• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lửa tình đang chờ bùng nổ, hai thân thể nóng bỏng dán sát cùng một chỗ, đầu lưỡi thơm ngát mềm mại điên cuồng cám dỗ đầu linh lưỡi kia, khơi dậy từng đợt xuân tình.

“Ưm a...“ Tiếng thở gấp mê người khiến Lâm Vô Du phấn chấn, kích động ôm lấy cơ thể lả lướt của Xảo Nhi đi đến giường lớn.

Đôi tay nhỏ của Xảo Nhi quen tính lần mò xuống, khiến Lâm Vô Du gầm nhẹ lên một tiếng. Bàn tay to đã rất tự nhiên bao trước khuôn ngực đầy đặn của Xảo Nhi, đầy xúc cảm, khiến người ta say mê.

“Xảo Nhi, a.” Hai người ngã nhào lên giường, Xảo Nhi lập tức chiếm tư thế chủ đạo, động tác cũng thô bạo như thường lệ, khiến Lâm Vô Du rất nhanh liền nhịn không được.

“Ừ, có thể không?” Xảo Nhi có phần lo lắng cho cơ thể của hắn, tuy rằng mình đã không dừng lại được.

“Ừ, ta, ta muốn lên.” Lâm Vô Du muốn ở trên, người luôn bị Xảo Nhi đè ở dưới thân, nhưng muốn thể hiện khí khái nam tử của mình.

“Đừng, lần sau cho ngươi lên.” Xảo Nhi vừa nói vừa cởi quần hắn ra, đôi mắt phượng vừa thấy tiểu bảo bối của Lâm Vô Du lập, lập tức nhuộm một tia hưng phấn.

Ngay tại thời khắc mấu chốt, tiếng đập cửa vang lên, hơn nữa lại vừa nhanh vừa vội.

“Đại nhân, đại nhân!” Tiếng Chu Vô Ý kêu lên đầy sợ hãi.

“Mẹ nó! Ngươi tìm lý do tốt nhất đi, bằng không ta xé nát ngươi!” Xảo Nhi bất mãn, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, lao tới giật cửa phòng ra,thái độ nóng nảy khiến Chu Vô Ý sợ đến lùi lại ba bước.

“Xảo, Xảo nhi, thật ngại, là, là Quân công tử đang đánh nhau với nha dịch!” Chu Vô Ý đáp, vẻ mặt lo lắng và vô tội.

“Cái gì! Phản rồi!” Xảo Nhi vừa nghe xong, vốn lửa giận đang ngùn ngụt giờ càng như thiêu như đốt, thân hình chợt lóe. Lâm Vô Du vội vã chỉnh quần áo lại, chạy ra vội la lên: “Nhanh, nhanh, Xảo nhi đừng kích động!”

Trong đại lao, Quân Vô Nhai bắt được cánh tay Vương Hán, vẻ mặt hung hãn, Vương gia và Cổ Thần Nhi đều đang khuyên nhủ.

“Mẹ nó, Quân Vô Nhai, ngươi làm phản phải không!” Xảo Nhi phóng vào, chỉ một cước đã đạp Quân Vô Nhai bay ra. Mọi người chỉ thấy cả người Xảo Nhi bay ngang, Quân Vô Nhai liền bắn ngang ra, đụng tường đá phía sau, mềm nhũn mà rơi xuống. Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.

“Vô Nhai!” Hoa Phiêu Linh kinh hoảng bổ nhào qua.

“Biểu ca!” Cổ Thần Nhi cũng bị dọa cho hết hồn liền chạy tới.

“Thiếu gia!” Tiếng kêu sợ hãi của Chân Thủy Kiệt vang lên trong nhà lao.

“Kêu cái con khỉ! Đây là đại lao của nha môn, các ngươi muốn làm gì!” Xảo Nhi tức giận giống như muốn ném cả nóc nhà đi.

“Đại tiểu thư, đại nhân còn chưa ra công văn đồng ý, tiểu nhân không dám thả người, Quân công tử liền. .” Vương Hán thống khổ quỳ trên mặt đất.

“Đứng lên đi, hắn có đánh ngươi bị thương không?” Xảo Nhi hỏi thăm.

“Không, không có.” Vương Hán thấy Xảo Nhi giống như muốn giết người, liền vội vàng lắc đầu, kỳ thật cánh tay hắn đã trật khớp rồi.

“Phải không?” Xảo Nhi có thể nhìn ra vẻ đau đớn trên mặt hắn, liền bước đến kéo cánh tay hắn ra xem xét.

“A. .” Vương Hán kêu thảm thiết.

“Mẹ nó, không ngờ lại dám đánh người của ta bị thương, chán sống rồi!” Đôi mắt phượng hẹp dài của Xảo Nhi bắn ra sát ý bén nhọn nhìn thẳng về phía Quân Vô Nhai đang không ngừng thở dốc, ngực đau đến nổi nói không ra lời.

“A.” Vương Hán lại hét thảm một tiếng, cánh tay đã bị Xảo Nhi nắn lại, đau đớn lập tức biến mất.

“Đi nghỉ đi!” Xảo Nhi liếc mắt ra hiệu cho Lưu Toàn, còn mình thì âm lãnh đi hướng Quân Vô Nhai. Nam nhân chết tiệt này, thực là không chỉ một lần, mà là ba lần khiêu chiến lòng kiên nhẫn của nàng.

“Xảo nhi, Xảo nhi!” Lâm Vô Du kích động chạy vào, mái tóc đen nhánh có chút rối loạn, nhưng nhìn qua lại khiến hắn có loại gợi cảm biếng nhác.

“Ai u!” Lâm Vô Du không thấy rõ bậc thềm dưới chân, cả người liền ngã sấp trên mặt đất.

Xảo nhi sợ tới mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài, chuyển người một cái. Khi Lâm Vô Du chuẩn bị ngã ra đất, đã kịp thời túm được phần tóc trên đỉnh đầu hắn, kéo hắn lên.

“A, đau.” Da đầu Lâm Vô Du đều bị Xảo Nhi kéo lên.

“Ngươi làm sao vậy! Mắt để trên đỉnh đầu à!? “ Xảo Nhi càng tức giận.

Lâm Vô Du xoa xoa đỉnh đầu, xấu hổ nhìn mọi người, lại oan ức nhìn qua Xảo Nhi nói: “Xảy ra chuyện gì, nàng cũng đừng tức giận, đừng kích động.”

Xảo Nhi bị hắn nói một câu, buồn bực nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn, không nói lời nào, nhưng cơn tức đã hạ xuống.

“Xảo Nhi! Vừa rồi ngươi dung chính là chiêu Vân thị Đại Na Di?” Chân Thủy Kiệt đứng trong lao lại lần nữa mở to đôi mắt.

Xảo Nhi nhìn hắn mím môi nói: “Ta không biết, cái gì Vân thị, Chân thị? Ta đều bị ngươi làm cho hồ đồ, đúng rồi, ngươi có biết Lãnh Sương Hàn không?”

“Lãnh Sương Hàn? Tên này nghe rất quen, trời ạ, Lãnh huynh, ta nhớ ra rồi, hắn ở đâu? Sao ngươi lại quen hắn?” Chân Thủy Kiệt ôm đầu, vẻ mặt phấn khởi.

“Hắn ở trong phòng ta, đang bị thương, ngươi đi xem hắn một chút đi.” Xảo Nhi buồn bực, xem ra mỹ nam này thật sự là ca ca của mình, chết tiệt!

“A, hắn bị thương thế nào, xảy ra chuyện gì?” Chân Thủy Kiệt vội la lên.

“Ngậm miệng! Phiền chết đi! Đợi lát nữa nói sau!” Xảo Nhi tức giận rống lên một tiếng, sao nam nhân nơi này lại nói nhiều như vậy

Lời nói của Xảo Nhi khiến đầu mọi người đầy hắc tuyến, nữ nhân này không phải cường hãn mà là bưu hãn.

“Vương gia, Quân công tử, các ngươi không sao chứ?” Lâm Vô Du nhíu mày nói.

“Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ hơi quá đáng , biểu ca bị thương rất nặng!” Cổ Thần Nhi bất mãn nhìn Xảo Nhi nói.

“Hắn dám ở đây giương oai, nên biết hậu quả, bị thương nặng càng tốt, có thể khiến hắn nghỉ vài ngày!” Xảo Nhi cười lạnh.

Quân Vô Nhai hé ra khuôn mặt tuấn tú vô cùng tái nhợt, môi vốn hơi thâm tím cũng đã trắng bệch, nhưng ánh mắt hoa đào nhìn Xảo Nhi vẫn đầy phẫn hận.Hắn thề, nhất định phải khiến nữ nhân này trả giá đắt.

“Đại nhân, người viết một chữ, thuộc hạ thả hắn ra.” Trương Lương vội vàng lấy ra tờ giấy màu vàng cầm đến trước mặt Lâm Vô Du.

“Thì ra là việc này, việc này nên trách hạ quan hồ đồ, quá gấp gáp nên quên mất. Vương gia, Quân công tử xin bớt giận.” Lâm Vô Du lập tức nhận lỗi.

“Ngươi xin lỗi cái gì, chậm một chút cũng không chết người. Hắn không thể gọi ngươi tới nói sao? Cho rằng mình là công tử của Nội các Đại học sĩ liền có thể làm càn sao. Loại người này phải dạy cho hắn một bài học!” Xảo Nhi lập tức ngăn Lâm Vô Du lại, phóng cho hắn ánh mắt có dao, thực là không có cốt khí nam nhân mà.

“Được rồi, không có việc gì, ha ha, nên giữ hòa khí.” Chu Vô Ý cười hì hì đi lên.

Hoa Phiêu Linh nhíu mày nhìn Xảo Nhi, sau đó đỡ Quân Vô Nhai ra khỏi đại lao. Chân Thủy Kiệt theo sau, sắc mặt có chút khó xử, Xảo Nhi biết muốn gặp Lãnh Sương Hàn.

“Lát nữa ngươi tới nha môn tìm ta!” Xảo Nhi nghĩ nếu hắn thực sự là ca ca của mình, như vậy dù tốt hay xấu mình vẫn nên cư xử lễ độ với hắn một chút, kỳ thực mấy người ở đây đều không làm gì sai, ngoài tên Quân Vô Nhai kiêu ngạo kia ra.

“Đa tạ Xảo Nhi.” Hai mắt Chân Thủy Kiệt sáng ngời, nhanh chóng đi đến chăm sóc Quân Vô Nhai.

“Xảo Nhi, chúng ta về đi!” Lâm Vô Du cười khổ với nàng, nữ nhân này mà bất mãn thì thật đáng sợ.

“Về cái rắm, không có hứng!” Xảo Nhi liếc mắt, quay đầu bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK