Nhìn đến Phượng Hồng Loan nói năng bình tĩnh, nhãn thần đạm mạc, Xảo nhi bỗng cảm thấy có chút sợ hãi. Tiểu thư vẫn là tiểu thư lúc trước, nàng vẫn một mực ở bên trông coi tiểu thư không có ly khai, thế nhưng nàng vẫn tổng cảm giác tiểu thư là có chỗ không giống trước.
Ở quanh thân tiểu thư lúc này tản ra một luồng ánh sáng tự tin nhàn nhạt. Chỉ là một nhãn thần, một câu nói bình tĩnh lại khiến cho nàng tin tưởng, tiểu thư thật sự có thể bảo vệ được chính mình, cũng bảo hộ được cho nàng.
Xảo nhi lập tức liền gật đầu, nhu nhu thuận thuận đi đến trước chậu rửa mặt. Nhưng khi nghe được tiếng bước chân đi vào cùng thanh âm mấy người đang đến gần kia, tiểu thân thể vẫn có chút run rẩy.
Phượng Hồng Loan khóe mắt dư quang nhìn lướt qua Xảo nhi, cái tiểu nha đầu này mấy năm nay vẫn luôn bị lừa gạt sợ hãi, thế nên lấy phản ứng của nàng ta bây giờ mà nói là không tự chủ được sinh ra sợ hãi cũng không sai.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, sắc mặt nàng lại lạnh đi một phần, đi đến phía trước đạm mạc nhìn thoáng qua chính mình trong gương.
Không thể không thừa nhận, cái thân thể này quả thực là một cái tuyệt sắc giai nhân, tuyệt đối xứng danh với vị trí thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này. Ở trước mặt của nàng, những người tự xưng là xinh đẹp ở hiện đại đều chỉ là đồ rác rưởi, bỏ đi.
"U, Phượng tam tiểu thư của chúng ta đã tỉnh rồi sao? Ta vậy mà còn tưởng ngươi bị Ly vương hưu điệu sau, cả đời này cũng không tỉnh lại nữa đây!" Một thanh âm nữ nhân bén nhọn truyền đến, theo sau đó một trận hương phấn gay mũi. Tam phu nhân phủ Thừa tướng lả lướt đi đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi nhất thời trắng nhợt, lập tức đi tới che chở trước mặt Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan thân thủ vỗ vỗ tay Xảo nhi, ý bảo ngươi không sợ, cũng đừng nói chuyện.
"Ta đã nói Ly vương làm sao có thể chấp nhận lấy cái nữ nhân như ngươi? Xem xem a, lúc này còn không phải chưa có gả ra khỏi nhà liền bị bỏ rồi hay sao?" Lại một thanh âm lanh lảnh truyền đến, là người đến phía sau Tam phu nhân, Ngũ phu nhân.
" Ly vương người ta phong thần ngọc nhuận, đã là danh môn tiểu thư khuê các ai ai cũng muốn gả cho Ly vương! Ngươi một cái nha đầu thân phận thấp hèn mà cũng dám vọng tưởng leo lên vị trí Ly vương phi, thực đúng là người si nói mộng!" Lục phu nhân ở phía sau hai người cũng theo đến.
"Còn không phải là do nương nàng con tiện nhân kia, nếu không đừng nói là đính hôn từ nhỏ, cùng ly vương mà nói ngươi ngay cả một đầu ngón chân so ra còn kém. . ." Thất phu nhân đi bên cạnh Lục phu nhân cũng theo đó mà nói.
"Các ngươi có biết lúc này người trong kinh thành đã đem chuyện này truyền thành thế nào không ? Ai nha, đều nhanh làm cho nhân gia người ta cười phủ Thừa tướng chúng ta đến nỗi muốn rơi cả răng rồi." Cửu phu nhân nói.
"Liền cánh của Ly vương phủ cũng không có đến được đã bị bỏ. Mặt mũi của tướng gia chúng ta thật không biết phải đặt ở đâu đây?" Thập phu nhân nói.
"Đều đã không có mặt muỗi, còn đặt cái gì mà đặt kia chứ? Lão gia cũng thật là, vẫn khăng khăng bảo vệ cái con tiện tỳ này, hôm nay lại để cho nàng đem mặt mũi của phủ Thừa tướng đều vứt sạch. Rõ là buồn cười. Cái chuyện mất mặt này thật làm tướng gia không biết thế nào mà ngẩng đầu vào triều?" Thập nhất phu nhân nói.
"Tiện nhân sinh cũng chính là tiện nhân sinh. Thấy thế nào đều là một bộ dụ dỗ người chẳng khác gì hồ ly tinh. Cũng may Ly vương anh minh, thật sớm liền đá đi ra ngoài. Cái thể loại này nếu thực bước vào đại môn Ly vương phủ, còn không phải khiến cho môn hộ bị ô uế sao!" Thập nhị phu nhân nói.
" Tướng phủ chúng ta làm sao lại tồn tại một cái tai môn tinh xui xẻo như thế. . ."
"Còn không phải sao, có một cái nữ nhi như vậy thực mất mặt, lão gia lại còn phải ngày ngày nuôi sống nàng ta. . ."
"Phải a, cái người này bị Ly vương bỏ, ngươi không phải là muốn tướng phủ một mực nuôi ngươi đến già đi. . ."
"Ngày mai cũng nên cân nhắc để cho Nhị tỷ tỷ cùng tướng gia nói một tiếng a, mau chóng tìm một gia đình nào đó gả nàng ta ra a, đỡ khiến cho tướng phủ thêm xui xẻo. . ."
"Ta nghe nói bắc thành nhai Vương viên ngoại đang muốn lấy thêm tiểu thiếp thứ mười tám a. . ."
". . ."
". . ."
Phượng Hồng Loan nhìn nhìn mình trong gương, mặt không đổi sắc mà nghe, đây là cái đãi ngộ mà mười mấy năm qua Phượng Hồng Loan cứ dăm ngày ba bữa phải chịu sao. Chỉ là vài cái giọng điệu như vậy đối với nàng mà nói chính là quá nhẹ nhàng rồi.
Quỳ từ đường, đả thủ tâm, kẹp ngón tay, dùng roi đánh. . . Nhiều loại như này nhiều không kể xiết.
Toàn thân nàng ngoại trừ gương mặt và một đôi tay là tốt ra, còn lại cơ hồ đều là vết sẹo bị thương, không một chỗ nào có thể gọi là tốt.
Khuôn mặt Xảo nhi cũng đã trắng đến mức trong suốt rồi, cắn môi thật chặc, đôi mắt sưng đỏ tức giận nhìn chòng chọc một đám nữ nhân xấu xa đang chen lấn trong phòng, móng tay đều đã đâm vào mu bàn tay của Phượng Hồng Loan, nàng nhưng vẫn vô tri vô giác không nhận thấy.
Mu bàn tay truyền tới một hồi đau đớn, Phượng Hồng Loan cũng cảm nhận được đáy lòng Xảo nhi có bao nhiêu là hận ý.
Nàng hơi nghiêng đầu, mâu quang ấm áp nhìn thoáng qua Xảo nhi, sau đó xoay chuyển nhìn về phía cửa, lạnh lùng nói: "Đều đã nói đủ rồi sao?"
Một câu nói băng lãnh không chút cảm tình của nàng vừa thốt ra, liền làm cho thanh âm ồn ào hỗn tạp bên trong cái phòng nhỏ nhất thời yếu dần mà ngừng lại.
"Các ngươi nói đủ rồi vậy đến ta nói! Cút ra ngoài!" Phượng Hồng Loan mâu quang đạm mạc quét một vòng. Lần lượt lướt qua trên mặt mỗi người một cái. Không có nhìn thấy đương gia hậu viện phủ Thừa tướng Nhị phu nhân và Tứ phu nhân đắc thế nhất.
Lời nói lạnh như băng, biểu tình đạm mạc, làm cho những nữ nhân kia trong lòng nhất tề lạnh lẽo, người người rùng mình một cái. Đều kinh ngạc không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan.
"Cái gì? Ngươi lại dám bảo chúng ta cút ra ngoài? Ngươi một cái tiện tỳ hôm nay còn muốn làm phản hay sao?" Tam phu nhân trước tiên phản ứng lại, quen thói ngày trước khi dễ Phượng Hồng Loan hướng về phía nàng thét lên.
Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn Tam phu nhân, đã thế ngày hôm nay ta liền lấy ngươi khai đao.
Cổ tay vừa nhấc, liền chậu nước Xảo nhi vừa rửa mặt mà hắt thẳng qua.
Chỉ nghe 'A' một tiếng, thanh âm kia khinh thiên động địa như muốn vang thủng trời cao. Toàn thân Tam phu nhân nhất thời trở nên ướt sũng. Liền cả Ngũ phu nhân đứng bên cạnh bà ta cùng Lục phu nhân, thất phu nhân phía sau đều gặp tai họa.
'A' . Lại liên tục khởi thêm vài thanh âm chói tai, nhất thời một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp, phấn son châu sai đầy mình loạn thành một đoàn, người người không dám tin mà nhìn Phượng Hồng Loan.
Xảo nhi cũng bị kinh trụ mà nhìn tiểu thư nhà nàng. Nàng không rõ cách xa như vậy, tay của tiểu thư là làm thế nào mà với tới chậu nước được.
"Cút! Đừng để cho ta nói ra lần thứ hai!" Phượng Hồng Loan nhìn cũng không thèm nhìn đám nữ nhân đang kỷ kỷ tra tra kia một cái, lạnh giọng nói.
"Ngươi. . . Ngươi quả nhiên làm phản. . . Ngươi lại dám hắt nước lên người ta, ta! Ngươi một cái tiểu tiện chân. . . Xem ta không. . . A. . ." Tam phu nhân run rẩy đưa tay chỉ Phượng Hồng Loan, lau sạch nước trên mặt, lập tức âm ngoan mà đánh tới như nữ nhân điên.
Mới vừa đi hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt có cái gì lóe lên, một vật nào đó đập thẳng lên trên trán của nàng, nhất thời đau đớn mà lớn giọng kêu lên.
'Ba' một tiếng, kèm theo tiếng kêu của bà ta, một từ cái ly rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
"A. . ." Lại một tiếng thét chói tai vang lên, Ngũ phu nhân bên cạnh chỉ vào Tam phu nhân đang ôm lấy trán mà thét lên.
Tam phu nhân cảm giác tay mình ẩm ướt, lập tức buông bàn tay đang ôm trán ra, máu tươi theo sống mũi chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhất thời đem mặt đất nhiễm đỏ một mảng lớn.
"A. . . Giết người rồi. . ." Tam phu nhân hoảng sợ nhìn bàn tay mình dính đầy máu tươi, lần thứ hai thét lên.
"Mau tới người a. . . Giết người. . ." Ngũ phu nhân cũng hoảng sợ kêu lên.
Ngay sau đó mấy vị phu nhân đang sợ choáng váng này cùng cả đám nha hoàn bà tử liền tỉnh lại thi nhau la hét cả lên.
Trong lúc nhất thời thanh âm kêu la giết người của người xuyên qua tiểu viện rách nát mà vang dội toàn bộ phủ Thừa tướng.