“Quận chúa còn nhỏ, có một số việc, các ngươi không thể tùy theo con bé được.” Câu sau, Đại trưởng công chúa rõ ràng là nói với ma ma giáo dưỡng của Từ Man.
Từ Man thu hồi nước mắt, bĩu môi, thật đúng là không tùy theo chính mình được, lúc vừa đến nơi này, bởi vì nói sai, làm sai, đã nhận bao nhiêu roi, nàng thật sự rất tò mò, với tính tình ma ma giáo dưỡng như thế, Từ Man trong sách làm sao có thể dưỡng thành loại tính nết vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm sau này được.
Đại trưởng công chúa còn đang hỏi han, mành cửa đã được vén lên từ bên ngoài, một thân ảnh cao ngất lại nho nhã xuất hiện trong phòng, tất cả nha hoàn ma ma từ lớn đến nhỏ trong phòng, đều lui qua một bên, khom người cúi đầu thỉnh an.
Không đợi Từ Man tiến lên thỉnh an, đã nghe từ sau lưng phụ thân truyền đến giọng của hai đứa bé, không ngừng líu ríu to nhỏ, Từ Man mỉm cười, tụt từ trên người Đại trưởng công chúa xuống.
“Phụ thân! Thỉnh an phụ thân.” Xiêu xiêu vẹo vẹo thỉnh an, còn chưa bày xong tư thế, đã bị phụ thân trước mặt một phen ôm lên, lập tức một mảng râu ria lún phún cứ như vậy mà tiếp xúc thân mật với hai má Từ Man.
Từ Man cười hì hì, quay qua quay lại trốn, hai tay đẩy mặt phụ thân ra, như được trở về thời thơ bé của kiếp trước, khi đó cha còn trẻ tuổi niên tráng, cũng giống như phụ thân bây giờ vậy, yêu thương ôm mình vào trong ngực, dùng đám râu ria vừa mới nhú lên lún phún kia xoa hai má gò má non mềm của nàng, còn thích đặt nàng lên vai, giữ chặt hai tay nàng, chạy tới chạy lui, làm cho ma ma sợ tới mức thuyết giáo một hồi lâu.
“A Man! A Man muội xuống đây!”
“Muội muội! Muội muội! Huynh nói cho muội biết, hôm nay bọn huynh đứng tấn, đứng được lâu lắm nhé!”
Nhìn hai đứa trẻ mặt mày đỏ bừng, chạy qua chạy lại bên chân phụ thân, tâm tình Từ Man có chút phức tạp, nếu nói cha mẹ của nơi này cho nàng cảm giác vô cùng quen thuộc, thì hai ông anh này lại rõ ràng cho nàng cảm giác, nơi này không phải hiện đại, mà nàng cũng không còn là Từ Mãn nữa, bọn họ và nàng, chính là người xa lạ.
“Được rồi, được rồi, Xuân Nha, ngươi đi lau rửa cho hai tiểu lang đi, cẩn thận kẻo dính gió.” Đại trưởng công chúa đứng lên, rất tự nhiên kéo hai đứa con trai qua, lấy khăn tay ra cẩn thận lau cho con.
Từ Văn Bân bên cạnh cũng thả con gái xuống, trong phòng ngoại trừ giữ lại vài nha hoàn ma ma hầu hạ ra, còn lại đều được Đại trưởng công cho lui xuống. Từ Man vụng trộm quan sát những nha hoàn xinh xắn này, phát hiện từ lúc Từ Văn Bân tiến vào, căn bản không ai dám ngẩng đầu, càng miễn bàn đến chuyện liếc con mắt đưa con ngươi như trong tiểu thuyết nói, cũng không biết là Đại trưởng công chúa quản giáo nghiêm khắc, hay là dưới thể chế của thời phong kiến này, mà đám hạ nhân bọn họ căn bản không có lá gan đó.
Đợi các ca ca nghĩ ngơi dưỡng sức xong, bên ngoài, ma ma dẫn theo đám nha hoàn bưng đồ ăn sáng lên, thời đại này, đã đổi từ một ngày ăn hai bữa, thành một ngày ba bữa, thậm chí buổi chiều hoặc là buổi tối cũng sẽ xem tùy tình huống mà thêm bữa.
Chờ mọi người rửa tay xong, Đại trưởng công chúa cùng Từ Văn Bân ngồi xuống, Từ Man nháy mắt vài cái với hai ca ca, bèn giành trước một bước ngồi cạnh mẫu thân, sau đó nhoẻn miệng cười một cái lộ cả răng nhỏ, quay đầu cười nói: “Quắc quắc nhanh lên, hôm nay có món mì nha.”
“Không được gọi huynh là quắc quắc!” Hai đứa bé trai trăm miệng một lời.
Từ Man liếc mắt xem thường, dù sao tiếng Nam Kinh, quắc quắc cũng gần giống như ca ca, không biết sao bọn họ có thể nghe ra điểm khác nhau nhỉ.
Bởi vì không có ma ma giáo dưỡng ở đây, Đại trưởng công chúa nhìn dáng vẻ bất nhã của con gái, cũng chỉ cười cười cho qua, lập tức bảo bọn nha hoàn bưng đồ ăn sáng lên cho bọn nhỏ, quả nhiên, trước mặt hai anh em sinh đôi đặt hai chén mì. Từ Man nhìn các ca ca cực kỳ đói bụng ăn như hổ đói, tự mình cũng cầm muỗng lên từng chút từng chút húp nước canh miến tiết vịt, hương vị thơm ngon này, bỗng chốc làm cho nàng thiếu chút nữa kêu ra tiếng, gan vịt tươi mới, tiết vịt trơn mềm, ruột vịt dai dòn, đậu hủ tròn đầy chiên vàng óng, cùng với sợi miến làm từ khoai lang dài nhỏ trong suốt, điểm xuyết thêm rau thơm xanh biếc, Từ Man thật muốn hô to một tiếng: “A sao không có sa tế a?”
Chỉ tiếc, nàng cũng biết, nàng còn nhỏ tuổi, mẫu thân sẽ không cho nàng ăn đồ chua cay, cho nên đành phải tiếc nuối nhìn lom lom chai sứ nhỏ giữa bàn, trông chai “satế” mà lòng sầu.
Đại trưởng công chúa không nhận thấy ánh mắt thèm thuồng của con gái, ngược lại đau lòng hai đứa con trai sáng sớm đã phải ra ngoài đứng tấn, không ngừng gắp đồ ăn vào chén cho con, hy vọng bọn chúng có thể ăn nhiều một chút.
“Đừng gắp đồ ăn cho chúng, bọn chúng đã lớn như vậy rồi, còn không tự ăn được sao?” Từ Văn Bân cau mày nhìn hai đứa con trai vùi đầu mải miết ăn, không vui nói, không chút nào cảm thấy mình luôn tay gắp đồ ăn cho con gái có gì là không đúng.
Từ Man hưởng thụ phục vụ của cha già, ngon lành ăn chén canh miến tiết vịt của nàng, hạnh phúc đến híp cả mắt, hơn nữa mẫu thân còn múc bánh bao súp tách vỏ ra, để cho nguội bớt rồi từng muỗng từng muỗng đút nàng ăn, cuộc sống như thế này, quả thực hạnh phúc đến lâng lâng.
“Hôm nay là 11 tháng giêng, còn có vài ngày nữa đã 15 tháng giêng rồi, sợ là phải về nhà cũ một chuyến.” Húp một ngụm cháo bích ngạnh, Từ Văn Bân có chút cẩn thận nhìn Đại trưởng công chúa, sợ nàng lộ ra một tia không vui.
Bởi vì từng đọc qua truyện, cho nên Từ Man biết nguyên nhân trong đó, mẫu thân mình là Đại trưởng công chúa, nhưng trước khi gả cho phụ thân, đã từng gả cho đương kim Tả tướng quân Hoàng Hách Trùng, nghe nói bởi vì lúc ấy cha của Hoàng Hách Trùng là Đại đô đốc, tay nắm binh quyền Ngô quốc, nhưng lại lập lờ ở việc lập trữ (lập người kế vị vua), mặc dù tiểu cữu cữu là con trai trưởng chính thống, nhưng tiếc là Hoàng hậu mất sớm, tiên đế lại yêu thích con trai của sủng phi, cho nên trên triều đình cũng liền tương đối trở nên vi diệu, mãi đến khi Đại trưởng công chúa gả cho Hoàng Hách Trùng, lúc đó Đại Đô Đốc mới rõ ràng đứng về phe tiểu cữu, mới bình ổn được cục diện nguy cơ lúc bấy giờ.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vừa gả cho Hoàng Hách Trùng, Đại trưởng công chúa rất nhanh đã phát hiện ra chồng mình bất trung, hắn cư nhiên tại lúc trước khi cưới Đại trưởng công chúa, đã vụng trộm nạp biểu muội của mình làm thiếp, hai người họ tình đầu ý hợp, thậm chí trước khi cưới Đại trưởng công chúa vào cửa, thiếp đã mang thai, mà nhà họ Hoàng bởi vì ỷ vào binh quyền trong tay Đại Đô Đốc, nên không thèm để ý đến việc này. Vì thế, Đại trưởng công chúa hoàn toàn cạn lòng với Hoàng Hách Trùng, chờ đến khi tiểu cữu lên ngôi vị Hoàng đế, vài năm sau Đại đô đốc bệnh chết, Đại trưởng công chúa dứt khoát rời khỏi nhà họ Hoàng, gả cho phụ thân của mình – Từ Văn Bân.
Cho nên, tổ mẫu không thích mẫu thân, mà mẹ chồng của Từ gia Đại cô cô* cũng chính là đường muội* của tổ phụ nhà họ Hoàng**, có tầng quan hệ này, Từ gia Đại cô cô cũng không thích mẫu thân, cũng may ngày thường cả nhà Từ Man đều ở tại phủ công chúa, chỉ đến ngày lễ ngày tết, mới phải chạm mặt một chút, vì thế mà mẫu thân rất không thích trở lại nhà cũ.
*Từ gia Đại cô cô: chị ruột của Từ Văn Bân, nên Từ Man gọi là Đại cô cô: bác.
(Tổ mẫu, tổ phụ: bà nội, ông nội >> thông cảm đi, truyện cổ đại nên phải dùng xưng hô kiểu cổ đại)
(**Để ý nhé: Hoàng gia là nhà họ Hoàng, mình sẽ viết hoa chữ Hoàng, còn hoàng gia: nhà đế vương, sẽ để bình thường nhé, nói thật, mình đọc mãi mới hiểu chỗ này, còn tưởng nữ chính trọng sinh là con cháu hoàng gia)
Từ Man vừa ăn đến phồng mang trợn má, vừa nheo mắt lại, nữ chính trong truyện trọng sinh kia chính là cô nương của nhà họ Hoàng, cũng chính là con gái của vị biểu muội Hoàng gia kia.
“Phu quân tự quyết định đi, đây vốn là lệ thường mà.” Đại trưởng công chúa thần sắc thản nhiên nói.
Từ Văn Bân mở mở miệng, lại không tiện nói gì thêm.
Hai đứa bé trai thấy thế, đều tăng nhanh tốc độ ăn, sau đẩy bát nói: “Chúng con ăn xong rồi.”
Đại trưởng công chúa sai người lau miệng cho chúng, lại hỏi đã ăn no thật chưa, mới cho bọn chúng rửa sạch tay, đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, bọn chúng lại quay đầu thè lưỡi với Từ Man một cái, Từ Man cũng lười để ý, bên ngoài lạnh như vậy, cũng chỉ có hai tiểu tử kia là chịu được, còn thích chạy loạn.
Chờ mọi người đã ăn xong, lại cho đám nha hoàn dọn chén bát, Từ Văn Bân liền nói một tiếng với Đại trưởng công chúa, rồi xoay người đi ra ngoài, hướng về phía thư phòng, Đại trưởng công chúa thì mang theo Từ Man đến buồng trong xử lý công việc trong phủ.
Từ Man buồn chán vô vị chơi với cửu liên hoàn trong tay, buồn ngủ nghe mẫu thân ở nơi đó hỏi han dạy bảo, sau đó là giao bài tử rồi nhận bài tử, không một khắc rảnh rỗi. Nàng nhìn lén gương mặt vừa quen thuộc lại trẻ rất nhiều của mẫu thân, nàng không muốn thừa nhận, nhưng nỗi bi thương dày đặc nơi đáy lòng kia không cách nào phát tiết ra, nàng không dám nghĩ kiếp trước mình đã mất tích hay đã chết rồi, lại càng không dám nghĩ, sau khi cha mẹ biết mình không còn, sẽ đau khổ như thế nào.
“A Man, sao vậy con? Không thoải mái sao?”
Bàn tay ấm áp, động tác không có gì khác với kiếp trước, Từ Man tựa đầu vùi sâu vào lòng mẫu thân, rầu rĩ nói: “A nương, con buồn ngủ.”
Tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến từ trên đỉnh đầu, vòng ôm tràn đầy khánh hương cơ hồ làm cho nàng quên mất đi sự tàn nhẫn của xa cách, khác biệt thời gian không gian.
“Con heo lười nhỏ, không phải vừa mới ngủ dậy sao.” Nói như thế, nhưng Đại trưởng công chúa vẫn đặt con gái qua một bên giường, cầm một tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên, nhóm ma ma nương tử đang báo cáo việc xung quanh cũng tự động hạ bớt âm tham, giảm bớt động tác.
Từ Man dựa đầu vào gối, vốn muốn chui vào chăn hồi tưởng lại kiếp trước của mình, ai ngờ thân thể trẻ con rất nhanh đã thấy buồn ngủ, vì thế, Từ Man còn chưa ưu thương được bao lâu, đã chân chính ngủ thiếp đi.
Đợi khi Từ Man tỉnh dậy một lần nữa, trong phòng các nha hoàn ma ma đã đi hết, chỉ có mẫu thân ngồi bên kỷ trà, đang chăm chú viết gì đó, chăm chú đến mức Từ Man ngồi dậy cũng chưa phát giác. Từ Man yên lặng nhìn mẫu thân, nhìn động tác theo thói quen khi lật sách của bà, nhìn góc độ câu ngón út khi giương tay của bà, mẹ vẫn là mẹ, cha vẫn là cha, bọn họ chỉ thay đổi thời không, nàng chỉ có thêm hai ông anh sinh đôi thôi, không biết vì sao, Từ Man lại chắc chắn như vậy.
“A! Muội muội dậy rồi!”
“Muội muội, muội xem cành cây này giống trường kiếm không?”
Từ Man nhìn hai hai tiểu tử nghịch ngợm đi từ ngoài vào, cao ngạo hất cằm lên, khinh thường nói: “Hừ, không thèm để ý tới các huynh, nhìn tay các huynh bẩn chưa, buồn nôn muốn chết.”
Hai anh em sinh đôi đầu tiên là sửng sốt, lập tức ném nhánh cây, mặt cười xấu xa vươn bàn tay đen thui tới, còn hú lên quái dị, nhằm về phía Từ Man. Từ Man sợ hãi kêu lên, dùng chăn che lại, ba đứa cười lăn lộn thành một đoàn, Đại trưởng công chúa ngồi bên kỷ trà, ôn nhu cười nhìn.
Từ Man từ trong chăn len lén nhìn mẫu thân, như thế này… là tốt rồi.