• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh tụ vĩ đại từng dạy chúng ta, giả ngốc một lần không khó, chỉ có giả ngốc một đời mới khó.

Mà theo kinh nghiệm thực chiến của cá nhân ta thì: ngốc, có rất nhiều loại… Cho nên trong trường hợp giả vờ hoa si + ngu ngốc không có hiệu quả, ít nhất ta vẫn còn một tuyệt chiêu, giả bộ bất đồng ngôn ngữ…

“Tiểu vương gia bị bệnh sao, nếu không sao lại phải cần tới thuốc?”

Ta lén lút sửa phát âm trở thành ngắc ngứ một chút, người này nếu đã theo chúng ta một chặng đường, hẳn cũng phải biết thân phận của ta, ta là người Mông Cổ, không hiểu thành ngữ Hán cũng là chuyện dễ hiểu.

Quả nhiên hắn nhíu nhíu mày, lập tức lại dường như không có việc gì cười nói: “Ngay cả điều này cũng chưa từng giảng cho cô nghe sao, xem ra… trong Giang Nam thất quái cũng không có người nào hiểu Kinh Thư a…”

Ta thầm giật mình trong đầu.

Cư nhiên biết là Giang Nam thất quái dạy ta tiếng Hán, không lẽ hắn đúng là cừu nhân cũ của bọn họ tìm tới cửa? Nên nhanh chóng báo với Giang Nam thất quái… hay là tìm cách để bảy kẻ ngoan cố kia không tới đây động thủ chịu chết…

Còn có, phải giải quyết mối phiền toái lớn trước mặt như thế nào?

Diệt khẩu? Phỏng chừng đánh không lại…

Lừa dối? Phỏng chừng nói không được…







Ta vẫn nên theo lời lãnh tụ dạy, tiếp tục tiến hành giả ngu đi!

“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu lắm a…”

Ta giả cười nhanh chóng quét mắt nhìn hắn, xác nhận trên người hắn không mang theo trường kiếm, nhuyễn tiên, đại đao, lang nha bổng… các loại vũ khí có tính sát thương cao. Tuy rằng chiết phiến không rời tay kia có vẻ khả nghi, đai lưng kia nói không chừng cũng có thể là nhuyễn kiếm hay cái gì tương tự… Nhưng nói tóm lại nhìn qua cũng không có binh khí đặc thù gì…

“Tiểu cô nương là đang nhìn xem ta sử dụng binh khí gì? Chỉ tiếc…” NPC thoạt nhìn rất là tiếc nuối lắc lắc đầu, “…Nhuyễn tiên không phải là sở trường của tại hạ.”







Ô ô, mẹ ơi ta muốn về nhà! Địa cầu quá nguy hiểm… Người này thật đáng sợ! Ngay cả nghĩ cái gì hắn cũng đều đoán được, chẳng lẽ hắn hai mươi tư giờ đều đi theo quan sát Giang Nam Thất Quái?

Nói lại… Này rất giống biến thái theo dõi cuồng a… Một kẻ võ công cao cường biến thái theo dõi cuồng… Thật sự là đáng sợ…

Ta đang nổi da gà toàn thân, đột nhiên nghe một trận vó ngựa cực nhanh, tưởng xa mà gần truyền tới.

Vừa liếc mắt liền nhìn thấy một con ngựa toàn thân lông đỏ như máu đang điên cuồng phi về phía này, dường như còn có một người phục trên lưng ngựa. Ngay cả con Thần Câu của Thiết Mộc Chân, hay Thanh Thông của Đà Lôi nhất định cũng không có cước lực mau như vậy, chẳng lẽ là… Hãn Huyết Bảo Mã ?

Đang sửng sốt, tiểu hồng mã đã vọt tới trước mắt, người trên lưng ngựa cũng lớn tiếng kêu lên.

“Hoa Tranh, mau tránh ra!”

Quả nhiên là Quách đại hiệp đang thuần phục tiểu hồng mã!

Con ngựa này hắn sẽ tặng cho Hoàng mm cho nên ta không thể lấy được, không biết nó có chịu để cho ta cưỡi tới khi đã nghiền không nhỉ —— bị NPC dùng đai lưng hất lên không trung, nhìn theo bóng dáng một người một ngựa phía xa, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là vậy, ta quả thực là tham lam sao…

Lưng đột nhiên bị giật nhẹ, hai chân một lần nữa lại hạ xuống đất, NPC nhíu mày nhìn ta: “Tại sao nhìn thấy ngựa chứng mà cũng không biết chạy…”

Ta đang muốn nói lời cảm tạ, lại nghe hắn nói tiếp: “… Ai, cũng thật là khờ?”







Ta quyết định không cảm ơn!

Tiểu hồng mã vừa như một trận gió chạy đi, từ phía sau, một con ngựa lại vội vàng chạy tới, lần này ta nhận ra… Là Hàn Bảo Câu đứng hàng thứ ba trong Giang Nam Thất Quái. Thuật cưỡi ngựa của y có thể nói là thiên hạ vô song, chắc là đang chỉ đạo Quách Tĩnh thuần ngựa. Con ngựa y cưỡi là Truy Phong Hoàng, cước trình không bằng tiểu hồng mã, cách xa một khoảng lớn… cho nên lúc này chính đang liều mạng đuổi theo…

Khoan khoan! NPC nếu là tới trả thù, lúc này y không phải “Dê vào miệng cọp” sao?

Trước khi đầu óc kịp phán đoán, cơ thể ta đã tự động phản ứng, thi triển ra một chiêu trong một trăm linh một chiêu thức phòng sói trên xe giao thông công cộng: Gót giầy công kích đại pháp!

Đầu tiên là nặng nề đạp lên chân NPC. Sau đó thuận thế lao qua, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn. Đáng tiếc những câu khẩu hiệu giống như lời thoại kinh điển trong phim như là “Ta ngăn hắn, người mau đi đi!” “Các đồng chí, xin vĩnh biệt!” còn chưa kịp hô lên, Truy Phong Hoàng đã lao vọt qua, trong gió chỉ còn lại thanh âm Hàn Bảo Câu lớn tiếng hô:

“Đừng tưởng rằng quay lưng lại ta sẽ không nhìn thấy ngươi, Hoa Tranh! Lại không thận trọng từ lời nói đến việc làm, chờ đấy, nhị sư phụ ngươi sẽ hảo hảo dạy dỗ lại ngươi…”







Lần sau còn xen vào chuyện sống chết của các ngươi nữa thì ta đúng là con ngốc!

Phẫn nộ buông tay ra, ta thực thành khẩn, tránh nặng tìm nhẹ nhìn về phía NPC xin lỗi: “Xin lỗi, làm bẩn hài của ngươi rồi!”

Người này… không phải tìm Giang Nam thất quái để trả thù… Tuy rằng ta không cảm nhận được sát khí là như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, cơ thể hắn cũng không hề căng thẳng hay có biểu hiện gì khác. Mùa hè quần áo đơn bạc, thực dễ dàng nhận ra điều đó.

“Nga nha, tiểu cô nương xem ta là người nào?”

Tự nhiên là xem ngươi là cừu nhân… Nhưng mà e ngại nguy cơ sẽ xảy ra, ta lá gan nhỏ, chỉ có thể mơ hồ không đáp lời. NPC cười đến cực kỳ lương thiện nói ra nốt nửa câu sau:

“...Mới có thể yêu thương nhung nhớ như vậy?”

Vì thế thời điểm Quách Tĩnh cưỡi tiểu hồng mã cùng Hàn Bảo Câu quay lại, chính nhìn thấy ta cúi đầu nhìn đất lệ rơi đầy mặt. Rốt cuộc cũng không thăm dò được NPC này là ai, ở đâu, người ta theo gió mà tới, lại theo gió mà đi rồi, nhẹ phất tay áo, không mang theo một gợn mây, chỉ chừa cho ta một đầu dấu chấm hỏi.

Duy nhất có thể xác định là… Người này thực rảnh rỗi… Hắn thực rất nhàn.

Hàn Bảo Câu không có hảo ý nhìn ta, sau đó cưỡi Truy Phong Hoàng đuổi theo gió rồi, còn lại ta cùng Quách Tĩnh mắt to trừng mắt nhỏ. Nga, còn có tiểu hồng mã kia, phỏng chừng dưới tay Quách đại hiệp gặp không ít khổ sở, lúc này liếc mắt nhìn người, lỗ mũi phát ra hơi thở phì phì, làm cho ta muốn chạm vào nó lại không dám xuống tay.

Quách đại hiệp thực hào sảng cho nó một chưởng, sau đó ôm lấy đầu nó nói với ta.

“Hoa Tranh, không sợ, muội tùy tiện sờ.”

Tiểu hồng mã khuất nhục quay đầu, yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt.

Ta bắt đầu giở trò… Khụ khụ, chính là sờ sờ hai má nó, vỗ vỗ cổ nó, ý đồ tạo cảm tình một chút. Cũng may nhìn dáng vẻ nó có lẽ cũng có chút vừa lòng, nói cách khác ta sẽ có cơ hội cưỡi nó lướt gió.

Bất quá con ngựa này mới chạy nhảy nửa ngày, sờ vào đầy mồ hôi… Ách?

Ta trừng mắt nhìn vết máu đỏ sẫm trên tay, nhìn vài giây mới hậu tri hậu giác nhớ tới đây là mồ hôi của tiểu hồng mã, cũng là bằng chứng chứng minh nó là “Hãn huyết bảo mã”.

Quách Tĩnh kinh hãi kêu lên, “Hoa Tranh, muội… muội bị thương? Hay là ngựa bị thương?”

Tiêu phí mất nửa ngày lời lẽ, Quách đại hiệp rốt cục cũng hiểu được đây là thiên phú dị bẩm của tiểu hồng mã nhà hắn, kế thừa huyết thống của Hãn Huyết Bảo Mã mà ngay cả Hán Võ Đế cũng phải phái hai mươi vạn đại quân đi tìm bắt, nói cách khác hôm nay hắn kiếm được quá lời rồi.

Chuyện này cho dù là người thành thật cũng khó tránh khỏi vui mừng quá đỗi, Quách đại hiệp tương lai khẳng khái lấy khăn tay từ trong áo ra cho ta lau tay. Hành động này trên thực tế đã cứu vớt cho cái áo choàng của hắn, bởi vì ta vốn định nhân lúc giảng giải lịch sử lựa thời cơ bôi ra áo hắn…

Đang tỉ mỉ lau đi mồ hôi như máu trên tay, tay ta đột nhiên lại bị người ta túm lấy, ngay sau đó trên đỉnh đầu liền vang lên thanh âm bất mãn của Đô Sử:

“Sao lại bị thương? Ai làm!”

Ta vừa nhanh chóng đem móng vuốt không một vết sứt mẻ đưa tới trước mặt hắn triển lãm, vừa cầm cái khăn tay loang lổ vết máu đưa trả Quách đại hiệp… nửa đường lại bị Đô Sử một phen đoạt lấy.

Hắn vừa nhìn thoáng qua, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, quay lại nhìn ta.

“Cô… khăn này là cô cho hắn sao?”

Ách, cái khăn này có vấn đề gì sao? Là có cái gì kiêng kị mà ta không biết sao? Ta còn đang do dự, sắc mặt Đô Sử đã xanh mét, ngực kịch liệt phập phồng, thoạt nhìn… bộ dáng thực tức giận…

Vấn đề là… Hắn tức giận cái gì a?

Đô Sử đột nhiên vung tay dùng sức xé mạnh, tấm khăn kia đã bị rách làm hai nửa.

Bên kia Quách Tĩnh đã không nhịn được quát lên. “Đô Sử! Ngươi… ngươi đang làm cái gì!”

Đô Sử hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ở trước ngực, liếc mắt nhìn hắn, lại không nói lời nào.

Quách Tĩnh sắc mặt đỏ bừng, nhưng phỏng chừng còn nhớ “Võ giới” không ra tay, nửa ngày mới nghẹn ra một câu. “Ngươi… ngươi đưa trả khăn cho ta! Khăn của nương ta thêu cho ta…”

Đô Sử không biết tại sao lại sửng sốt, chần chờ nói: “Nương ngươi đưa cho ngươi? Nương ngươi… thêu đưa cho ngươi?”

“Kia…kia đương nhiên!”

Đô Sử cố kiềm chế, giống như vừa nghe được chuyện gì đáng sợ, thần sắc bất định khó hiểu, sau đó mới có chút không tình nguyện mở miệng nói: “Trở về ta nói người đưa lại cho ngươi một trăm tấm vải là được…”

—— Ta không có nghe sai đi, Đô Sử lại nói như vậy với Quách Tĩnh? Này xem như... Thừa nhận chính mình sai? Chuyện này quả thực so với trời đổ mưa màu hồng còn khiến ta khó tin hơn…

Đang muốn chọc hắn vài câu, người nào đó tính tình đại gia lại tái phát, hung thần ác sát trừng mắt nhìn ta.

“Hoa Tranh, sao cô lại một mình chạy đến đây? Thiết Mộc Chân hãn đang tìm cô, mau cùng ta trở về.”

“Được, được!”

Đô Sử trừng mắt nhìn ta một cái, xoay người nhảy lên ngựa. Ta nhận mệnh đang muốn cùng đi qua, nghĩ nghĩ, lại ngồi xổm xuống nhặt tấm khăn bị Đô Sử vứt dưới đất, dĩ nhiên là đã bị xé thành hai nửa.

Tuy rằng bị ta lau loang lổ vết máu, lại vẫn còn nhìn thấy được đường nét thêu, góc phải bên dưới thêu một bụi cây nhỏ, này… chỉ có ba phiến lá, thoạt nhìn thật là quen mắt a…

Năm đó khi cùng Quách đại nương học thêu, bà vì dạy ta, cũng thêu một cái khăn giống ta… Đương nhiên về phương diện thủ công, trình độ của ta rất gà mờ … Nhớ rõ cái khăn ta thêu đã đưa cho Chu Thông nghiệm thu, sau đó bị… đã bị…

Ta… giống như hiểu được chút gì đó, lại giống như... không hiểu được gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK