Trong Từ phủ, ngoại trừ Từ gia đại cô cô là con gái đích xuất ra, còn có một nhị cô cô do một vị di nương sinh ra, nhưng vị nhị cô cô này gả cho một người con trai út thứ xuất của nhà họ Hoàng, Hoàng gia tổ phụ lại qua đời, nay toàn bộ nhà họ Hoàng, đều do Hoàng gia tổ mẫu và cha của Hoàng Tú Oánh – Tả tướng quân nắm giữ, vả lại mẹ của Hoàng Tú Oánh tuy nói là một di nương, nhưng dù sao Hoàng gia tổ mẫu và Tả tướng quân đều sủng bà ta, ấy thế là dựa vào thân phận di nương hèn mọn kia, gánh vác hết nửa nhà, điều này làm cho tiểu thúc nhà họ Hoàng (vốn là thứ tử nên không được Hoàng gia tổ mẫu chào đón) ngày càng khó sống, liên đới đến Từ gia nhị cô cô cũng chịu khổ theo.
(* nhắc lại nhé: đích tử/ đích nữ/ đích xuất: con vợ cả đẻ ra; thứ tử/ thứ nữ/ thứ xuất: con thiếp thất đẻ ra)
Đây vốn là việc xấu trong nhà, Từ gia nhị cô cô cũng không muốn về nhà tố khổ, nhưng trước lễ mừng năm mới, không biết Hoàng gia tổ mẫu bị ai xúi giục, nổi lên suy nghĩ: dầu gì lão thái gia cũng đã mất, dựa vào cái gì mà phải nuôi thứ tử chung một nhà, để cho lảng vảng trước mặt càng ngứa mắt, bèn nhân cơ hội đêm 30 tết, nói muốn chia nhà ra một phần.
Nếu nói ra ở riêng, gia chủ đã mất, chia nhà cũng là việc nên làm, nhưng Hoàng gia tổ mẫu tâm tư lại quá mức thiên vị, qua loa phân ra một tiểu viện hai sân, kèm theo hơn mười mẫu đất cằn, một cửa hàng sắp sửa đóng cửa đến nơi, dùng để chia cho tiểu thúc thứ tử nhà họ Hoàng. Điều này làm cho cả nhà thứ tử họ vốn đã không có gì tích cóp, lại còn phải nhìn vào sắc mặt của một ả di nương mà sống qua ngày, nhất thời choáng váng như trời sập, nếu tiểu viện kia còn có thể ở được thì thôi đi, nhưng vợ chồng họ đã đi xem qua, quả thật nhà cũ kỹ của mấy chục năm trước, bao nhiêu năm không được tu sửa, giống như nhà hoang vậy. Còn hơn mười mẫu đất cằn kia nữa, không nói toàn cát không trồng được thứ gì, mà nói đến đám tá điền có thể làm ruộng, cũng khó ở chung, rõ là đau đầu.
Một nhà họ, không muốn sốt ruột cũng khó, đã không có chỗ ở, tiền lời cũng không thể thu được trong thời gian ngắn, cho dù Tả tướng quân nhìn vào tình nghĩa huynh đệ, cho mấy trăm lượng bạc làm tiền mặt, cũng căn bản không sống được. Dù sao Hoàng gia tiểu thúc đã kém cỏi, chỉ lĩnh được một chức Nghị lang, ngày thường đút lót tới lui, người nào mà không cần tiền, còn có trong nhà mình nữa, những thứ không mấy hữu dụng kia, không thể ném cho nô bộc được, thêm thêm giảm giảm mấy chục nhân khẩu, dù sao cũng không thể ra đường ở được.
Rơi vào đường cùng, Từ gia nhị cô cô thật sự không còn cách nào khác, buộc phải trở về Từ phủ, tìm Từ lão phu nhân xin chút biện pháp. Ai ngờ Từ lão phu nhân thấy con gái ruột đích xuất của mình trở thành bạch đinh (dân thường), mà đứa con gái thứ xuất này, tốt xấu gì cũng được gả cho Nghị lang, còn làm phu nhân nhà quan, trong lòng tất nhiên là thấy không công bằng, bèn thẳng thừng nói mấy câu xua đuổi, còn sai người cống cho hai mươi lượng bạc, làm cho nhị cô cô xấu hổ khóc lóc chạy về nhà.
Nhưng về nhà, chuyện vẫn không giải quyết được, Từ gia nhị cô cô sầu muộn mấy ngày, cuối cùng cắn răng, vẫn là tìm đến chỗ nhị ca của mình, mặc kệ nói thế nào, lúc còn ở nhà, cũng là nhị ca đích xuất và tam ca thứ xuất là đối xử với nàng không tệ. Nhưng dù sao tam ca cũng là thứ tử, hơn nữa tính tình hấp tấp bộp chộp, không trầm ổn như nhị ca, không chừng nhị ca có thể cho vài ý kiến hay, không nói chuyện mượn tiền, mà cấp cho vài lối thoát cứu mạng cũng tốt.
Đối với nhị cô cô gần như không có cảm giác tồn tại này, Từ Man không có ấn tượng gì đặc biệt, cả nhà họ ở trong sách luôn bị mẹ và tổ mẫu của Hoàng Tú Oánh ức hiếp, gần như là những nhân vật làm nền vậy. Chống đỡ dữ lắm, Hoàng Tú Lệ con gái út của nhị cô cô mới quen biết được quận chúa, có một đoạn thời gian làm tùy tùng cho quận chúa, đối đầu với Hoàng Tú Oánh, cuối cùng ngay cả cái kết cục, cũng không được miêu tả.
Nhưng đoán chừng là “hiệu ứng cánh bướm”* gây ra, trong sách bất luận ở kiếp nào, cả nhà họ cũng chưa từng bị phân ra ở riêng, cơ bản không cùng xuất hiện với phủ công chúa. Nhưng trước mắt, nàng vừa mới bước vào tuổi thứ 7, cả nhà nhị cô cô cư nhiên đã tìm tới cửa.
(*hiệu ứng cánh bướm: thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)
Lén nhìn vẻ mặt sầu khổ của nhị cô cô ngồi đối diện, dung nhan cũng hiển lộ nét già nua, trong lòng không khỏi cảm thán, lão mẹ của Hoàng Tú Oánh quả là đáng gờm, chẳng những từng chọc tức được lão mẹ mình, ngay cả cô cô này của mình còn phải sống dưới quyền uy của ả.
“Nhị muội, đến tột cùng là muội có ý gì?” Từ Văn Bân ngồi cạnh thê tử, cũng không muốn gặp người nhà họ Hoàng gì mấy, cho dù là con dâu nhà họ Hoàng, nhưng dẫu sao nàng ta cũng là người thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trong lòng vẫn còn tình cảm.
Nhị cô cô Từ thị lau khóe mắt, sụt sịt mũi, đã bước sang năm mới rồi, mà chỉ có thể mặc tấm áo nửa cũ nửa mới, cười khổ một tiếng nói: “Muội còn có thể có ý gì, chỉ cần cho muội miếng ngói che đầu, có chỗ để ở, là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Từ Văn Bân cũng thực lòng thấy muội muội đáng thương, trong lòng tức giận nhà họ Hoàng quá không biết nhân tình, đối với Tả tướng quân lại thù mới thêm hận cũ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chỗ ấy nếu sửa chữa lại, cần bao nhiêu bạc?” Từ Văn Bân hỏi.
Nhị cô cô Từ thị siết khăn tay, không nói đến còn đỡ, vừa nói đến, nước mắt càng thêm lã chã, miệng còn úp mở nói: “Nói là phải tốn 500 lượng, tiểu viện nhị tiến (hai sân) kia cho dù mua mới cũng không đến 450 lượng, gian nhà đó thật sự là rách nát kinh khủng.”
Vật giá ở Kiến Khang cao hơn so với những thành khác, bình thường một lượng bạc có thể đổi được một xâu tiền, một xâu gồm 1000 văn, 3 văn tiền có thể mua được một cái bánh bao chay, 5 văn một cái bánh bao thịt, tòa nhà hai sân kia, vị trí hẻo lánh ước chừng 400 đến 600 lượng, nếu là ba sân, là phải hơn 1000 lượng, bởi vậy có thể thấy được, Hoàng gia tổ mẫu đối đãi với con vợ bé hà khắc cỡ nào rồi.
“Nếu bán đi, có thể bán được bao nhiêu tiền?” Từ Văn Bân ngẫm nghĩ, lại hỏi.
Nhị cô cô ngẩng đầu, đỏ mắt nói cái giá đã hỏi trước đó: “Chỗ đó cùng lắm chỉ có thể bán được hơn 200 lượng.”
“Vậy tu sửa lại một chút, có thể bán được bao nhiêu?”
Nhị cô cô dùng sức lau mắt, chần chờ nói: “Ý nhị ca là muốn muội bán tòa nhà kia?”
Từ Văn Bân gật đầu, trả lời: “Hơn nữa càng nhanh càng tốt.”
Từ gia nhị cô cắn muốn nát môi dưới, trong lòng hoang mang rối bời, rầu rĩ nói: “Vậy… sau này chúng muội biết ở chỗ nào?”
Từ Văn Bân cũng biết ý tứ muội muội, dù sao có một tòa nhà trong tay, coi như cũng có chỗ chui ra chui vào, nếu bán đi, vậy cũng xem như là không còn gì rồi. Nhưng mắt thấy chỗ kia căn bản không thể ở được, còn không bằng bán đi, thêm chút tiền tìm nơi tốt hơn, so với việc nắm khư khư cái căn nhà rách nát kia mà không có chỗ ở thì tốt hơn nhiều.
“Như vậy, huynh sẽ tìm một người đáng tin giúp muội bán căn nhà kia, sau đó muội thêm chút tiền, mua một chỗ có thể ở, chồng muội không phải đang làm Nghị lang cho Quang lộc huân sao, tìm một chỗ gần đó, cũng không tính là đắt lắm. Vả lại Quang lộc huân thường trú trong cung, phu lang nhà muội sợ cũng không thường ở nhà, hắn chạy thêm vài bước cũng không có gì.” Từ Văn Bân nói ra suy tính.
Từ gia nhị cô tuy là một người phụ nữ chuẩn mực, gặp chuyện cũng sẽ khẩn trương sợ hãi, nhưng ở thời điểm nào đó, chủ kiến của nàng còn mạnh hơn vợ của Từ gia tiểu thúc rất nhiều. Nàng nghe Từ Văn Bân nói như vậy, lại nghĩ tới trượng phu quả thật thường xuyên có công vụ trong người, hơn nữa trượng phu tính tình đôn hậu thành thật, ở chuyện đại sự cũng không phải là người có thể dựa dẫm vào được. Bấy giờ thời gian cấp bách, nếu trước tết nguyên tiêu không giải quyết cho xong chuyện nhà cửa, mẹ chồng tuyệt đối sẽ không dàn xếp. Như thế, suy đi nghĩ lại, chỉ có biện pháp của nhị ca là khả thi.
“Thế thì, nhị ca thấy, còn cần chuẩn bị bao nhiêu ngân lượng?”
Từ Văn Bân vốn tưởng rằng muội muội sẽ muốn đi về cân nhắc một chút, lại bắt gặp ánh mắt cứng cỏi của nàng, cũng thêm vài phần tán thưởng, ngay cả Đại trưởng công chúa vốn bàng quang cũng nhìn lại đây, không còn thờ ơ như vừa rồi.
“Nơi đó đại khái có thể bán được 200 lượng, muội lại bỏ ra 300 lượng, tổng cộng đủ 500 lượng, có thể mua được một tòa viện hai sân coi như không tệ, mặc kệ cái khác, trước có một nơi ở đã, những thứ khác có thể nghĩ sau.” Từ Văn Bân cũng không lựa lời, ngược lại càng tính toán thực tế nói ra.
Từ gia nhị cô khẽ cắn môi, tay phải khẽ run với vào trong lòng, rút ra một xấp ngân phiếu, rút ra 3 tờ cùng một tờ địa khế (giấy tờ đất) đặt lên bàn, trịnh trọng nhìn về phía Từ Văn Bân, nói: “Như thế, kính nhờ nhị ca.”
Từ Văn Bân nhìn ngân phiếu và địa khế trên bàn, im lặng đứng lên, thu vào trong lòng, lại vỗ vỗ bả vai thứ muội, xem như đã đồng ý.
Từ gia nhị cô thấy vậy, nước mắt thoáng chốc trào lên, lại ngại người ta thấy, bèn lấy tay áo che mặt, hung hăng lau một phen.
“Đại ân của nhị ca, muội sẽ không quên.” Từ gia nhị cô đứng lên, giũ thẳng xiêm áo, khom người thi lễ, cảm kích nói.
“Đều là huynh muội một nhà, hà tất phải nói vậy.” Đại trưởng công chúa cũng đứng lên, giúp Từ Văn Bân đỡ Từ gia nhị cô lên, nói thật, so sánh với Từ gia đại cô, lần đầu tiên Đại trưởng công chúa phát hiện, vị Từ nhị cô nương thứ xuất này, tính tình hợp với khẩu vị của nàng hơn.
Mặc dù lúc đến dáng vẻ hoảng loạn, nhưng lúc đi, Từ gia nhị cô cũng không quên tặng quà gặp mặt cho Từ Man cùng hai vị tiểu lang, tuy là ngọc trụy không lớn lắm, nhưng lại khiến cho người ta sinh lòng hảo cảm.
“Nhà cô cô còn có một biểu ca một biểu tỷ, A Man về sau cứ tùy lúc đến nhà cô cô, cùng chơi đùa mới phải.” vừa ra đến cửa, Đại trưởng công chúa và Từ Man tất nhiên không cần đưa tiễn, vì thế nhị cô cô liền ở ngoài cửa thi lễ với Đại trưởng công chúa, rồi cùng nhị ca thẳng một đường đi ra ngoài.
Dõi theo thân ảnh càng xa dần của nhị cô cô và phụ thân, Từ Man cảm thấy thật may mắn, tuy nói mình xuyên không thành nữ phụ, nhưng dù sao gia thế hùng hậu, bối cảnh bất phàm, nếu chính mình thật sự xuyên đến hoàn cảnh giống nhị cô cô, phu quân thật thà chất phác, lại bị người chì chiết cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi nhà tự tìm đường mưu toan cuộc sống, bản thân mình sẽ không mạnh mẽ được như cô cô.
“Nhị cô cô con chia nhà ra ở riêng, cũng là chuyện tốt.” Đại trưởng công chúa vuốt đầu nữ nhi, thấy ánh mắt con gái xa xăm, bèn cười nói.
Còn không tốt sao, không phải chịu đựng mẹ chồng, có nghèo cách mấy cũng là nhà của riêng mình mình, lại nói, nhà cô cô tách biệt cùng nhà Tả tướng quân, thì cho dù phụ thân muốn ra tay trợ giúp một hai, trong lòng cũng không phải lăn tăn, nói không chừng sau này thường xuyên qua lại, so với trước đây càng thân thiết thoải mái hơn.
Từ Man thấy mẫu thân còn có việc nhà phải giải quyết, bèn cáo từ trở về khuê phòng mình, chỉ chốc lát sau, đại ca cùng nhị ca đi vào, biểu tình thoáng có chút kỳ quái, Từ Man thả đồ thêu xuống, nhích qua một bên, cười nói: “Sao vậy? Nhị cô cô đi rồi sao?”
Nhị ca dẫn đầu ngồi xuống cạnh Từ Man, đoạn kéo đại ca cũng ngồi theo xuống, ngay sau đó xua những người trong phòng ra, chỉ chừa lại ba anh em họ ở trong phòng nói chuyện.
Từ Man thắc mắc nhìn hai vị ca ca, biết họ có chuyện muốn nói.
o0o
Chú thích:
* tòa nhà hai sân (nhị tiến):