• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoa Tranh!”

Mí mắt giống như bị ai đè ép, nặng nề không nâng lên nổi.http://datichlau.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

“Hoa Tranh!”

Thực ồn... Thực phiền a...

“Hoa Tranh! Ngươi đứng lên cho ta!”

Gần đây đại khái ta mắc chứng hoang tưởng rồi sao, nếu không sao lại ngay cả nằm mơ cũng nghe thấy tiếng rống của Đô Sử đại gia... Ta nhắm mắt lại, ngáp lớn một cái.

Nhấc chân, đi về bên phải ba bước, thành công đụng đến một vật thể rỗng ruột hình trụ. Cầm lấy lắc lắc, nghe được tiếng nước chảy, vừa lòng cúi đầu uống một ngụm súc miệng, phun ra, đang muốn lặp lại lần thứ hai...

Một tiếng rống giận kinh thiên động địa nổ vang bên tai ta.

“Hoa! Tranh!”

Ta giật mình, hoàn toàn thanh tỉnh rồi.

Đô Sử sắc mặt khó coi giống như dông tố mùa hè, đi với tốc độ đủ để so sánh với tuyển thủ chạy Marathon, ta vội vàng đi sát bên cạnh hắn, cúi đầu khom lưng hết sức nịnh nọt...

Không có biện pháp, ai bảo ta phun hết nước súc miệng lên áo hắn đâu...

Khi còn học đại học, chị em trong ký túc xá đều là thần ngủ, để buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn một chút, đã luyện được thao tác vừa ngủ vừa rời giường, mặc quần áo, rửa mặt liền mạch lưu loát, xác suất thành công cao tới 99. 99%.

Vì thế ta đem thói quen tốt đẹp này đến Mông Cổ.

Ai biết sáng sớm hôm nay, Đô Sử đại gia cư nhiên tự mình xuất hiện ở nhà bạt ‘đơn sơ’ của ta, còn hạ mình đảm nhiệm vai trò của đồng hồ báo thức... Sau đó...

Kỳ thật ta cũng thực vô tội a, ta làm sao mà biết được hắn đứng ở chỗ đó…

Chiều dài khu vực doanh trướng của Thiết Mộc Chân đã được Đô Sử suất lĩnh ta dùng chân đo đạc ba lần. Khi ta nhận mệnh mà chuẩn bị bước trên hành trình đo đạc lần thứ tư, hắn rốt cục phát lòng từ bi dừng cước bộ.

“Uy...” Đô Sử ỷ vào ưu thế thân cao nhìn xuống ta.

Ta hơi cảnh giác, lui lại cách hắn một khoảng, để tránh Đô Sử vạn nhất đột nhiên muốn bạo phát, ta lại chạy không kịp. Lúc này Đà Lôi không ở đây, không có người cho ta dựa vào a!

“Khối đá vỡ này có cái gì hay?”

Ta sửng sốt một giây, sau đó lực chú ý hoàn toàn bị nửa khối ngọc bội trong tay hắn hấp dẫn... Chói lọi dưới ánh mặt trời, càng có vẻ ôn nhuận, nửa mảnh ngọc trong suốt trắng tinh thuần không lẫn tạp sắc...

“Lau miệng đi...” Đô Sử vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta, “... Nước miếng đều chảy xuống cả rồi.”

Ta yên lặng quay đầu đi, chảy xuống hai hàng lệ nóng. Lại bị cười nhạo rồi...

Đô Sử cầm sợi dây buộc mảnh ngọc bội, tùy tay quay quay vài cái, ta đứng nhìn tim đập thình thịch, miệng khô lưỡi đắng... Hận không thể xông lên giật lấy miếng ngọc bội ôm vào lòng.

“Không phải là một khối đá vỡ thôi sao?”

Ta suy tư 0.01 giây, sau đó dứt khoát trả lời: “Nó... xinh đẹp!”

Đô Sử bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn ta.

Ta mím miệng, mặc kệ hắn.

Kỳ thật ta muốn nói văn hóa ngọc Trung Quốc tồn tại từ thời kỳ đồ đá, kéo dài mấy ngàn năm, đến nay vẫn không suy;

Ta muốn nói ngọc có ‘Nhân, nghĩa, trí, dũng, khiết’ năm đức, thể hiện người quân tử, ngọc không rời thân;

Ta muốn nói Dương chi bạch ngọc là loại ngọc tuyệt thế tinh phẩm, khối ngọc ‘Tử Liêu’ này tới nay đã vô cùng hiếm có, đến đời Thanh thì hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại loại ngọc ‘Sơn Liêu’;

Ta muốn nói một khối ngọc bội như vậy ở hiện đại nhất định sẽ trở thành bảo vật trấn viện của viện bảo tàng.

...

Vấn đề là... Ta dám nói sao? Không trở thành kẻ điên bị quỷ nhập, bị mang đi tế thần mới là lạ!

Cho nên nói, đôi khi thật đúng là có điểm... tịch mịch a...

Ừ... Chỉ có một chút mà thôi... một chút... mà thôi.

“Uy!” Đô Sử không chút để ý hỏi ta, “Ngươi thực cảm thấy tảng đá này xinh đẹp?”

Ta đại lực gật đầu.

Hắn nhíu mày nhìn ta, “Sao ta lại cảm thấy nó xấu như vậy?”

Cái gì là khiêu khích? Đây là trắng trợn khiêu khích!

Nếu ta có thể trạng như Thiết Mộc Chân, ta có thể lập tức cho hắn một tát. Ta có thể trạng như Thiết Mộc Chân sao? Ta không có. Cho nên ta không có cách nào tát hắn một cái... chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nhìn hắn tiếp tục lấy dương chi bạch ngọc làm đồ chơi tùy ý vung vẩy...

Lòng ta đang chảy máu... Văn hóa ngọc Trung Quốc năm ngàn năm đang chảy máu...

Đô Sử cầm khối ngọc bội tung lên, bắt lấy, ta không chịu nổi gánh nặng, trái tim cũng run lên theo.

Hắn liếc mắt nhìn ta, đột nhiên tiến lên trước một bước, đặt thứ gì vào tay ta. “Tảng đá xấu như vậy, ta cũng không cần!”

“A?”

“Ta sẽ cùng hai vị vương gia trở về...”

“A?”

Ta hậu tri hậu giác nhớ tới Kim quốc lần này sắc phong thủ lĩnh bộ lạc tổng cộng hai người, trừ bỏ Thiết Mộc Chân, còn có Vương Hãn. Ở đây mọi chuyện đã xong, đương nhiên nên tới bộ lạc Vương Hãn... Ta đã nghĩ Đô Sử sao gần đây vẫn ngâm mình bên chỗ chúng ta không đi, hóa ra là làm đại biểu nghênh đón a...

“Lúc ngươi đi theo Thiết Mộc Chân đại hãn đến tiễn, đem áo lông hắc điêu mặc vào.” Đô Sử trừng mắt nhìn ta một cái, “Không cho cãi lời... Nghe chưa!”

... Nếu trong tay ta có một tảng đá, ta nhất định sẽ không chút do dự đập lên ót hắn!

Nhưng trong tay ta chẳng những không có tảng đá nào, lại còn cầm dương chi bạch ngọc người ta vừa đưa. Tục ngữ nói “Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn”, vì thế ta thực không chí khí nhận mình... tay ngắn rồi.

Áo lông hắc điêu đó không phải vô cùng quý giá sao, mặc thì mặc, dù sao cũng là của gia gia ngươi ban cho, có mặc hỏng ta cũng không đau lòng!

Mấy canh giờ sau, trên thảo nguyên đón ánh mặt trời, đứng giữa bộ chúng của Thiết Mộc Chân, ta thần thanh khí sảng nhìn theo đoàn người Đô Sử và Hoàn Nhan Hồng Liệt biến mất phía đường chân trời.

[‘thần thanh khí sảng’: tâm trạng tinh thần thoải mái]

Thiết Mộc Chân phái Truật Xích cùng đi. Thân là tỷ phu của Đô Sử, ở bên kia gã làm việc càng tiện lợi. Nói vậy Vương Hãn bên kia cũng nghĩ như vậy, cho nên mới có thể cho một thằng nhóc như Đô Sử sang bên này.

Bất quá... Trong trường hợp trọng yếu như này, cư nhiên lại để cho Truật Xích toàn quyền xử lý sao...

Thiết Mộc Chân khi còn trẻ từng rất nghèo túng, ở thảo nguyên từng bắt chuột đồng mà sống, ngay cả thê tử cũng bị cừu địch bắt đi một thời gian, nhờ có Vương Hãn xuất binh mới đoạt trở về. Khi cướp lại, thê tử đã mang thai tám tháng, là con của người khác. Thiết Mộc Chân cũng không để bụng, sau khi sinh liền đặt tên đứa trẻ là ‘Truật Xích’, trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là ‘Người khách’ —— thật ra thì có vẻ vẫn còn có chút bất mãn đi.

Nhưng ít ra, ta tận mắt nhìn thấy, Thiết Mộc Chân trừ bỏ thiên vị Đà Lôi một chút, đối với ba đứa con trai còn lại đều công bằng, chưa bao giờ kỳ thị Truật Xích.

“Thành Cát Tư Hãn” có nghĩa là “Rộng lớn cường đại như biển”, về điểm này mà nói, Thiết Mộc Chân quả thực rất khí độ, không thẹn với danh hiệu này.

Nhưng mà... Khát vọng chinh phục của y cũng rộng lớn cường đại như vậy a... Nghĩ tới đây, ta có chút đau đầu...

“Hoa Tranh! Hoa Tranh!”

Đà Lôi hưng phấn lớn giọng gọi, “Vách núi đen nơi đó có một đôi bạch điêu! Ta dẫn muội đi xem!”

Bạch điêu?

A a a, trước kia ta cũng đã rất thích hai con bạch điêu rồi, hơn nữa đã sớm quyết định tương lai có chết cũng không đem hai tiểu bạch điêu kia tặng cho Quách Tĩnh, chẳng lẽ nói... Hai chúng nó bởi vì cảm ứng được nhiệt tình của ta, đã xuất hiện rồi?

Ta vui mừng khôn xiết, nhanh chân chạy về phía Đà Lôi, sau đó phát hiện chính mình xoay tròn, chân giẫm tại chỗ... Quần áo sau cổ giống như bị cái gì túm lấy... Không phải chứ... Cảm giác rất quen thuộc.

Ta cứng ngắc xoay người, vì thế thấy Chu Thông vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

“Êu, đồ đệ!”

“Nhị... nhị sư phụ!”

“Hoa Tranh a, không lẽ ngươi đã quên hôm nay có cái gì cần đưa cho ta sao...”

“Đương nhiên không có quên! Nhưng mà... nhưng mà Quách đại nương gần đây bề bộn nhiều việc, khẳng định không có thời gian dạy con! Cho nên...”

“Ồ? Như vậy a... Nhưng mà vừa rồi ta tới gặp Quách đại nương, bà ấy nói hôm nay có rảnh.”

Ta vô cùng ai oán nhìn về phía Đà Lôi.

Đà Lôi thực gian nan nuốt nước miếng nói: “Hoa Tranh ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, ngày mai sẽ mang muội đi nhìn bạch điêu. Nếu ngày mai không được liền để ngày kia, ngày kia không được liền ngày kia nữa, ngày kia nữa không được...” Mấy từ cuối cùng đã mất hút trong bụi cát dưới chân con ngựa Thanh Thông...

Tốt lắm, Đà Lôi ngươi cứ chờ đấy!

Ước chừng một khắc sau, ý đồ trên đường chạy trốn mấy lần chưa được, ta bị Chu Thông túm áo ném vào lều trại Quách đại nương, y thăm dò công đạo :

“Quách đại tẩu, hôm nay nếu Hoa Tranh còn không tú xong tấm khăn kia, sẽ không được ăn cơm chiều.”

Quách đại nương cười đáp: “Đã biết, nhị sư phụ người cứ đi việc của người, nơi này có tôi nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK