• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết vì sao, đêm nay ta ngủ thật không ngon.

Lăn qua lộn lại gần như cả đêm, thẳng đến tận khi sắc trời đã tảng sáng, cuối cùng mới mơ mơ màng màng ngủ gật, sau đó bắt đầu không ngừng nằm mơ.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, có chút hốt hoảng, không biết rốt cuộc mình đang ở nơi nào, là mộng hay là tỉnh.

Thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến mức cơ hồ ta đã quên mất, từng có người cười hì hì nói với ta: “Sau khi gặp ác mộng, lúc tỉnh lại hẳn là phải cao hứng mới đúng, bởi vì tất cả những chuyện đáng sợ đã thấy đều là giả a.”

Ta nở nụ cười khổ với người không tồn tại trong không trung kia.

Nếu tất cả đều là sự thật thì sao? Nếu tất cả ác mộng cuối cùng đều trở thành sự thật… Như vậy, lúc tỉnh lại, nếu không muốn khóc, cũng chỉ có thể cười khổ như thế này mà thôi…

Ánh mặt trời chói lọi từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thật sự là rất chói mắt.

Nâng tay che khuất mắt, cố gắng không nhìn những vệt lấp lánh, lành lạnh trên bàn tay, cố gắng điều chỉnh gương mặt cùng cơ thể —— luyện tập nhiều năm như vậy rồi, không cần gương ta cũng biết phải làm thế nào mới có thể bày ra một vẻ mặt thích hợp.

Cửa đột nhiên ‘chi nha’ một tiếng bị đẩy ra, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc.

Ta vội vàng ấn gối đầu xuống dưới chăn, xoay người nhảy xuống giường.

“Ngươi đã trở lại sao, không có việc gì chứ…”

Sao có thể không có việc gì…

Cho dù người kia rõ ràng đã thay một bộ y bào tuyết trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, cho dù hành động của hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh thong dong, nhưng từ lúc hắn tiến vào, trong phòng truyền đến một hương vị tinh ngọt, làm sao ta lại không ngửi được chứ.

Đó là… dấu hiệu chứng tỏ trước đó không lâu đã bị máu chảy thành sông.

Mỗi lần Đà Lôi từ chiến trường trở về đều mang theo hương vị như vậy, cho dù mỗi lần y đều rửa sạch sẽ trước rồi mới tới gặp ta… Ta cũng chỉ có thể làm bộ như không biết.

Đó là… thế giới mà ta hoàn toàn không thể tham gia.

Chuyện ta có thể làm, cũng chỉ có hai việc mà thôi —— chờ đợi cùng băng bó vết thương.

“Ngươi… bị thương ở đâu rồi?”

Cho dù xét về phương diện nào đi nữa, những kẻ bị ‘xử lý’ dưới tay Âu Dương thiếu chủ tuyệt đối không thể nhiều hơn Đà Lôi được, bởi vậy mùi máu tươi còn nồng hơn trên người Đà Lôi này, cũng chỉ có thể phát ra từ chính bản thân hắn mà thôi.

Hắn ngẩn ra, lập tức nở nụ cười khổ.

“Ta sớm nên nghĩ đến, sao có thể qua mắt cô được…” Ngừng lại một chút, lại nhíu mày nhìn về phía ta, “Cô… Rốt cuộc có ngủ chút nào không?”

Theo ánh mắt hắn, nhìn lại chiếc áo khoác có nhiều nếp nhăn trên người, ta có hơi lo lắng giải thích với hắn: “Có ngủ…”

Hắn nhíu mày nhìn ta, từ chối cho ý kiến.

Trong lòng không hiểu vì sao bỗng nhiên lại bốc hỏa, người này thực không phân biệt được nặng nhẹ a!

“Rốt cuộc ngươi bị thương ở đâu rồi?”

Hắn thở dài, nâng tay chỉ chỉ chỗ ngực trái, nơi gần trái tim.

“Không để ý nên trúng một kiếm, không trúng chỗ yếu hại… Đã băng bó xong rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là không sao nữa…”

Nhẹ nhàng thử chạm vào nơi hắn chỉ, đầu ngón tay quả nhiên cảm nhận được một lớp băng thật dày, như vậy thực không có cách nào xác định thương thế a, ta có chút do dự nhìn hắn, không rõ mình có nên nói như vậy hay không nữa.

“Cái kia… để ta xem… miệng vết thương một chút được không?”

Hắn gật gật đầu, đưa tay cởi vạt áo.

“Từ từ!” Ta nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện chỉ có một chỗ có vẻ thích hợp để kiểm tra, “Nằm lên giường trước đi.”

Ngồi chồm hỗm trên giường, thầm hít sâu một hơi, đưa tay cởi bỏ quần áo hắn.

Người nào đó dựa vào đầu giường, vẻ mặt tự nhiên, ngược lại tay ta lại hơi hơi phát run.

Từ vai trái đến nách phải, một tầng lại một tầng vải trắng băng bó kỹ càng hơn phân nửa ngực, mùi máu tươi hòa lẫn với mùi thuốc so với lúc trước càng nồng hơn ập thẳng vào mặt, một cảm giác choáng váng khó hiểu không ngừng quanh quẩn trong đầu —— ta thực xác định mình không mắc bệnh hoa mắt, cũng không phải bệnh tụt huyết áp phát tác, chỉ là cảnh tượng này thực quen thuộc, rốt cuộc đã thấy ở đâu?

Người gần ngay trong gang tấc, thanh âm nghe qua lại thực mơ hồ.

“Cô… Làm sao vậy?” Ngừng lại một chút, hắn lại ôn nhu nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không sao.”

Cách một tầng băng vải như vậy, rốt cuộc có phải ‘vết thương nhỏ’ hay không, ta không nhìn ra được.

Điều duy nhất ta có thể nhìn ra là —— người đã giúp hắn xử lý vết thương trước đó là một người chuyên nghiệp, ách, tuyệt đối vượt xa loại tiêu chuẩn gà mờ như ta. Lúc này nếu không cẩn thận làm băng vải tuột ra, ta cũng không biết có thể băng bó lại được như trước hay không nữa, càng không cần phải nói tới chuyện bôi thuốc linh tinh khác…

Giúp hắn kéo lại vạt áo, ta nhìn hắn cười cười.

“Này không cần tới ta xem rồi. Ách, nếu không ta xuống phòng bếp làm chút đồ bổ máu…”

Câu nói kế tiếp lập tức bị ta nghẹn nuốt trở lại bụng —— đầu óc ta hôm nay đại khái là bị tắc nghẽn rồi, thật muốn đập vài phát xem nó có thông được không.

Lúc ấy ở Tây Vực chạy trối chết, hắn không mang gì theo người, ta máy móc hành động một phen, cũng coi như phù hợp với nhân sinh quan. Hiện tại hắn căn bản đang ở trong địa bàn của mình, cho dù là trị thương hay điều dưỡng cũng đều có người tự khắc chuẩn bị thỏa đáng, làm sao cần đến ta làm gà mẹ.

Có thể thấy được quả nhiên ta thuộc loại không ngủ đủ tư duy sẽ hỗn loạn, thế này không biết có thể sang bên Hoàng cô nương thương lượng kiếm chỗ ngủ bù chút hay không…

Phủi phủi bụi trên áo, ta đứng lên.

“Kia…nghỉ ngơi cho tốt đi, ta ra ngoài trước…”

Nói còn chưa dứt, chân trái người nào đó đột nhiên không biết cố ý hay vô tình co lên —— giữa ta cùng mép giường lập tức giống như có một tòa núi cao ngăn qua, nếu muốn xuống giường, trừ phi ta có thể vô sỉ trèo qua người hắn…

Bà nó chứ, chân dài thì rất giỏi sao!

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn lại nở nụ cười khổ.

“Vốn là sợ cô lo lắng mới… Sớm biết như thế…”

“À.” Ta gật đầu lung tung, dù sao hắn cũng chỉ nói như vậy, ta cũng biết thế, sao cũng được.

Im lặng một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng nói:

“Mặc dù ta bị thương, cũng không có việc gì. Chuyện đêm qua… Ta đã chuẩn bị từ sớm, hơn phân nửa cao thủ của Bạch Đà sơn đều bị ta điều tới đây, Pháp Vương cũng dẫn người trong Hồng giáo ra tay tương trợ…”

Đại thúc cũng đến đây? Ta không nghĩ ngợi thốt lên, “Ích Tây Gia Thố cũng đến đây sao?”

Âu Dương thiếu chủ gật gật đầu, trên mặt lại lộ ra một nụ cười khó hiểu.

“Hắn tự nhiên cũng đến đây, ta còn nói lời cảm tạ với hắn.”

Nói lời cảm tạ?

Nhớ không lầm thì võ công của Ích Tây Gia Thố đã hoàn toàn mất hết rồi, nói lại, với tính cách một lòng hướng Phật của hắn, cho dù có còn võ công, đại khái cũng sẽ không tham dự vào việc giết chóc đi.

“Hắn quả thật không hề tham dự.” Âu Dương thiếu chủ mỉm cười, “Nhưng thật ra cũng cổ quái, Duyệt Lai khách sạn kia không biết vì sao lại có được một loại độc kì lạ, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua. Nếu không phải có mang theo hạt châu của cô trong người, đêm qua chỉ sợ đã mất không ít tay chân —— hạt châu kia vốn là của hắn tặng cô phải không? Bởi vậy ta đã tới nơi Hồng giáo nghỉ tạm, giáp mặt nói lời cảm tạ hắn một phen…”

Nghe qua thì thực là hợp tình hợp lý, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy có điểm kì quái? Ta gãi gãi đầu.

“Vậy… Bọn họ đâu?”

Âu Dương thiếu chủ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài một lát, mới đáp: “Lúc này hơn phân nửa đã trở về rồi.”

Ta ngẩn ra.

“Bọn họ biết cô cùng ta… cùng một chỗ, vốn cũng nói sau khi xong việc sẽ tới gặp cô. Nhưng lúc rạng sáng, trong giáo có tin cấp báo truyền tới, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng ta thấy sắc mặt Pháp vương có vẻ rất lo lắng, có lẽ là ở Tây Tạng đã xảy ra đại sự gì. Vốn Ích Tây Gia Thố nói muốn một mình du lịch Trung Nguyên một phen, nhưng không biết vì sao cũng lại theo về.”

Ngừng lại một chút, Âu Dương thiếu chủ lấy từ trong áo ra một vật đưa cho ta, mỉm cười nói: “Pháp vương tuy vội đi, nhưng cũng không quên nhờ ta chuyển chiếc kim cương linh này cho cô. Y nói nếu cô có cơ hội du lịch tới Tây Tạng, nhất định phải tới tìm y. Bình thường nếu có chuyện gì, cũng có thể dùng vật ấy để nhờ người của Hồng giáo giúp đỡ…”

[kim cương linh: chuông kim cương, tượng trưng cho trí tuệ]

Ta cầm chiếc kim cương linh kia, trong lòng ngổn ngang tư vị, không nói lên lời.

Kim Luân pháp vương xuất hiện ở Thần Điêu Hiệp Lữ đã là ‘đại sư âm hiểm’ ‘cao gầy’ ‘giống như gậy trúc’, mà Ích Tây Gia Thố lại là ‘đại sư huynh đã chết sớm’ ngay cả tên cũng không lưu lại …

Ta từng vô số lần muốn dựa vào nội dung của hai bộ Anh Hùng Xạ Điêu cùng Thần Điêu Hiệp Lữ mà phỏng đoán xem, rốt cuộc trong thời gian khoảng hai mươi năm đó đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho người ta có sự thay đổi lớn như vậy, nhưng ngay cả nửa điểm cũng không nhận ra.

Lúc nghe Âu Dương thiếu chủ nói bọn họ vội vàng trở về Tây Tạng, trong lòng không phải không hoảng hốt, nói không chừng cái gọi là dị biến chính là bắt đầu từ lúc này. Chỉ là… Ta không biết bọn họ vừa gặp phải chuyện gì, cho dù muốn nhắc nhở bọn họ, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu a…

Đầu đột nhiên bị người ta nhu nhu, giọng nam trong sáng quen thuộc mang theo ý cười thản nhiên vang lên.

“Nếu cô nhớ Pháp vương bọn họ, đợi xong việc ở Giang Nam rồi, ta cùng cô tới Tây Tạng một chuyến cũng được.”

Ta rầu rĩ đáp một câu. “Không phải…”

Thật sự không phải như thế…

Những chuyện trong sách không viết, ta thật sự không có cách nào, như vậy… Đối với những điều trong sách đã viết… Ít nhất ta cũng có thể làm chút gì đi?

Ta cố lấy dũng khí nhìn thẳng Âu Dương thiếu chủ.

“Ta có việc muốn nói với ngươi.”

Hắn ngẩn ra một chút, lập tức nói: “Được.”

“Nhưng mà có một điều kiện…”

“Được.”

“Cho dù cuối cùng ngươi quyết định như thế nào, cũng đừng hỏi ta nguyên nhân…”

“Được.”

“Ách, còn có… Ngươi có biết Mục Niệm Từ Mục cô nương không?”

Âu Dương thiếu chủ ngây ra vài giây, có chút không xác định hỏi:

“Cô nói… là người trong lòng tiểu vương gia sao?”

“Phải.” Ta gật gật đầu.



Vậy không có vấn đề gì rồi…

Ta thầm hít sâu một hơi, rốt cuộc thốt ra những lời đã lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng, vẫn rối rắm do dự không biết có nên nói ra hay không ——

“Ngươi… đừng thích Hoàng cô nương… cũng đừng thích Mục cô nương…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK