Hai mắt cố định trên mặt của nàng, đáy mắt cuồn cuộn đầy sóng to gió lớn, bàn tay gầy khô giấu ở trong tay áo không ngừng run rẩy, thật dễ nhận thấy tâm tình đang bị kích động khó mà kiềm chế. Nhưng dường như còn đang cố dùng hết sức mà nhẫn nại.
Một lúc lâu, lão Thiết mở miệng, trong giọng nói có chút run rẩy: “Bây giờ lão nhân sẽ đi lấy đề, mời vị cô nương này chờ trong chốc lát!”
Phượng Hồng Loan không nói, giống như không nghe thấy.
“Nếu cô nương có thể trả lời đúng, hôm nay lão Thiết liền làm ngoại lệ làm cho cô nương đồ vật người muốn. Cô nương cũng biết, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ này, đồ đạc lão Thiết ta làm ra thì tuyệt đối không ai có thể sánh bằng. Nhất định là vật tốt nhất thế gian.” Tựa hồ sợ Phượng Hồng Loan rời khỏi. Lão Thiết lập tức lấy ra lá bài chủ chốt.
“Tốt!” Phượng Hồng Loan thản nhiên nói. Nàng muốn chế tạo Thù Tình, quả thật là muốn thứ tốt nhất. Nếu không có được vậy thà không làm còn hơn.
Lão Thiết vừa thấy Phượng Hồng Loan lên tiếng trả lời, nét mặt liền lộ vẻ vui mừng, lập tức phi thân vào trong viện, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Tiểu thư. . .” Thanh Lam, Thanh Diệp luôn có cảm giác vẻ mặt lão Thiết này nhìn tiểu thư quá ư là quái dị. Nhẹ giọng mở lời.
“Không cần để ý tới!” Phượng Hồng Loan cũng không ngẩng đầu lên. Thanh Lam, Thanh Diệp liền ngừng nói, buông rèm che xuống, chui vào trong xe ngựa.
Trước cửa của hàng rèn lão Thiết liền yên tĩnh trở lại, đợi một lúc lâu, cũng không thấy người ở trong đi ra.
“Tiểu thư, hôm nay sắc trời đã muộn, tiểu thư còn phải tới Phượng Hoàng Lâu, đã ba nén nhang rồi, người trong đó còn không ra, nếu không để nô tỳ vào xem. . .” Thanh Lam quay sang nhẹ giọng hỏi ý Phượng Hồng Loan.
“Không cần!” Phượng Hồng Loan hờ hững nói.
“Thế nhưng bây giờ đã là giờ Mùi ba khắc rồi. Tiểu thư còn có giao ước với Vân Cẩm công tử, Ly Vương điện hạ. Bây giờ đã qua hơn nửa ngày. . . “
“Ngươi nghĩ rằng ta không tới đó mà họ vẫn sẽ ở chờ sao?” Giọng nói của Phượng Hồng Loan lộ ra một chút hơi lạnh cùng chán ghét.
Thanh Lam, Thanh Diệp liền im bặt.
Lại đợi khoảng thời gian một nén nhang. Rốt cuộc có tiếng bước chân từ phía sau viện tử kia ra. Nghe thấy tiếng bước chân vọng tới từ xa, khóe miệng Phượng Hồng Loan nhếch lên ý lạnh. Quả nhiên nàng đoán không sai. Hàng rèn lão Thiết này hưởng thụ ngợi khen của tam quốc, đương nhiên trong đó sẽ có càn khôn.
Chẳng qua thứ nàng muốn làm là Thù Tình, đương nhiên phải làm cho tốt nhất. Nó có bí mật to lớn hay không nàng mặc kệ, chỉ cần người nơi này có thể rèn được đồ làm nàng hài lòng là được.
Nghe được giọng nói, Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy người ra không phải chỉ có mình lão Thiết, chậm rãi đi trước hắn một bước là một nam tử, nói chính xác thì đó là một thiếu niên.
Thiếu niên này tầm cỡ mười lăm mười sáu tuổi. Cơ thể nhỏ gầy, da dẻ ngăm đen, thế nhưng không khó nhìn ra ngũ quan xinh xắn đẹp đẽ của hắn. Ngũ quan có vẻ đan xen giữa một cậu bé cùng một nam nhân trưởng thành, tuy còn chưa nẩy nở, nhưng có thể tưởng tượng không quá hai năm nữa, thiếu niên này tuyệt đối sẽ là nam tử tuấn mỹ trác tuyệt.
Một bộ trường bào màu xanh thạch bích hơi nhạt làm bằng gấm lông lẫy, eo thắt đai lưng bạch ngọc linh lung. Trên đầu được búi lại bằng trâm ngọc bích. Chân đạp một đôi giày đế vàng hai bên thêu ngũ phượng triêu dương. Toàn thân hoa lệ, như có khí phách lỗi lạc thiên thành. Tóc đen như mực, dáng đi nhanh nhẹn, từ trên xuống dưới lộ ra cỗ quý khí uy nghi tận trong xương cốt.
Thiếu niên chắp tay đi ra, không nhanh không chậm, không chút lo lắng, ra cửa, dừng bước, ánh mắt nhìn về phía xe ngựa trước tiên, mắt phượng trong trẻo đảo qua người Thanh Lam, Thanh Diệp, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Thiết lão, ngươi nói là hai vị cô nương này muốn giải đề?”
“Không phải! Là vị cô nương bên trong.” Lão Thiết vẫn đứng sau lưng thiếu niên cách hắn một bước, tuy thân thể chỉ hơi cúi hờ, nhưng thông qua vẻ mặt cử chỉ không khó nhìn ra kính ý dành cho nam tử.
“Ồ?” Thiếu niên nhíu mày, mắt phượng nhìn chằm chằm xe ngựa. Trước xe bị Thanh Lam, Thanh Diệp ngăn trở, căn bản không thấy được Phượng Hồng Loan đang ngồi bên trong, huống hồ hắn cũng không cảm nhận được hơi thở của người khác.
“Đích thật là có một vị cô nương trong xe muốn giải đề rèn đồ.” Lão Thiết khẳng định gật đầu.
“Vậy rõ ràng rồi! Đưa đề cho nàng đi!” Đáy mắt thiếu niên lóe lên chút nghi ngờ rồi biến mất, cũng không tìm tòi nghiên cứu, mà thờ ơ mở miệng.
“Vâng!” Lão Thiết cung kính lấy mảnh lụa màu vàng ra đưa cho thiếu niên.
Thiếu niên không thèm nhìn tới mảnh lụa, ống tay áo xanh nhạt nhẹ nhàng đảo qua, một trận gió vô hình phất mạnh về hướng Thanh Lam, Thanh Diệp.
“Chủ tử không được. . .” Lão Thiết kinh ngạc thốt lên một tiếng, còn chưa nói hết câu, đã bị thiếu niên lườm lại, thân thể mới vừa bước ra một bước của lão Thiết khựng lại, nét mặt già nua trắng bệch nhìn xe ngựa.
Thanh Lam, Thanh Diệp nhìn mảnh lụa bay tới, đưa tay đón, chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ đánh tới, cơ thể hai người hoàn toàn không chống đỡ được, kinh hãi hét lên một tiếng, đồng loạt bị đánh ngã xuống xe ngựa. Mảnh lụa kia mang theo áp lực cường đại đánh tới Phượng Hồng Loan trong xe. Từ đầu chí cuối không ngừng lại dù chỉ một chút.
Phượng Hồng Loan nhìn mảnh lụa đang nhắm thẳng vào mặt nàng mà bay tới, mi mày đông lạnh trong chớp mắt, dung mạo trong trẻo như nước trở nên lạnh như băng, nếu quả thật để mảnh lụa mỏng manh này đánh vào, như vậy gương mặt này của nàng sẽ bị hủy hoại.
Tuy rằng nàng không thích gương mặt họa thủy quá mức này, thế nhưng nàng càng không thích dùng một khuôn mặt có thương tích tỳ vết nào để sống.
Trong nháy mắt con ngươi mát lạnh bắn ra vẻ ác liệt, trước khi mảnh lụa bay tới mặt nàng, đột nhiên nhích người sang một chút, mảnh lụa lướt qua má của nàng bay đi, cổ tay vừa chuyển, ống tay áo nhấc lên một cơn gió, 'Bịch' một tiếng, mảnh lụa đánh vào quyển sách trên tay.
Tức khắc một quyển tiểu thuyết hoàn hảo năm trăm hai mươi trang bị đâm xuyên tạo thành một lỗ thủng.
Ngón trỏ cùng ngón giữa Phượng Hồng Loan giơ ra dễ dàng kẹp lấy mảnh lụa.
Mảnh lụa vừa vào tay không hề dừng lại, cổ tay xoay vòng, vung lên một đường cong khó có thể tưởng tượng, lấy tốc độ nhanh như tia chớp bay tới chỗ thiếu niên.
Thiếu niên đang thờ ơ nhìn xe ngựa, thấy gương mặt trắng bệch của Thanh Lam, Thanh Diệp do bị hắn đánh ngã xuống xe, khóe miệng dâng lên nụ cười trào phúng, ý cười vừa hiện, liền nhìn thấy mảnh lụa ban nãy hắn mạnh tay ném ra lại bay trở về. Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy không chỉ hai lần.
Trong nháy mắt mảnh lụa đã cách mặt hắn một khoảng nhỏ.
“Chủ tử cẩn thận. . .” Lão Thiết kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức phi thân lên cứu giúp. Thế nhưng đã không kịp rồi.
Sắc mặt thiếu niên hoàn toàn biến đổi, muốn tránh nhưng không thể tránh được, mạnh mẽ vung ống tay áo lên kích thích toàn bộ chân khí trong cơ thể đi ngăn cản.
Chỉ nghe một tiếng 'Bịch' trong trẻo vang lên, trong giây lát mảnh lụa rơi xuống đất. Ống tay áo dày hai tầng vải vóc rộng thùng thình bị mảnh lụa cắt xuyên qua tạo thành lỗ lớn lỗ nhỏ.
Không nhìn mảnh lụa rơi dưới đất, thiếu niên ngẩng đầu, mắt phượng nhìn chòng chọc vào xe ngựa, trong nháy mắt ánh mắt tóe ra vẻ bạo ngược.
Nhếch miệng thành một đường cong nhạt nhòa, Phượng Hồng Loan chậm rãi ra mặt, ánh mắt thanh đạm nhìn thiếu niên: “Vừa tới đã vô lễ thế này! Ngươi làm hỏng sách của ta, ta sẽ phá hủy y phục của ngươi. Nếu ban nãy ngươi thật đã hủy dung ta, thì bây giờ thứ bị phá thành lỗ lỗ này sẽ không chỉ là y phục của ngươi đâu!”
Giọng nói trong vắt lành lạnh, như băng tuyết nghìn năm trên Ngọc Tuyết Sơn, trong nháy mắt làm cho toàn bộ khuôn viên mười trượng quanh đây, tiêu tan cái nóng nực oi bức giữa ngày hè tháng bảy.
Thiếu niên chỉ cảm thấy như có một cơn gió mát lành phất qua mặt hắn, đập vào mắt là một nhan sắc thanh thủy phù dung, tác phẩm điêu khắc của tự nhiên, không điểm son phấn, dung mạo tuyệt sắc không chút tỳ vết. Như băng tuyết trên Ngọc Tuyết Sơn, giọng nói của nàng cũng trong trẻo mát rượi như vậy.