• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lần này, Tam ca cũng đến đây.”

Khẩu khí của Đà Lôi nhẹ nhàng bâng quơ giống như đang nói chuyện bình thường, ta lại giống như bị sét đánh không nói lên lời.

Tam ca… Chính là Oa Khát Đài, y đứng hàng thứ ba trong số các con của Thành Cát Tư Hãn, lớn hơn Đà Lôi bảy tuổi.

Trong bốn đứa con trai có tư cách kế thừa ngôn vị hãn của Thành Cát Tư Hãn, trưởng tử Truật Xích dũng mãnh thiện chiến, thứ tử Sát Hợp Đài thông minh tháo vát, con út Đà Lôi được Thành Cát Tư Hãn sủng ái nhất… Oa Khát Đài cũng là một kẻ cực kì thiện chiến, mưu trí, cơ biến, càng đáng sợ hơn là ngày thường y luôn được khen ngợi là nhân từ rộng rãi.

Theo như ta biết trong lịch sử, Oa Khát Đài sau này kế thừa ngôi vị đại hãn, cũng chính là nguyên nhân khiến hai mươi năm sau Đà Lôi mất mạng —— tuy rằng bởi vì thế mà ta vẫn thường đề phòng y, nhưng chuyện này cũng chỉ xảy ra vào rất lâu sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, hiện tại vẫn còn quá sớm để nói tới.

Cái mà ta để ý nhất là… Cho dù trong tiểu thuyết cũng như trong lịch sử, đều không hề ghi lại việc Oa Khát Đài sẽ tới Trung Nguyên.

Đà Lôi vốn dùng tiếng Mông Cổ để nói chuyện với ta, lúc đó Mông Cổ vừa mới quật khởi, vẫn còn bị đại bộ phận người coi là mọi rợ, ở ngoài đại mạc, rất ít người có thể nghe hiểu tiếng Mông Cổ, hắn lại vẫn thực cẩn thận, ép thanh âm thấp xuống gần như là thì thầm.

“Lần này nam hạ, Tam ca giả làm một tiểu binh xen lẫn trong tùy tùng của ta, người ngoài không thể biết được…”

Ta không khỏi ngẩn ra.

Thành Cát Tư Hãn lúc này còn trẻ trung khỏe mạnh, Oa Khát Đài cho dù lớn mật thế nào cũng không dám tự tiện hành động như vậy, cho nên đây hẳn chính là chủ ý của Thành Cát Tư Hãn … Rốt cuộc y muốn làm gì?

Một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, ta vội vàng túm lấy tay Đà Lôi.

“Hiện tại huynh ấy ở đâu?”

“Lúc này…” Đà Lôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, “… Hơn phân nửa hẳn là đã qua Trường Giang, tới địa phận Tống rồi.”





Ta vốn đang nghi hoặc, Thành Cát Tư Hãn hẳn là còn chưa xé bỏ minh ước với Hoàn Nhan Hồng Liệt, vì sao Đà Lôi lại bị người của Triệu vương phủ mang binh đuổi giết, hiện tại…đã hiểu được hết rồi!

Từ Mông Cổ tới Đại Tống, nếu không đi đường biển, chỉ có thể vòng qua Kim quốc, bề ngoài để Đà Lôi ra mặt với Hoàn Nhan Hồng Liệt, lại ngầm để Oa Khát Đài vượt sông sang Tống thương nghị việc liên kết đánh Kim —— phía sau còn gióng trống khua chiêng tỏ vẻ không còn tướng lĩnh Mông Cổ nào khác dẫn binh nam hạ, có thể thấy được lúc ở Triệu vương phủ, “Mông Cổ mật sứ” mà Hoàn Nhan Hồng Liệt nhắc tới với ta hẳn chính là chỉ Đà Lôi.

Tính toán thực tốt, chỉ là không biết vì sao Oa Khát Đài bên kia lại bại lộ tung tích, cho nên Đà Lôi bên này mới đầy nguy cơ. Nếu không phải đúng lúc chúng ta ở gần đây, nếu không phải điêu nhi phát hiện tung tích tiểu hồng mã mà lên tiếng cảnh báo… Sau đêm nay, hơn phân nửa là Thành Cát Tư Hãn chỉ còn lại ba đứa con kế vị mà thôi.

Đà Lôi im lặng không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tam ca có lẽ cũng là vô tâm chi thất…”

[vô tâm chi thất: vô tình mắc phải sai lầm]

Con bà nó chứ, hắn mà vô tâm, ta… ta tự gặm giầy của mình!

Oa Khát Đài, ngươi là đồ vô sỉ, ta x cả nhà ngươi xxx, xxx!







“Hoa Tranh, Tam ca cùng chúng ta là cùng một mẹ sinh ra, muội mắng cả nhà hắn… Này không phải…”

Đà Lôi cười khổ nhắc nhở ta, ta lại càng tức, “Ta quản cái P!”

Vương bát đản mới là một nhà với hắn!

Loại chuyện huyết thống đó, với ta chẳng có chút ý nghĩa nào cả…

Cố gắng học tập kĩ năng sống, cố gắng học tập kĩ năng phòng thân, cố gắng kiếm tiền. Sau đó chọn thời cơ thích hợp biến mất khỏi thảo nguyên, tìm một nơi non xanh nước biếc mà ẩn cư.

—— Cho dù tương lai thiết kỵ Mông Cổ quét ngang Trung Nguyên đại địa, ít nhất ta cũng có thể rời đi trước, kiếm một hòn đảo nhỏ nào đó mà an ổn sống qua ngày.

Trong kế hoạch này vốn không có sự có mặt của bất kì người nào khác, vốn sẽ không liên quan tới tương lai của bất cứ ai, nhưng dường như lại bất tri bất giác thay đổi từ lúc nào…

Là từ khi bốn tuổi, chúng ta ở bên ngoài bị bầy sói vây khốn, Đà Lôi chạy ngay cả thở cũng không kịp, lại vẫn gắt gao kéo tay ta không chịu buông… Hay là từ khi ba tuổi, bị nghĩa huynh của Thiết Mộc Chân khi nhục, Đà Lôi lấy thân thể che cho ta, chính mình lại bị đánh tới bầm dập mặt mũi?

[Nghĩa huynh của Thiết Mộc Chân: chỉ Tang Côn, con trai của Vương Hãn, cũng chính là cha của Đô Sử. Theo lịch sử cũng như nguyên tác truyện thì Tang Côn và Thiết Mộc Chân luôn bất hòa với nhau.]

Hay lại là từ sớm hơn nữa, từ khi ta vẫn còn cuốn trong tã lót, thằng bé ấy vẫn tự cho mình là ‘ca ca’, mỗi ngày đều không nề hà phiền toái chạy tới nói chuyện với ta, tặng ta những vật hiếm quý……





Quan hệ huyết thống, đối với ta chẳng là gì, nhưng… trơ mắt nhìn người duy nhất trên thế gian này đối xử tốt với ta mà không vì mục đích gì đi vào chỗ chết… bản thân mình lại tiêu dao bên ngoài… Loại chuyện này… loại chuyện này…

“Đà Lôi, huynh với muội về thảo nguyên đi!”

Giao ước ba năm định ra cùng Thành Cát Tư Hãn, ngay từ đầu ta đã không định tuân thủ theo, Thành Cát Tư Hãn cũng vậy. Đà Lôi lần này đến Trung Nguyên, Thành Cát Tư Hãn không thể không bảo hắn đi tìm ta. Mà Thành Cát Tư Hãn muốn tìm ta, đơn giản chỉ có hai việc, một trong đó là về hôn sự của ta.

“Gả cho An Trần của tộc Hoằng Cát Lạt Đặc, hay là Thoát Hốt Sát Nhi của tộc Xích Khất Liệt Tư… với huynh bên nào sẽ hữu dụng hơn?” Trong đầu ta điểm nhanh danh sách mấy bộ tộc gần đây mới quy phụ Thành Cát Tư Hãn, “Người của tộc Xích Khất Liệt Tư giỏi về trì sự, khi huynh chinh chiến có thể làm hậu cần, nhưng dũng sĩ của tộc Hoằng Cát Lạt Đặc càng thiện chiến…”

“Hoa Tranh…”

“Đúng rồi. Con trai độc nhất của Ngột Tôn hẳn là chưa cưới chính thất đi? Ngột Tôn hiện tại chưởng quản Tát Mãn giáo, Thành Cát Tư Hãn cũng còn phải nể mặt y ba phần, nếu muội gả qua đó…”

“Hoa Tranh muội câm miệng cho ta!” Một quyền của Đà Lôi giáng mạnh vào thân cây bên cạnh ta, “Ta còn chưa tới mức đem muội tử của mình đi đổi lấy bộ thuộc!”

Nước mắt ta lập tức không chịu thua kém dũng mãnh trào ra.

Đà Lôi thở dài, đi tới ôm ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta… Giống như trước đây hắn vẫn thường dỗ dành ta vậy… Sống mũi bỗng nhiên cay xót…

“Phụ hãn lệnh cho ta bảo hộ Tam ca thuận lợi nam hạ, ta đã làm được, lần này trở về sẽ có thể thống lĩnh tám ngàn hộ dân, cùng ngồi cùng ăn với nhị ca, những kẻ mà muội vừa nhắc tới, tự nhiên sẽ phải dựa vào ta. Cho dù nhất thời không chịu…” Đà Lôi hừ lạnh một tiếng, “… Ta cũng tự có biện pháp của ta.”

Ta không nhịn được mở miệng thầm oán hắn, “Vậy mà huynh còn để bị đuổi giết thành như vậy!” Hại ta gấp muốn chết.

“Ta nhất thời sơ sẩy, không nghĩ tới Tam ca hắn cư nhiên… Bất quá…” Đà Lôi ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “… Sẽ không có lần sau nữa.”

Mọi chuyện làm sao có thể đơn giản như hắn nói, huống chi đám hỏi đều là phương thức kết minh nhanh chóng, thuận tiện nhất, chỉ là… Ta cũng không phải không rõ mục đích của Đà Lôi khi nói như vậy…

“Những chuyện linh tinh đó, muội không cần phải quan tâm, muốn ngôi vị hãn, ta sẽ tự mình đi tranh, muốn lòng người, ta sẽ tự mình lung lạc —— muội cũng biết, một nửa tinh binh của phụ hãn đều thuộc dưới trướng ta.” Đà Lôi xoa xoa đầu ta, “Muội chỉ cần sống vui vẻ là được, nếu thiếu trâu bò ngựa, tiền bạc con gái, cứ gửi thư nói với ta…”

=_= Ngươi xem ta là bọn buôn ngựa hay buôn người a?

Theo thói quen nhéo chỗ thịt bên hông Đà Lôi một cái, hắn thực khoa trương kêu đau…

Ta đang định không ngừng cố gắng tiếp tục nhéo thêm vài cái, trong bụi cây cách đó không xa đột nhiên nhảy ra hai bóng người, miệng oa oa kêu to, chạy thẳng về phía chúng ta.

Ta bị bọn họ dọa giật mình, tay run lên, thiếu chút nữa thì phát động “Bạo Vũ Lê Hoa Châm” rồi, nếu không phải Đà Lôi tay mắt lanh lẹ kéo ta một phen, hai vị đại thúc này hơn phân nửa đã thê thảm rồi —— tuy rằng trên châm chỉ là thuốc tê, không nguy hiểm tới tính mệnh, nhưng bị biến thành con nhím, cảm giác hẳn cũng không dễ chịu đi… Ách, đúng vậy, người đến đúng là Bác Nhĩ Hốt cùng Triết Biệt, hai vị đại tướng nam hạ cùng Đà Lôi…

“Tứ Vương tử, quân Kim đã bị Tĩnh Nhi đánh tan, chúng ta đi mau…” Triết Biệt nói được một nửa, bỗng dưng trợn to mắt nhìn ta, cổ họng “a a” mấy tiếng, mới giống như thấy quỷ kêu một tiếng: “Hoa… Công… công chúa!”

Những vị tướng lãnh quan trọng dưới trướng Thành Cát Tư Hãn có thể nói là đã nhìn chúng ta lớn lên từ nhỏ tới giờ, trước đây luôn gọi thẳng tên, Đà Lôi ở trong quân thống lãnh binh mã, đại khái là cũng cần chú ý địa vị một chút, nhưng vì sao lại cũng dùng loại xưng hô khiến người ta nổi da gà này với ta chứ?

—— bất quá, so với hành động của Bác Nhĩ Hốt sau đó, xưng hô này cũng không tính là gì.

Vị kia… Lấy trí dũng nổi tiếng đại mạc, từng một mình xâm nhập thiên quân vạn mã cứu Thiết Mộc Chân, được Thiết Mộc Chân xưng là vị đại tướng ‘còn quý giá hơn cặp mắt của mình’, cùng với một người trong Tứ Kiệt là Bác Nhĩ Truật thống lĩnh hữu quân của Thành Cát Tư Hãn, đại tướng Bác Nhĩ Hốt… cư nhiên lại cung kính khom lưng thi lễ với ta…

“Tham kiến công chúa!”







Tổn thọ a, như thế này nhất định ta sẽ bị trời phạt… Thật sự!

Ta nước mắt đầy mặt nhìn Đà Lôi, hắn cười khổ một chút, quay sang nói với Bác Nhĩ Hốt.

“Bác Nhĩ Hốt sư phụ, xin đừng như vậy, ta đã sớm nói, Hoa Tranh sẽ không thích như thế.”

Bác Nhĩ Hốt đứng thẳng dậy, vẻ mặt hơi do dự chần chờ, “Nhưng lệnh của đại hãn không thể trái…”

Đà Lôi kiên quyết đáp: “Phía phụ hãn đã có ta.”



Thành Cát Tư Hãn lại muốn làm chuyện quái gì đây? Ta lập tức túm lấy Đà Lôi ép hỏi.

Hóa ra là vị Ngột Tôn chưởng quản Tát Mãn giáo sau một lần giả thần giả quỷ —— đương nhiên, theo như Đà Lôi thuật lại thì là “Nhận được thần dụ” —— liền tuyên bố Thành Cát Tư Hãn là sứ giả của thần cử xuống Mông Cổ, dẫn dắt người Mông Cổ đi tới tương lai sáng lạn, cho nên mọi người không những phải sùng kính y, mà cũng phải đối xử tôn quý với những người mang dòng máu “gia tộc hoàng kim” của y.

Vì thế Thành Cát Tư Hãn biết nghe lời phải, tuân theo lời của thần (=_=!!!) tuyên bố với khắp cả nước.

Vì thế ngay cả danh tướng hiển hách Bác Nhĩ Hốt cũng phải khom mình hành lễ với loại người vô dụng chỉ biết ăn rồi chờ chết, không sinh sản, không cống hiến như ta.







Trong thời kì gây dựng sự nghiệp ban đầu mà Thành Cát Tư Hãn làm loại chuyện này, nhất định sẽ bị sử sách ghi lại, nhưng ta hoàn toàn không nhớ là có chuyện đó.



Tổng cảm thấy… Không chỉ là nguyên tác truyện, tựa hồ ngay cả lịch sử cũng bắt đầu có những chuyển biến khác lạ a…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ách… hình mẫu của Hoa Tranh trong truyền thuyết, vị công chúa Hỏa Chân Biệt Cơ kia, chính là gả cho Thoát Hốt Sát Nhi a…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK