Các vị tiểu thư đều lẳng lặng nghe, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Phượng Hồng Loan cười nhạt, không quay đầu lại, quay sang nhìn Xảo nhi đang choáng váng đứng ở chỗ cũ vẫy tay: "Xảo nhi, ngươi qua đây!"
"Tiểu thư. . ." Xảo nhi bị một loạt hành động lúc trước của tiểu thư nhà nàng làm sợ choáng váng, may là có một loạt cử động kinh hãi ban nãy vừa đánh các vị phu nhân lại còn cùng Ly Vương điện hạ thương lượng đền bù, hiện tại vừa nghe Phượng Hồng Loan gọi tên mình, lập tức bừng tỉnh, chạy tới.
"Hiện tại chỗ này cũng không có người nào khác nữa. Ngươi liền đem vết thương phía sau lưng lộ ra cho các nàng nhìn một làn." Phượng Hồng Loan mâu quang quét ngang một vòng, quay sang Xảo nhi phân phó nói.
"Tiểu. . . Tiểu thư. . ." Xảo nhi không rõ tiểu thư vì sao lại muốn nàng tiếp tục cởi xiêm y, thế nhưng nàng biết rõ một điều tiểu thư nhất định sẽ không làm chuyện gì gây hại đến nàng. Ánh mắt nhìn quanh một vòng, nàng liền phát hiện lão quản gia vốn dĩ đang đứng chung một chỗ với nàng không biết từ lúc nào đã đi mất không có ở đây, này mấy người nha hoàn bà tử ở trong viện lúc Ly Vương điện hạ và Vân Cẩm công tử rời đi còn hảo hảo quỳ, hiện tại mới phát hiện cả đám đều ngất đi rồi.
Trong viện ngoại trừ nàng, tiểu thư còn có những tiểu tiểu thư khác đều đang hảo hảo đứng đây, quả thực không còn có một người nào là thanh tỉnh.
Cũng chưa kịp suy nghĩ tới vì sao lão quản gia không còn ở trong viện nữa, nàng liền gật đầu, chìa tay giải khai y phục, mang toàn bộ lưng trần lộ cho các vị tiểu thư này xem. Trên lưng đầy rẫy những vết thương tím đậm làm mọi người vừa nhìn vào nhất thời nhìn không ra chỗ nào là da thịt đều phơi bày ở dưới ánh mặt trời.
Này các tiểu thư vừa nhìn đến mấy cái vết thương xấu xí, kinh khủng đó đều nhất tề che mắt lại.
"Đều đưa thả tay xuống hết cho ta, ta cho các ngươi tỉ mỉ mà nhìn. Không có nghe được ta nói gì sao?" Phượng Hồng Loan thần sắc lạnh nhạt nổi giận mà quát lớn một tiếng.
Các tiểu thư khác nghe được tiếng nàng đều vội vàng lấy bàn tay đang che mắt của mình ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn thân thể Xảo nhi.
"Những thứ vết thương này xem bộ các ngươi đều không mấy xa lạ gì." Phượng Hồng Loan đợi hai phút, đưa tay ra hiệu cho Xảo nhi mặc quần áo vào, thản nhiên mở miệng: "Ly Vương điện hạ chính là vì xem thấy những vết thương này trên người ta và Xảo nhi nên mới cảm thấy áy náy, đáp ứng điều kiện của ta. Ngũ muội và Lục muội lại vô cùng hâm mộ ta và Xảo nhi. Bọn họ cũng muốn dùng phương thức này cầu được Ly Vương điện hạ chiếu cố thương yêu. Bởi vậy. . ."
Phượng Hồng Loan cố ý dừng một chút, sau đó gằn từng chữ một: "Ta cho các ngươi thời gian là ba ngày, các ngươi phải làm sao đem da thịt trên người các nàng biến trở thành một người giống như Xảo nhi vậy. Tỷ muội chúng ta ai ai cũng phải hỗ ái tương trợ lẫn nhau. Các ngươi không ngại giúp bọn họ một tay, để bọn họ có thể quyến rũ được Ly Vương điện hạ chứ?"
Phượng Hồng Loan mang quyến rũ hai chữ đè rất nặng, nói xong nhàn nhạt nhìn các vị tiểu thư.
"Này. . . Cái này. . ." Thất tiểu thư khuôn mặt nhỏ nhắn xoát xoát, thoáng cái đã rút sạch không còn chút máu, run rẩy đưa tay chỉ Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đang ngất đi nằm xoãi trên mặt đất, không xác định mà quay sang nhìn Phượng Hồng Loan hỏi: "Tam tỷ tỷ. . . Ngươi là muốn chúng ta. . . Làm cho chúng ta đem Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ đánh đập miễn sao cho các nàng đều trở thành cùng cái tiểu tiện tỳ này. . ."
Tiện tỳ? Phượng Hồng Loan mâu quang lạnh lẽo nhìn Thất tiểu thư.
"Không, chính là. . . Chính là giống như Xảo nhi như vậy. . ." Thất tiểu thư lập tức run rẩy đổi giọng.
"Thất muội muội, muội thực thông minh, ta nghĩ ta nói như vậy cũng đủ cho mọi người minh bạch hết rồi." Phượng Hồng Loan nhìn mấy khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu nào kia, hơi nhướng mi: "Vài vị muội muội, các ngươi đã rõ ý ta chưa?"