Con cháu của thế gia ở thời đại này hiển nhiên hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, lấy Từ Man mà nói, tuy chỉ mới ba tuổi, nhưng không những phải học tự mình ăn cơm, còn phải học một ít lễ nghi cơ bản, mặc dù chưa học chữ, nhưng mẫu thân đã ngầm huấn luyện nhãn lực của nàng rồi. Càng đừng nói đến hai ông anh song sinh đã sắp sáu tuổi của nàng, phụ thân đã sớm dạy vỡ lòng, chỉ còn chờ qua năm mới liền tiến cung nhập học cùng con cháu Hoàng Gia.
Cho nên, đây cũng là điều Từ Man không thể lý giải vì sao trong sách, chính nàng lại biến thành một quận chúa ngang ngược, về phần nữ chính sau khi sống lại còn có thể nói là do nữ chính cố ý dẫn dắt đưa lối, nhưng còn trước lúc nữ chính sống lại thì sao? Với sự giáo dục của mẫu thân, cho dù nàng không trở thành thục nữ quý cô gì đó, nhưng cũng có thể thành một tiểu thư khuê các biết tiến lui chứ.
Miệng nhai từng chút một, lén nhìn mẫu thân bàn bên cũng không có gì náo nhiệt, mọi người đều theo thói quen ‘ăn không nói’, lạnh tanh gắp đồ ăn, mẫu thân lại động đũa vài cái liền đặt xuống, chỉ chậm rãi húp canh. Từ Man thầm than, lễ tết thế này còn không bằng như mọi ngày ở nhà, ít nhất mọi người đều vui vui vẻ vẻ, chứ không giống như hiện tại, người nào người nấy đều cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Từ Man lại ăn vài miếng, thật sự không có khẩu vị, đồ ăn của Từ phủ quá đầy dầu mỡ, lại không thích bỏ ớt, so với đồ ăn bà nội làm kiếp trước, chỉ là thứ cặn bã, thậm chí còn ăn không ngon bằng món khoai tây sợi xào ớt xanh kiếp trước mẹ làm nữa. Lại vừa giương mắt phát hiện các ca ca cũng đang ăn canh, bọn họ thấy Từ Man lén nhìn lại đây, liền tinh nghịch nháy mắt vài cái với nàng. Từ Man không tiếng động lộ ra đôi má lúm đáng yêu của mình, sau lại đem ánh mắt dời đến trên người Từ Ni còn đang chúi đầu ăn cơm, cũng không biết nàng ta sao có thể ăn ngon lành như thế, nhiều dầu mỡ như vậy, nàng ta không sợ béo phì sao.
Lay lắt hết một hồi, chén canh gà đầy dầu mỡ béo ngấy kia cũng uống no bụng rồi, tổ mẫu rốt cục cũng buông đôi đũa trong tay, đám người Đại trưởng công chúa tất nhiên cũng buông đũa theo, Từ Man thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng nghĩ bụng chắc chắn một thời gian dài sau này không muốn ăn canh gà nữa.
“Các ngươi đi nghỉ trưa một chút đi, một lát nữa lão gia chắc cũng sẽ cho gọi các ngươi và mấy đứa nhỏ đến gặp mặt, mấy lão già chân yếu mắt mờ như chúng ta đều đi ngủ sớm, hôm nay náo nhiệt cũng không chịu nổi rồi, buổi chiều nhân lúc trời chưa tối, các ngươi liền sớm trở về đi.” Đợi cơm thừa rượu cặn trên bàn ăn được dọn đi xong, Từ gia lão phu nhân lại lên tiếng, nhưng Từ Man nghe ra, kỳ thật “Các ngươi” trong lời bà nói bất quá là chỉ nhà bọn họ và nhà tiểu thúc, bởi vì Từ gia đại bá ở đây, mà Từ gia Đại cô lập tức phải đi trở về nhà chồng.
Đại trưởng công chúa ra chiều không thèm để bụng, đứng dậy hơi cúi người một cái, đoạn dẫn đám anh em Từ Man ra khỏi chính phòng, mà đại bá mẫu Lý thị cũng đúng lúc dẫn Từ Ni đi ra, chỉ còn Từ gia Đại cô lưu lại tâm sự riêng với tổ mẫu.
“Aizz… nếu không tại sao nói, người hoàng gia đúng là tôn quý chứ, nhìn bọn chúng còn nhỏ tuổi thế kia, mà dáng người này, bộ dáng này… Chậc chậc.”
Đại trưởng công chúa vừa sai người đưa cặp song sinh đang nô đùa ầm ĩ về tiền viện trước, liền nghe được tiếng của Lý thị từ sau lưng truyền đến, Từ Man được mẫu thân dắt tay, có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mẫu thân.
Nói thật, nàng thật sự không thể hiểu, vì sao đại bá mẫu phải thường xuyên nhằm vào mẫu thân và người nhà mình, rõ ràng bọn họ cũng không ở trong phủ, càng đừng nói là ngày thường có mâu thuẫn chuyện gì. Mà nếu nói đại bá mẫu là vì nhà họ Hoàng mà không thích mẫu thân thì lại càng không thể, nàng còn nhớ rõ ở trong cốt truyện nói, đại bá mẫu là người duy nhất trong phủ không thích Hoàng Tú Oánh, thậm chí còn cho rằng nhà họ Hoàng là nhà đã sa cơ thất thế, về sau lúc nhà họ Hoàng ngã đổ, ngay cả thứ nữ nhà mình cũng không làm cho phép kết giao với họ.
“Nào có, đứa bé nhà đại tẩu trông mới khiến cho người ta yêu thương đó.” Đại trưởng công chúa khẽ mỉm cười, quay đầu đáp lại một câu, sau đó như có như không quét mắt nhìn về phía cửa chính phòng.
Từ Man theo tầm mắt nhìn qua, một nữ tử áo váy màu lục nhạt đang đứng nơi đó, đang cùng nam tử đi cùng bên cạnh nàng nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn nhoẻn miệng cười, sau đó còn mang theo chút chờ đợi ngóng qua đây.
Từ Man liếc mắt cực nhanh nhìn đại bá mẫu, quả nhiên, mặt bà ta đen thui, khăn nắm trong tay tức thì bị xoắn thành một đoàn, mà Từ Ni đi theo sau bà lại hoàn toàn tương phản, dáng vẻ muốn cười mà không dám cười. Từ Man ngầm đoán, trông dáng vẻ thế kia, nhất định là mẹ đẻ của Đại cô nương Từ Ni rồi.
Từ Man từng đọc trong truyện nên có biết một chút, nhà đại bá mẫu chẳng những có một vị đích tử, mà còn có một vị thứ tử. Thứ tử là do Hoa di nương – vốn là nha hoàn hồi môn của đại bá mẫu sinh ra, bởi vì Hoa di nương diện mạo bình thường, nên không được đại bá phụ sủng ái, ngược lại mẹ đẻ của Từ Ni – Liễu thị là do tổ mẫu tặng cho đại bá phụ, chẳng những dụ dỗ được tổ mẫu, mà càng làm cho đại bá phụ trường sủng không suy. Chỉ tiếc Liễu di nương vận khí không bằng Hoa di nương, từ khi sinh được mỗi Từ Ni, đến nay chưa sinh thêm được mụn con trai.
Có điều, Từ Man đứng cạnh mẫu thân, vụng trộm nhìn dáng vẻ đắc ý của Từ Ni, tổ mẫu thật sự yêu thương đứa cháu gái thứ xuất này sao? Thích, quả thật là có, yêu, thì chưa chắc. Tổ mẫu tính cách hiếu thắng, đừng nói không thích mẫu thân cao quý của mình, mà đối với đại bá mẫu với thân phận bình thường, là loại người dùng tiền là có thể ổn định được này, cũng tỏ ra không mấy ưng ý. Từ Ni cùng với Liễu thị mẹ nàng ta, chỉ sợ chính là thủ đoạn tổ mẫu dùng để kích thích và nhắc nhở đại bá mẫu, thuận tiện cũng làm cho mẫu thân nàng – Đại trưởng công chúa trong lòng chán ghét, ai lại muốn trưởng bối thà rằng đi sủng ái một đứa con thứ, mà thờ ơ với con gái đích xuất của mình chứ.
Từ Man thầm dè bĩu, trong lòng đối với cách làm của tổ mẫu cực kỳ chướng mắt, nếu lão phu nhân này đầu óc tỉnh táo chút, liền biết đối với một đứa con dâu dễ bắt nạt có thể nắn bóp chơi đùa sao cũng được, thì phải giao hảo cùng với một vị con dâu khác là công chúa hoàng gia, mới là điều chính xác nhất. Thiên hạ này là của ai? Là của Tôn gia, là của hoàng gia, mặc dù công chúa đã thành con dâu của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể thật sự xem nàng là con dâu được, phải biết rằng, thiên hạ này, ngoại trừ hoàng gia ra, những người khác đều là nô tài của họ, từ xưa tới nay hoàng quyền có bao nhiêu tối cao, mặc dù ngay cả Từ Man là cổ nhân ‘rởm’ cũng cảm nhận được điều đó ở ngay tại cuộc sống thường ngày. Mà tổ mẫu cư nhiên lại còn có tâm tư dám gây khó dễ cho người ta, chẳng phải buồn cười đến rụng răng sao?
Cũng may mà mẫu thân là người có lòng nhân hậu, phải như một công chúa kiêu căng khác á, chỉ gán cho ngươi một cái tội đại bất kính còn xem là nhẹ đấy. Từ Man nghe ma ma giáo dưỡng kể, năm đó có một vị cô cô của mẫu thân, cũng bởi vì mẹ chồng không hành lễ với mình còn châm chích vài câu, bèn đi vào cung dâng tấu, định tội cho nhà chồng nàng một tội lớn xét nhà, kết quả công chúa người ta vô cùng cao hứng mà đi tái giá, nhà chồng trước của nàng ngược lại lâm vào tình cảnh cửa nát nhà tan, còn bị người khác thóa mạ, nói họ dám khinh thường hoàng quyền. Bởi vậy có thể thấy được, cô nương hoàng gia kiêu ngạo nhường nào.
Trông dáng vẻ Từ Ni giống như tìm được một cái cây đỡ cột sống, cùng với điệu bộ đại bá mẫu ngay cả chào một câu cũng quên béng, vội vã mang theo nha hoàn ma ma thứ nữ thẳng hướng đến nam tử kia. Từ Man nhiều chuyện rướn cổ nhìn, xấu xa hy vọng mấy người kia nếu có thể đánh lộn giống kiếp trước thì thú vị cỡ nào, chậc chậc, vợ cả đánh tiểu tam mặt sưng như quả táo, ông chồng đánh lại bà vợ một cái tát choáng váng mặt mày, tiểu tam lã chã rơi lệ không giải thích, mấy truyện ngắn xuyên không cũng không có tình tiết cẩu huyết như vậy a!
Bất quá, thực đáng tiếc, đây là hiện thực, còn là một gia tộc phong kiến, YY cái quái gì chỉ có thể tồn tại để bổ não thôi. Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của mẫu thân, Từ Man tâm tình vui vẻ ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, không biết xấu hổ mà ra vẻ dễ thương.
“Công chúa nương nương…” Vừa được mẫu thân dắt tay, chợt nghe phía sau có một thanh âm yếu ớt, Từ Man vội quay đầu lại nhìn, bên cạnh nữ nhân kia không phải chính là đường ca Từ Hải Phong của mình sao.
Đại trưởng công chúa cũng lập tức xoay người, thấy họ, ánh mắt cũng nhu hòa vài phần, mở miệng nói: “Không cần khách khí như vậy, lang quân nhà ta cũng là nhị ca ngươi, ta cũng là nhị tẩu của ngươi.”
Nữ tử kia có chút e lệ mỉm cười, Từ Man mở to hai mắt nhìn, thầm nghĩ khó trách tình cảm của tiểu thúc và tiểu thẩm tốt như vậy, trông bộ mặt tiểu thẩm chỉ thanh tú thế thôi, nhưng lúc nở nụ cười, cư nhiên lại khiến người có cảm giác gió mát lướt qua, nụ thương sen hồng, chắc chắn không có nam nhân nào sẽ không thích loại cảm giác thanh tân tươi mát này.
“Công chúa… Nhị tẩu, có thể cùng đi không?” Tiểu thẩm như cố lấy dũng khí thật lớn, đỏ mặt nói, Từ Hải Phong kéo kéo tay mẫu thân, vụng trộm nháy mắt vài cái với Từ Man.
Dĩ nhiên Đại trưởng công chúa sẽ không từ chối, gật gật đầu, dẫn theo Từ Man đi đến tiền viện, tiểu thẩm Giang thị do dự một chút liền lập tức đi theo sau. Trông dáng vẻ do dự của tiểu thẩm, Từ Man cũng có vài phần hiểu rõ, nhà tiểu thẩm họ Giang, mà đầu quả tim (người trong lòng) của chồng trước mẹ mình – mẹ đẻ của nữ chính trong sách, cũng chính là tộc muội của tiểu thẩm, hai người tuổi tác xấp xỉ không nói, lúc trước khi lấy chồng cũng từng ở chung, giao tình xem như cũng không tệ. Nhưng đổi lại ở trong Từ phủ, tiểu thẩm bởi vì là con dâu thứ xuất, vốn không được tổ mẫu xem trọng, nếu còn vì quan hệ cùng Giang di nương kia mà đắc tội mẫu thân, thì càng mất nhiều hơn được rồi.
“Hôm nay, sao Từ Thiền không tới?” Đại trưởng công chúa cũng nhìn ra Giang thị mất tự nhiên, liền chủ động gợi chuyện nói.
Giang thị kéo kéo vạt áo, cúi đầu dè dặt đáp: “Hôm kia trời đổ tuyết, A Thiền bị bệnh ạ.”
Đại trưởng công chúa gật gật đầu, cũng nói: “Cũng đúng, A Man cũng bị bệnh, sốt đến đỏ bừng cả mặt, thiếu chút nữa dọa cho ta và cha nó sợ đến bay cả hồn vía.”
“Nha, sao muội không nghe nói gì?” Giang thị đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngẩng đầu cả kinh nói.
Đại trưởng công chúa cười cười, đương nhiên biết Giang thị không hề nghe nói thật, bao gồm cả những người khác ở Từ phủ, nàng cũng không cho người báo, bất quá cho dù có nói, người Từ gia cùng lắm chỉ hỏi han qua loa vài câu, không có ý nghĩa thực tế gì.
Giang thị đương nhiên cũng hiểu rõ, cho nên sau khi hỏi liền hối hận, thần sắc hơi chật vật nhìn Từ Man, lắp bắp nói: “Quận chúa, hiện, hiện tại thoạt nhìn, tốt hơn nhiều rồi.”
Từ Man nể mặt Từ Hải Phong, thật sự không muốn làm Giang thị khó xử, liền chủ động ngẩng đầu, ngọt ngào cười nói: “Đa tạ tiểu thẩm thẩm, A Man đã khỏe lắm rồi ạ.”
Giang thị nhất thời lại đỏ cả mặt mày, ấp úng gật gật đầu.
Rồi sau đó, cho dù Đại trưởng công chúa tùy tiện hàn huyên vài câu nhàn thoại cùng Giang thị, Giang thị ngoài trả lời ra, thì nói chuyện cũng không được vài câu. Bất tri bất giác, mấy người họ đã đi đến tiền viện, lúc này Từ Man mới phát hiện, tiểu thẩm cũng được sắp xếp ở tiền viện, so với các nàng còn chếch về đằng trước hơn. (nữ tử trong nhà phải ở hậu viện, ở đây biểu thị là không được quan tâm)
“Nhị tẩu, cái kia…” Mắt thấy Đại trưởng công chúa muốn dẫn A Man đi vào, Giang thị quýnh lên, vội rặn ra một câu.
Đại trưởng công chúa sớm biết nàng ta có chuyện muốn nói, liền ngừng lại, cũng không nói lời nào, ngược lại nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
“Cái kia…” Giang thị cầm tay con trai, môi mấp máy, đầu tiên là không lên tiếng, sau nâng mắt lên, nhìn Đại trưởng công chúa nói: “Phương nghiên mực kia thật sự quá quý giá, muội nghe A Phong nói…”
Đại trưởng công chúa hiểu ra, bèn lắc đầu nói: “Có quý cách mấy cũng phải sử dụng thôi, vật phải được xài cho đúng tác dụng của nó mới là việc nên làm, muội không cần cùng người trong nhà so đo.”
“Nhưng mà…” Giang thị không khéo ăn nói, bỗng chốc bị chặn lời, gấp đến độ sắc mặt càng đỏ.
Từ Man nhìn vẻ mặt mất mát của Từ Hải Phong, có chút không đành lòng, vội kéo tay mẫu thân, non nớt như hiến vật quý nói: “A nương, đây là Phong ca ca tặng cho A Man đấy.”
Đại trưởng công chúa lúc này mới chú ý tới chuỗi hạt đen trên cổ tay con gái, Giang thị cũng sửng sốt, nàng cũng đồng dạng không để ý tới vật trang sức ngày thường con mình hay đeo sớm đã không có.
“Xem ra, nghiên mực kia quả thật đưa tặng là đúng rồi.” Đại trưởng công chúa cười càng ấm áp, lại nhìn Từ Hải Phong nói: “Ngày sau, huynh muội các con nên thân cận nhiều hơn một chút.”