• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Cẩm nét mặt cũng giống như Quân Tử Ly, khó nén vẻ kinh ngạc mà nhìn Phượng Hồng Loan viết ba chữ kia, hắn chưa bao giờ biết một nữ tử cư nhiên lại có thể có nét chữ yên nhiên, phong lưu trác tuyệt như thế. So với Quân Tử Ly còn kiêu ngạo hơn. Thậm chí còn nhiều hơn một phần khí khái.

Đè xuống kinh dị trong lòng, Vân Cẩm thật sâu kín mà nhìn Phượng Hồng Loan một cái, mâu quang tự tiếu phi tiếu quét qua Quân Tử Ly đang đứng cứng ngắc ở nơi đó trên mặt đầy vẻ không dám tin, chấp bút ngay tại bên cạnh bút tích của Phượng Hồng Loan mà ký đại danh của hắn vào.

Nhất bút hạ, quan chi nhược tuấn mã thoát cương hành không mà đến tuyệt trần mà đi; lại như giao long phi thiên lưu chuyển xê dịch, đến từ hư vô, rồi lại quy về không yên khoáng.

Nét chữ của Vân Cẩm, xinh đẹp mà không hoa mỹ, hoa nhi mà không mất vẻ mỹ lệ. Thông suốt lại không câu nệ, kết hợp cả cương lẫn nhu. Hành vân phiêu miểu, lại cứng cáp hữu lực, nhìn như tung hoành tuỳ ý, kì thực lại thâm tàng ý vị.

Chỉ có thể tóm gọn vào hai chữ, hảo tự.

Thật không thua gì Quân Tử Ly và Phượng Hồng Loan, đều là một bộ hảo tự.

Đồng dạng, từ nét chữ mà xem người, chữ của hắn như một đoàn vân vụ, Phượng Hồng Loan cũng không thể nào từ trong nét chữ của Vân Cẩm mà có thể nhìn ra được cái gì.

Ba cái tên của ba người kề cạnh nhau. Đồng dạng đều đầy vẻ khí khái trác tuyệt. Lại tựa như ba đoàn vân vụ mờ ảo lượn quanh.

Thoáng chốc, Phượng Hồng Loan khó có được mà nở nụ cười. Trong nháy mắt cười đến thanh lãnh hoa diễm, thân thủ nhẹ nhàng đem tờ giấy kia gấp lại, bỏ vào trong ngực áo, quay nhìn hai người đang ngốc lăng kia mà nói: "Đa tạ!"

Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan cầm trang giấy cất vào trong ngực, nhìn đến nét mặt tươi cười của nàng, mâu quang ngọc lưu ly thâm thúy dần dần nhiễm lên một đoàn vân vụ, rất lâu sau cũng không thu hồi được ánh mắt của mình.

"Khụ khụ..." Vân Cẩm nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó nhàn nhạt cười, nhìn Phượng Hồng Loan, liễm diễm quang hoa nói: "Loan nhi đúng là nên cám ơn ta. Hôm nay ta đã đồng ý làm nhân chứng cho nàng cùng Ly Vương ký kết, không biết nàng muốn tạ ơn ta như thế nào ? Nàng phải biết rằng, Vân Cẩm ta từ trước đến nay chính là người vô công không nhận lộc."

Vô công bất thụ lộc? Đây là nói cho nàng biết hành động hôm nay của hắn có thể xem là có ân với nàng rồi ? (Linh: chỗ này hơi loạn tí a, nhưng mà nguyên tác n thế á.)

Phượng Hồng Loan hơi nhíu mày, liếc qua bên trong tiểu phòng một cái, nhìn nhìn Vân Cẩm, ý có điều chỉ: "Vân công tử nói vậy ta nên tạ ơn ngươi như thế nào?"

"Ba ngày sau, tại Phượng Hoàng Lâu. Nàng mời ta ăn một bữa như thế nào?" Mâu quang Vân Cẩm lưu chuyển, cũng nhìn trong phòng nhỏ một cái: "Nàng hiện tại cũng là người có tiền! Phải biết đó là mười vạn lượng hoàng kim, đừng nói là chín trâu mất một sợi lông, chính là chín mươi trâu nhổ một sợi lông cũng không thay đổi chút gì. Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, người có nhiều tiền như vậy, cũng không được mấy ai a!

"Sợ rằng không được. Ba ngày sau ta còn phải đợi Ly Vương điện hạ đưa tiền tới đây." Phượng Hồng Loan kiên quyết cự tuyệt. Nàng không cho là cái người này có thể uy hiếp gì nàng.

"Vừa lúc ta có thể tiếp tục làm nhân chứng cho nàng. Chúng ta cùng nhau ở Phượng Hoàng Lâu cung kính chờ đợi Ly Vương điện hạ đại giá. Nàng nói thế nào?" Vân Cẩm nhìn thoáng qua Quân Tử Ly hai bên trái phải tầm mắt vẫn còn chưa có ly khai Phượng Hồng Loan, cười nói.

Phượng Hồng Loan vừa định cự tuyệt lần nữa, Vân Cẩm cũng không đợi nàng mở miệng, nhìn về phía Quân Tử Ly mà nói: "Không biết Ly Vương điện hạ nghĩ như thế nào?"

" Như vậy cũng tốt. Ba ngày sau tại Phượng Hoàng Lâu, Tử Ly xin đợi hai vị." Quân Tử Ly thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói.

"Hảo! Làm việc phải làm đến nơi đến chốn, Vân Cẩm nếu đã đồng ý làm nhân chứng cho chuyện này, tự nhiên sẽ không cô phụ Loan nhi hậu ái, nhất định sẽ làm được đến cùng." Vân Cẩm tiếu nhan nhàn nhạt, đạm đạm quang hoa, nhìn thoáng qua đôi mày đang nhíu lại của Phượng Hồng Loan, vẻ mặt hiển nhiên là hớn hở đến cực điểm.

Phượng Hồng Loan liếc Vân Cẩm một cái, nghe hắn mở miệng một tiếng lại một tiếng Loan nhi, mi tâm lại càng nhăn chặt hơn mà nhìn hắn.

Vân Cẩm không để ý tới sắc mặt bất thiện của Phượng Hồng Loan, vẫn nhìn nàng mà cười vui vẻ.

Quân Tử Ly khó được cau lại mi tâm một chút, mắt phượng nhiễm lên một tia ám trầm nhìn hai người chăm chú.

Trong chốc lát, cũng không ai lên tiếng nữa, tiểu viện trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không khí có chút quái dị.

Chốc lát, một trận cước bộ vội vã từ xa xa chạy tới, phá vỡ bầu không khí quái dị trong tiểu viện, Phượng Hồng Loan đảo mắt, nhìn phía cửa viện, thoáng chốc liền thấy một lão đầu chừng năm mươi tuổi chạy vào.

Nàng cũng biết rõ người này, đây là Đại tổng quản trong phủ Thừa tướng Đỗ Hải. Mọi người đều gọi lão là Đỗ bá. Lão cũng chính là trợ thủ đắc lực của thừa tướng lão cha nàng. Mấy năm nay nếu không nhờ Đỗ Hải vẫn luôn nhân lúc không có ai mà giúp đỡ cho chủ tớ Phượng Hồng Loan các nàng, bằng không cứ coi như có một trăm người Phượng Hồng Loan như nàng phỏng chừng cũng đều bị đám nữ nhân kia hại chết hết rồi.

Hôm nay Đỗ Hải có việc phải ra ngoài. Không có mặt trong phủ, bây giờ chắc hẳn là nhận được tin tức, nên mới vội vàng chạy về như vậy.

"Lão nô. . . Lão nô tham kiến Ly Vương điện hạ! Gặp qua Vân công tử!" Đỗ Hải thở hổn hển chạy vào, lập tức quỳ xuống đất, chào Quân Tử Ly cùng Vân Cẩm. Xin lỗi nói: "Lão nô hôm nay ra ngoài làm công xá, không nghĩ tới trong phủ lại xảy ra chuyện như thế, còn làm phiền điện hạ đích thân đến đây. Tiếp đãi không chu toàn, xin điện hạ thứ tội!"

"Bản vương hôm nay vừa vặn cũng không có chuyện gì. Biết phủ Thừa tướng xảy ra chuyện bất ngờ, liền tới một chuyến." Quân Tử Ly thần sắc thản nhiên gật đầu: "Đỗ tổng quản mau đứng dậy đi!"

"Tạ vương gia!" Đỗ Hải nhanh chóng đứng lên. Nhìn lướt qua tiểu viện rách nát, còn có một đám nha hoàn tôi tớ bộ dáng khó nhìn đang quỳ trên mặt đất kia, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Phượng Hồng Loan, vừa trông thấy nàng chật vật không thể tả, cả khuôn mặt đều dính đầy máu, sắc mặt trắng nhợt mệt mỏi, liền khẩn trương tiến lên từng bước: "Tam tiểu thư. . ."

"Ta không sao cả, không có chuyện gì." Phượng Hồng Loan lắc đầu.

Nghe được nàng nói, lão thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Hải lập tức dừng bước, hai mắt cẩn thận quan sát Phượng Hồng Loan thật kỹ từ trên xuống dưới, lão phát hiện ra tiểu thư hôm nay hình như có điểm gì đó bất đồng mọi ngày, nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ kỹ càng nữa, chỉ gật đầu nói: "Tam tiểu thư, người không có chuyện gì là tốt rồi, trước khi đi lão gia còn căn dặn dò kỹ lão nô chiếu cố tốt tiểu thư, tiểu thư nếu thật có chuyện gì, đến khi lão gia trở về lão nô cũng không biết thông báo thế nào cho phải."

Nghe vậy, Phượng Hồng Loan hơi nhướng mi. Thừa tướng lão cha vậy mà vẫn còn quan tâm nàng sao ?

Vân Cẩm phản ứng cơ hồ giống như Phượng Hồng Loan, hắn cũng nhướng cao đuôi lông mày. Hắn thật không cho rằng Phượng Thừa tướng sẽ quan tâm đến Phượng Hồng Loan đâu, nếu thật tình quan tâm đến nàng, thì mấy năm nay nàng cũng không đến nổi bị thêm vô số vết thương trên người như vậy.

"Không biết các vị phu nhân như thế nào?" Đỗ Hải nói xong liền vội vàng nhanh chóng tiến lên hai bước, nhìn vào trong phòng, đến khi thấy rõ trong phòng là một đám nữ nhân vẻ ngoài tàn tệ nằm ngổn ngang dưới nền nhà, khắp nơi đều là bãi bãi vết máu, nét mặt già nua của lão liền trắng bệch cả ra, cánh tay run rẩy chỉ vào phòng trong: "Cái này. . . Cái này. . ."

Nửa ngày sau mới lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn Phượng Hồng Loanmà hỏi: "Tam tiểu thư cái này. . .chuyện này…"

"Chuyện này vẫn nên nhờ Lý bộ đầu và Trương bộ đầu, hai vị đại ca nói đi!" Phượng Hồng Loan tỏ vẻ khó nói mà nhìn vẻ mặt không dám tin của Đỗ Hải, thở dài một cái, nhu nhược nhìn Lý bộ đầu và Trương bộ đầu đang đứng ở một bên kia.

Cái nữ nhân này lại thay đổi sắc mặt nữa rồi! Vân Cẩm vui vẻ hứng thú thưởng thức công phu lật mặt của Phượng Hồng Loan.

Quân Tử Ly nhìn thái độ của Phượng Hồng Loan, phượng mâu tức khắc hiện lên một tia sâu sắc.

Nghe vậy, Lý bộ đầu và Trương bộ đầu lúc này cũng giật mình tỉnh táo trở lại. Cả hai cùng nhìn Phượng Hồng Loan, bọn họ thật không dám tin tưởng mới vừa rồi họ thực chính mình tai nghe mắt thấy Phượng tam tiểu thư muốn Ly Vương điện hạ bồi thường nàng mười vạn lượng hoàng kim cùng với ba điều kiện. Hơn nữa còn có thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm làm nhân chứng.

Mà quan trọng hơn cả là Ly Vương điện hạ đã đáp ứng nàng ta rồi. Cũng đã viết giấy làm chứng cứ, giấy trắng mực đen, tận mắt bọn họ nhìn thấy, không thể nói không tin là không có được a.

Thấy hai người nhìn nàng, Phượng Hồng Loan tự nhiên nghĩ đến một loạt hành động mới vừa rồi của mình hẳn đã làm cho bọn họ kinh hãi rồi, nghĩ vậy nàng liền ấm áp cười một tiếng, nhu hòa mở miệng: "Đã vất vả hai vị đại ca và nha môn huynh đệ chạy tới đây một chuyến rồi. Hôm nay cha ta không có ở đây, Đỗ bá liền thay mặt cha ta. Làm phiền hai vị đại ca đem toàn bộ quá trình vừa rồi nói cho Đỗ bá nghe lại một lần nữa!"

"Dạ, dạ, tiểu nhân không dám nhận Tam tiểu thư cân nhắc, đây vốn là bổn phận của chúng thuộc hạ." Trương bộ đầu và Lý bộ đầu bị nụ cười của Phượng Hồng Loan thoáng một cái làm cho tâm thần đều mềm nhũn, lập tức hoảng hốt khom người lên tiếng trả lời.

Nụ cười trên mặt Vân Cẩm nhất đốn, sắc mặt khó coi mà nhìn Phượng Hồng Loan. Cái nữ nhân này nhìn hắn thì không có sắc mặt tốt, nàng cư nhiên lại cười tốt đẹp như vậy với người khác. Hơn nữa còn là đối với hai tên nam nhân khác. Chẳng nhẽ hai tên nam nhân này có chỗ nào xinh đẹp hơn hắn hay sao ? Quả thực là. . . Đáng giận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK