” Lâm Vô Du sửng sốt, khiến khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nha đầu này thế nào lại vô tình như vậy.

“Tốt a, chết đi! Ta xem !” Xảo Nhi đứng tại ngưỡng cửa xoay người, nàng cảm thấy Lâm Vô Du sẽ không làm như vậy, bởi vì hắn là người trọng nghĩa quật cường, hắn còn có khát vọng, còn muốn vì dân chúng mà làm việc chính nghĩa, thế nào lại muốn chết.

“Ngươi! Ta dầu gì cũng là đồng nam thân, ngươi lại cưỡng ép lãng phí, tuy rằng ta không trách ngươi, nhưng đại nhân ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác a, ta chết đây.” Lâm Vô Du muốn khắc sâu vào tâm trí của Xảo Nhi, hắn tin Xảo Nhi còn có lương tri, cho nên hắn nguyện ý mạo hiểm.

Chỉ thấy hắn quần áo còn xộc xệch ở trên giường, nhìn thấy trong góc phòng có cái bàn gỗ nhỏ, hắn sẽ đập vào góc nhọn đó, hắn không tin Xảo Nhi sẽ không cứu hắn, còn nếu thật sự không cứu hắn, hắn cũng hi vọng mình có thể đánh thức lương tri của nàng.

Xảo Nhi cả kinh, không muốn hắn sẽ mất mạng, nhìn thấy hắn rất để ý đến mình là đồng nam thân, đều trách mình không chịu nghe ngóng rõ ràng, cứ tưởng rằng hắn sớm không còn, không nghĩ đến nam nhân cổ đại lại có tư tưởng coi trọng trinh tiết như vậy.

Thân ảnh chợt lóe, ôm hắn trong ngực, đôi mắt phượng nhỏ hẹp tức giận nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Xảo Nhi, ngươi đồng ý?” Lâm Vô Du đã Xảo Nhi kỳ thật không tệ như vậy.

“Ngươi cố ý?” Xảo Nhi thấy khóe miệng hắn câu cười mới cảm giác mình bị mắc lừa, vừa muốn đẩy hắn ra, Lâm Vô Du lại gắt gao ôm lấy nàng nói: “Xảo Nhi, đã đồng ý thì không thể đổi ý, hết thảy của ta đều đã giao cho ngươi , ngươi vẫn không thể theo đại nhân lần này sao? Huống hồ chúng ta đã làm chuyện vợ chồng, đại nhân lấy ngươi vào cửa, làm nàng dâu Lâm gia của chúng ta được không?” Lâm Vô Du muốn cưới vợ vốn là phụ mẫu chi mệnh, bà mối se duyên, đối với Xảo Nhi tuy rằng chưa hẳn là thích, nhưng cũng có chút cảm giác, huống hồ có thể để Xảo Nhi quay đầu là bờ, mình cũng tính là làm được một việc công đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK