Từ Man nhìn chằm chằm San Hô, thấy đầu nàng ta từ từ cúi gằm, hai má căng đỏ bừng, trong lòng lại càng không kiên nhẫn. Gần đây nàng càng cảm thấy, chủ ý của đại ca kỳ thật cũng không hoàn thiện, dưới tình hình trong phủ không có người lớn trấn giữ, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Vả lại dạo gần đây lại là thời khắc mấu chốt của phụ thân, ngộ nhỡ San Hô này có lai lịch gì đó, lại tiết lộ ra bí mật gì đó, ngược lại làm hại đến phụ thân và cữu cữu. Cho dù nàng ta đích thị là một hạ nhân muốn núp vảy rồng bám cánh phượng, thủ đoạn này đa phần là bọn nhỏ không hiểu, nhưng rủi như tình cờ xảy ra chuyện gì, Từ Man sẽ cảm thấy bản thân mình tội ác tày trời, rất có lỗi với mẫu thân.
Trầm tư, Từ Man quyết định ra oai một phen, cũng để cho các ca ca để ý chặt chẽ hơn chút.
“San Hô cô nương hẳn nên biết thân phận của chính mình nhỉ.”
San Hô nghe giọng nói non nớt nhưng lại mang theo lớp băng lạnh lùng vô hình, luôn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ nói không nên lời.
“Nô tỳ tất nhiên là lão phu nhân đưa tới hầu hạ ba vị tiểu chủ rồi ạ.” San Hô mất tự nhiên giật giật cổ họng.
Từ Man cười lạnh, đây là lôi tổ mẫu ra sao? Khi dễ San Hô chính là đánh vào mặt tổ mẫu? Chỉ tiếc nếu là thế gia khác còn có thể hiệu quả, nhà nàng chính là phủ công chúa, cho dù mẫu thân nhìn vào mặt mũi phụ thân, ngày thường không so đo cùng tổ mẫu, nhưng nếu thật sự có chuyện tới trên đầu, mẫu thân phái thân vệ bao vây Từ phủ còn làm được.
“Ngươi có biết là tốt rồi, cái gì không nên hỏi ngươi không cần hỏi, không nên tiếp xúc không cần tiếp xúc, bằng không đừng trách bản quận chúa không nghĩ đến tình cảm.” Từ Man vung tay áo, một cảm giác về sự ưu việt của người có địa vị cao đột nhiên sinh ra, đây cũng là thứ mà sau vài năm nàng tới nơi này, lĩnh hội được sâu sắc nhất.
San Hô bị nàng lạnh lùng đả kích, đầy bụng ủy khuất, nhưng chút ít chấp niệm trong lòng kia, vẫn chống đỡ nàng, khiến nàng bất giác ngẩng đầu lên, quật cường nói: “Lão phu nhân sai nô tỳ đến đây, cũng là vì quan tâm phò mã.”
Từ Man không ngờ San Hô này cũng là người quật cường, bèn tiến lên vài bước, không ngừng nhìn chằm chằm khiến da đầu San Hô run lên, mới mở miệng nói: “Có một số việc, đừng si tâm vọng tưởng, bằng không sau này có mệnh hưởng phúc hay không còn khó nói.”
San Hô liếc Từ Man một cái, liền lập tức né tránh ra, tim đập thình thịch, đôi mắt đen kịt sâu kín ấy của Từ Man, khiến nàng thấy mà hoảng hốt.
Từ Man không nói gì nữa, nàng chuẩn bị hôm nay từ Cung học trở về, sẽ bảo đại ca đưa người trở về, đường đường phủ công chúa của nàng còn sợ Từ phủ sao.
“Quận chúa, ả ta thật quá không có chừng mực rồi.” Hồng Quế đi phía sau Từ Man, mãi đến cửa phủ mới cẩn thận nói.
Từ Man vịn tay nàng, lên xe ngựa, mới nói: “Ngày mai sai người đưa nàng ta trở về, chúng ta hầu hạ không nổi.”
Hồng Quế mắt sáng ngời, cười nói: “Đây mới chính là chuyện tốt.”
Thanh Mai cũng gật gật đầu, quy củ trong phủ vốn rất nghiêm ngặt, hiện tại lòi ra mấy thứ này, làm cho người ta trong lòng lo lắng, sẽ làm nghiêng vẹo tâm tư của mấy tiểu nha đầu nhỏ tuổi trong phủ.
Cung học gần đây có vài chương trình học khác nhau, dù sao Đại công chúa và Đại hoàng tử cũng lớn tuổi hơn, Đại hoàng tử đã bắt đầu tiếp xúc với những thứ mà một hoàng tử nên học, còn Đại công chúa thì tiếp tục bồi dưỡng về phương diện lễ nghi tu dưỡng, chờ tiếp qua vài năm, Đại hoàng tử đã có thể nhận các chức vụ trong hoàng gia bắt đầu bước vào hàng lối chư tào. Mà Đại công chúa lại là đương triều đệ nhất công chúa chuẩn bị xuất giá, không thể nói là không quan trọng được, ngay cả Hoàng đế gần đây cũng hỏi han vài câu.
Từ Man cũng coi như nhàn nhã, nàng không phải công chúa, cũng không phải giữ quy củ quá, chỉ cần vượt qua được việc học, mẫu thân sẽ không quản thúc nàng, nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện, mặc dù Hoàng Tú Oánh đã sống lại một đời, nhưng trong Cung học nàng ta vẫn học phá lệ nỗ lực, chuyện này không thể không làm cho Từ Man xốc lên tinh thần, không nói vượt qua Hoàng Tú Oánh, ít nhất không thể lơi lỏng bị lạc lại quá xa được.
Cùng lúc đó, Hoàng đế cữu cữu đáp ứng tuyển thân vệ cho Từ Man, cũng nhanh chóng tuyển không sai biệt lắm, lớn hơn Từ Man một hai tuổi, còn là hạt giống tốt do hoàng gia tuyển ra, tương lai lớn lên cũng sẽ không yếu hơn là bao so với linh vệ của Đại trưởng công chúa, chỉ là năng lực thực chiến còn chưa đủ mạnh, vẫn cần tôi luyện.
Vì lần trước làm Chu Hoàn mất vui, Từ Man hứa chờ lần sau người Hồ lại bán ngựa, sẽ đi cùng nàng. Tuy phủ công chúa đã có ngựa, nhưng đều là nhị nương cho hai vị ca ca, nàng đến nay chưa từng có một con của riêng mình, nàng muốn chọn một con ngựa nhỏ tuổi ngoan ngoãn, để mình tập vỡ lòng.
“Quận chúa, lá hạnh hôm qua sư phụ dạy, thêu đến đâu rồi?” Từ Man vừa mới ngồi xuống, đã thấy Hoàng Tú Oánh chậm rãi đi tới, Thục Viện đứng cách đó không xa, vẻ mặt mất hứng.
Từ Man trả lời cho có lệ: “Bình thường, không bằng mấy vị biểu tỷ.”
Hoàng Tú Oánh cụp con ngươi mắt xuống, trong lòng cũng có chút phiền não, nàng không biết sự cố ở điểm mà làm cho Từ Man đối chọi với mình như thế. Cho dù kiếp trước lúc nhỏ Từ Man không thường lui tới, nhưng gặp mặt cũng xem như hòa hoãn, sau lại chờ Từ Man đại khái tầm 10 tuổi, biết được chuyện Đại trưởng công chúa từng gả đến Hoàng phủ, mới trở mặt với mình, Nói như vậy, Từ Man đã biết không ít chuyện rồi ư? Nhưng bằng độ tuổi hiện giờ nàng ta có thể hiểu được ư? Bất quá đã lâu rồi, chỗ Quan ma ma cũng không thấy có tin tức, sợ là Từ Man đã không còn giống như nàng nghĩ nữa.
“Chúng ta vừa rồi mới thương lượng, chờ qua Kinh Trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3), chúng ta cùng kết bạn đi du ngoạn, chẳng hay quận chúa có muốn đi cùng không.” Hoàng Tú Oánh đè nén nghi ngờ trong lòng, nhiệt tình mời đón.
Từ Man nhìn nàng ta một cái, không biết trong lòng nàng ta lại đang nổi lên âm mưu gì, tuy nói ở trong sách sau khi nữ chính sống lại, cũng không làm gì thương tổn đến thân thể quận chúa, chỉ có xúi giục nàng càng điêu ngoa và khắc nghiệt hơn, còn làm hại đến thanh danh của nàng, cuối cùng thiết kế nàng và Đinh Hạo cùng rơi xuống sông, không thể không ‘nhìn nhau phát ghét’. Mà trong sách lại vẫn luôn một mực tuyên dương Hoàng Tú Oánh rằng: là bất đắc dĩ mà thôi, nàng phải báo thù vân vân. Nhưng Từ Man luôn cảm thấy tâm tư của Hoàng Tú Oánh bất chính, “giết người chẳng qua là đầu đụng xuống đất”*. Trong sách, Hoàng Tú Oánh có mấy lần cơ hội giết quận chúa, lại thà rằng cho quận chúa là con chuột chạy qua đường, nhận hết chê cười, đây còn không phải bảo là thủ đoạn mềm dẻo sao.
(* Giết người chẳng qua là đầu đụng xuống đất: có 3 hàm nghĩa, theo trường hợp trên là cái thứ 3
1.Giết người chẳng qua là đầu lăn trên đất, không phải chuyện gì lớn, ý muốn nói đối phương không cần sợ chết;
Nếu giết người chẳng qua là đầu đụng xuống đất, đối phương đã dập đầu bồi tội rồi, cũng là đầu đụng xuống đất đấy thôi, tội gì phải đau khổ bức bách, tha thứ cho đối phương đi; Ý là mục đích đã đạt được, không cần phải tiếp tục “được voi đòi tiên” nữa. So sánh phàm là người hoặc phàm là chuyện gì nên lưu lại con đường sống, không nên quá phận, tránh liên lụy người vô tội hoặc càng mang đến nhiều đau khổ bất hạnh, như vậy cũng chưa chắc có điểm lợi gì cho mình.) Hiện tại nàng vẫn không hề để ý tới Hoàng Tú Oánh, làm cho Hoàng Tú Oánh không thể xuống tay với mình, càng đừng nói làm hư mình, cho nên bước tiếp theo, Từ Man đoán rằng, Hoàng Tú Oánh nhất định sẽ muốn bắt được nhược điểm của mình, rêu rao những điều xấu của mình, gần đây bên ngoài đã có người đồn đãi, nói nàng tính tình quái đản, bị sủng quá mức rồi, ngay cả công chúa còn dám đánh, nhưng nguyên do chân chính của sự tình lại không có người giải thích, mấy kẻ ngồi lê đôi mách kia mới không đi để ý đến điểm nhỏ nhặt không đáng kể đó.
Mặc dù Từ Man không thèm để ý đến thanh danh của mình như thế nào, nhưng cũng không muốn Hoàng Tú Oánh quá đắc ý, lại càng không muốn cho nàng ta đem mình ra làm nền, để làm nổi lên cái bản lĩnh khôn khéo còn nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện của nàng ta.
Vả lại, Từ Man liếc nhìn Thục Mẫn dạo gần đây càng trở nên âm trầm…
“A Man, muội cùng đi đi, đừng lo lắng.” Thục Thận cũng đi tới, vỗ vỗ tay Từ Man, trấn an nói.
Chỉ có Thục Viện ngồi ở một bên, khinh khỉnh nói: “Nàng ta không đi càng tốt, nom cái mặt nàng ta là không còn bụng dạ chơi rồi.”
“Muội yên tâm, không chỉ mỗi riêng chúng ta, hai vị biểu đệ còn có Đại hoàng huynh cũng muốn đi.” Thục Thận thấy Từ Man vẫn không tình nguyện, bèn nói thêm.
Từ Man nghe nói các ca ca cũng đi, cũng không tiện cự tuyệt nữa, bèn gật đầu xem như là đồng ý.
Thục Viện lại hừ một tiếng, ngoảnh phắt người đi.
Thục Mẫn vẫn cúi đầu, không hề nói gì một cách rất cổ quái.
Tan lớp, Từ Man còn cố ý hỏi ý tứ các ca ca, thấy bọn họ quả thật đồng ý, lại cùng đi còn có nhị biểu ca cùng với Thụy biểu ca nhà hoàng thúc gia gia, trong lòng liền thả lỏng. Bằng không, nàng thật sự không có can đảm cùng với nữ chính trong sách đi du ngoạn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao còn có cái vòng sáng chói “nữ chính” kia ở đây.
Về tới phủ, Từ Man vừa vào khuê phòng, lúc này mới sực nhớ, nàng dự định nói đại ca đưa San Hô kia tiễn bước đi, kết quả lúc ở trên xe quên nói, bèn kêu Hồng Thược đến, phân phó nàng đích thân đến viện của các ca ca truyền lời.
Đợi Hồng Thược đi rồi, Hồng Quế nhớ tới nên châm cho Từ Man một bình trà, vì Từ Man mỗi ngày trở về đều phải uống một bình trà hoa cúc giải nhiệt, dù sao cả ngày ở mãi trong phòng đốt than, mặc dù ấm áp, nhưng có thể dẫn đến khô hanh phát hỏa là nhất định, vả lại nàng còn buộc các ca ca thỉnh thoảng đến cùng uống trà.
Hồng Quế lấy dụng cụ pha trà ra, vừa định xách ấm trà trên bếp lò bùn đỏ xuống, lại phát hiện bên trong trống trơn, không còn một giọt nước, bèn buồn bực nói: “Đám a đầu lười nhác này, trước khi chúng ta về, còn chưa chuẩn bị nước nữa.”
Từ Man cũng không để ý, tựa vào giường êm nghỉ ngơi, lơ đễnh nói: “Hôm nay Hồng Thược về nhà mẹ đẻ mới trở lại, một mình Niên ma ma còn phải trông chừng việc vặt trong viện, quên cũng là thường tình.”
“Thế Quan ma ma không quản mấy nha hoàn đó sao?” Hồng Quế xách ấm trà đi ra ngoài, vừa đi vừa hậm hực ác độc nói: “Nên cho đám tiểu nha đầu kia chịu chút đau khổ, bằng không sớm hay muộn cũng leo lên đầu chúng ta.”
Từ Man cười cười không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại dưỡng thần, chờ các ca ca đưa San Hô đi, Quan ma ma cũng vô dụng rồi, sợ là lén nghiêm hình khảo vấn là không thể thiếu.
Ai ngờ Hồng Quế còn chưa được một lúc, đã tức giận trở lại, vẻ mặt mất hứng nói: “Rõ thật là xảo quyệt.”
Từ Man mở mắt ra, nhỏm người dậy, dựa người hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Hồng Quế nhấc chiếc bình trong tay lên nói: “San Hô kia cũng không biết từ đâu biết được ngài thích đông mai tuyết thủy (nước được chưng cất từ tuyết đọng trên bông mai), cư nhiên không biết từ đâu lấy được một bình đến, muốn nô tỳ đem về cho ngài, nô tỳ sao có thể dùng thứ lai lịch không rõ kia chứ, tất nhiên đã không mang về rồi.”
Từ Man thấy nàng mặc dù cằn nhằn liên miên mãi, nhưng tay vẫn liên tục hoạt động, chỉ chốc lát sau đã châm xong một bình trà, đặt lên bàn, chỉ còn chờ hai vị ca ca đến.
Từ Man nghỉ ngơi trong chốc lát, thấy có hơi khát nước, bèn đứng lên khỏi giường, Thanh Mai đỡ nàng đi đến bên cạnh bàn, vừa mới ngồi vào chỗ, đã thấy hai vị ca ca từ ngoài bước vào, Từ Man đón bọn họ ngồi xuống, nghĩ bụng muốn nói chuyện San Hô. Hồng Quế là người thông minh, lập tức đuổi mọi người trong phòng ra ngoài, giống như mọi ngày vậy.
Nhưng ngay lúc Từ Man chuẩn bị bưng chén trà lên uống, trong lúc Thanh Mai châm trà cho hai vị huynh trưởng, tay áo của nàng dường như bị điêu khắc nào đó trên bàn móc phải, khiến nàng dùng sức không đều trực tiếp hất một tay áo còn lại qua ấm trà, cả ấm và chén trà đều rơi xuống đất, vỡ vụn, Từ Man cũng giật mình đặt lại chén trà xuống bàn, nhảy qua một bên.
Nước trà tí tách tràn một vũng trên mặt đất, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ, vốn có hình vẽ đôi bướm uyên ương nay đã không nhìn ra được rồi. Từ Man giật mình chưa kịp định thần, vỗ ngực, hai vị huynh trưởng cũng thoáng kinh ngạc, lại không đứng lên. Thanh Mai sợ tới mức hốc mắt ướt ướt, lập tức quỳ sụp xuống, cúi đầu không dám nói năng.