• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tử, à không… bây giờ cô là Dạ Cô Tinh. Lúc Dạ Cô Tinh về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng của cô, một người đang vừa đắp mặt nạ vừa xem video, một người thì nằm trên giường đọc tiểu thuyết, người còn lại nữa vẫn chưa về.

Hai người đang ở trong phòng làm như không thấy có người mở cửa vào, vẫn tiếp tục việc đang làm, không buồn liếc mắt nhìn người vừa vào cửa đến một cái chứ đừng nói là lên tiếng chào hỏi.

Dạ Cô Tinh cũng không thèm để ý, lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa thật sạch sẽ. Tắm xong cô giặt sạch quần áo vừa mới thay ra rồi mang đi phơi, sau đó leo lên giường, mắc màn vào.

Suốt cả quá trình từ đầu đến cuối cô không hề nói một câu nào.

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến nhìn nhau, cả hai người đều có thể thấy được sự kỳ quái trong mắt đối phương.

Trước đây, mỗi lần như thế này còn không phải là do Dạ Cô Tinh chủ động lên tiếng trước sao? Không chỉ thế, cô còn phải cẩn thận nịnh nọt lấy lòng bọn họ, chỉ sợ chọc bọn họ tức giận, mặt cô thì lúc nào cũng có vẻ lo lắng, nơm nớp sợ hãi, như chuột con thấy mèo vậy.

Còn lần này thì thật kỳ lạ, một đứa mồ côi không cha không mẹ lại dám bày đặt lên mặt trước mặt bọn họ, đúng là cái đồ mồ côi không có ai dạy dỗ.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau.

Giang Vũ Vi lột mặt nạ trên mặt xuống, đứng đậy, giả vờ làm đổ một cái ghế bên cạnh, cạnh ghế bằng sắt đập xuống mặt đất phát ra một âm thanh vô cùng chói tai.

Kha Hiểu Yến theo phản xạ ôm lấy cánh tay đang nổi da gà của mình, nói lớn: “Ơ kìa…. Tiểu Vi, cậu cẩn thận chút được không? Chói tai muốn chết…”

Nếu đã là diễn kịch, thì cô ta cũng rất thích thú phối hợp, vì bản thân cô ta cũng rất thích hạch họe làm khó Dạ Cô Tinh.

Giang Vũ Vi giật mình che miệng nói: “Ây da! Hiểu Yến, tớ xin lỗi. Tớ không để ý trong phòng còn có cậu nữa. Con người tớ khá là tùy tiện, vô ý vô tứ, tớ cứ nghĩ là Cô Tinh với Tiểu Tuyết đều ở cô nhi viện chắc đã quen với âm thanh này rồi. Dù sao ở cái chỗ như vùng ngoại ô cũng toàn là nhà máy thôi mà, có là gì so với mấy tiếng ồn này đâu.”

Cô nhi viện được xây dựng ở vùng ngoại ô, nơi đó nhà máy san sát nhau nên rất nhiều tiếng ồn. Dạ Cô Tinh đúng là lớn lên ở một nơi như thế.

Còn “Tiểu Tuyết” mà Giang Vũ Vi nhắc đến tên đầy đủ là Lăng Tuyết, là bạn lớn lên trong cùng một cô nhi viện với Dạ Cô Tinh. Hai người cùng thi vào một trường đại học, cùng ở một phòng ký túc xá. Người còn lại  đến giờ vẫn chưa về phòng chính là cô ta.

Kha Hiểu Yến ra vẻ rộng lượng khoát tay nói, “Không sao, nhưng lần sau cậu chú ý một chút nhé. Dù sao cũng không phải ai cũng lớn lên ở cái chỗ cô nhi viện đó đâu.”

Hai người cứ nhắc đi nhắc lại mấy chữ “cái chỗ”, rồi lại “cô nhi viện”, lúc nhắc đến mấy từ này giọng cũng cao lên mấy tông. Nếu như là lúc trước, Dạ Cô Tinh kể cả có ngủ rồi thì cũng phải dậy, xuống giường cười làm lành với hai người họ rồi vội vàng giải thích ‘Cô nhi viện thật ra rất tốt, không phải như chỗ mà các cậu nghĩ đâu’.

Sau đấy, mặc kệ cho cô có nói đến khô cả họng thì hai người bọn họ cũng sẽ không để ý, chỉ hùa nhau vào trêu đùa cô, nói ‘cái chỗ như cô nhi viện’ là nơi tồi tệ như thế nào, đến mức cô bị ép đến phát khóc mới dừng lại.

Thế nhưng bây giờ, Dạ Cô Tinh đã không còn là người dễ bị người khác bắt nạt như trước đây nữa. Bây giờ cô là Diệp Tử, số hiệu 073, vỏ bọc bên ngoài là một ngôi sao 18+ hạng ba, nhưng trên thực tế, cô chính là mật thám được MI6 sắp xếp vào làng giải trí.

Nhưng không ai biết rằng, cô còn có một thân phận khác là…. tổ trưởng Dạ Nhất của Dạ Tổ.

Dạ Tổ là tổ chức bí mật nhất của cục tình báo quân đội Trung Quốc, thành viên của họ đều là những người có thân phận được quốc gia bảo vệ tuyệt mật ở cấp SSS, đến cả tổ trưởng là cô cũng chỉ biết đến sự tồn tại của các thành viên nhưng lại không có quyền hạn được biết rõ về thân phận của từng người họ.

Có thể nói đây là một tổ đội nhìn qua thì không hề nguy hiểm, nhưng thực tế sức uy hiếp của mỗi một người trong đội lại vô cùng to lớn.

Bởi vì Dạ Tổ không hề nắm giữ quyền hạn trong quân đội, cũng không hề có vũ khí, giống như là tay không trói gà, nhưng tổ của họ lại nắm giữ những thông tin bí mật về các giai cấp, các lĩnh vực, thậm chí còn đến mức có tình báo của từng cá nhân cụ thể, chi tiết đến mức chính xác hơn cả trí nhớ của chính người đó.

Có thể nói rằng, trước mặt Dạ Tổ, bất luận là những nhân vật quan trọng trong chính phủ, doanh nhân hay là người dân bình thường, dân tị nạn, chỉ có Dạ Tổ không muốn biết, chứ không có gì là Dạ Tổ không biết.

Một tổ chức nắm giữ nhiều bí mật như vậy, nên dù không được trang bị vũ trang, nhưng lại có thể nắm chặt điểm yếu trí mạng của người điều phối vũ trang quân sự ấy, mặc dù không có quân quyền, nhưng lại có thể khiến người nắm giữ quân quyền phải kiêng kị.

Bởi vì trên trái đất này không có ai là tờ giấy trắng, mỗi người đều đang tự cất giấu bí mật không thể tiết lộ.

Mà những bí mật như thế thường là trí mạng và nguy hiểm.

Đối diện với sự khiêu khích nhàm chán của hai người Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến, Dạ Cô Tinh chọn cách im lặng, bởi vì còn có câu “vuốt mũi thì cũng phải nể mặt”.

Quả nhiên, hai người bọn họ không được ai đáp trả, cứ vậy mà lặng lẽ ngượng ngùng ngậm miệng lại.

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Hai người bọn họ cũng chưa ngốc đến mức diễn trò cho một người đang ngủ say như chết xem, mặc kệ bọn họ có nói đến miệng khô lưỡi đắng thì người ta cũng không thèm nghe, thế thì tất cả đều vô nghĩa.

Trước khi đi ngủ hai người ngầm quyết định, ngày mai lại tiếp tục.

Dạ Cô Tinh từ từ nhắm mắt lại, nhưng cô không hề có ý định ngủ, tư duy rất rõ ràng, đau đớn từ thân dưới truyền đến nhắc nhở cô về chuyện đã xảy ra đêm nay.

Cô làm theo như chỉ thị, có mặt ở điểm hẹn đúng giờ, nhưng không ngờ cô lại bị cấp trên bắn một phát trúng tim. Sau khi cô ngã xuống, một đám người trốn trong bóng đêm ầm ầm lao ra, lúc đó trong lòng cô nghĩ mọi chuyện chắc chán đã được lên kế hoạch kỹ càng rồi.

Người cầm súng là đội trưởng đội hành động số 7 của MI6, Lâm Diệp, còn đám người xông ra kia là thành viên đội hành động số 7.

Bọn họ sớm đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật sự của Diệp Tử rồi, có thể đã mơ hồ đoán được mối quan hệ giữa cô và tổ chức thần bí kia, cho nên bọn họ bắt đầu lo sợ.

Bởi vì tất cả các nguồn tin tức tình báo của Dạ Tổ đều đến từ những mật thám được cài vào bên cạnh các mục tiêu, một năm, năm năm, thậm chí hàng chục năm để thu thập tư liệu trực tiếp nhất.

Bọn họ nghi ngờ Diệp Tử là mật thám ẩn nấp vào tổ chức của bọn họ để âm thầm thu thập thông tin về tất cả mọi người.

Không có ai muốn những bí mật sâu kín nhất trong lòng mình bị người khác biết được, đó là thứ dơ bẩn, xấu xa nhất của con người. Cũng không có ai có thể khoanh tay đứng nhìn việc làm xấu xa của mình bị vạch trần trước mắt người khác.

Cho nên bọn họ đã ra tay. Đầu tiên bọn họ dụ Diệp Tử đến vùng ngoại ô rồi giết người diệt khẩu.

“Đi lấy đồ trên xe đến đây, rồi quay về cục để báo cáo nhiệm vụ.” Đây là những lời Diệp Tử nghe được Lâm Diệp nói trước khi chết.

Xem ra không chỉ những người này muốn loại trừ Diệp Tử, mà đến cả nội bộ cấp cao của MI6 cũng có người ngồi không yên rồi.

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, bọn họ cuối cùng vẫn không nghĩ tới một việc. Thông tin thu thập được của Dạ Tổ chưa bao giờ được ghi chép ra giấy, mà cái đầu của mỗi người bọn họ sẽ là kho lưu trữ thông tin tốt nhất. Bọn họ tưởng rằng giết được cô, tiêu hủy tất cả những “tài liệu” kia là có thể vô tư ư?

Thật sự quá ngu xuẩn!

Ngày nào bọn họ còn chưa tìm được những “tài liệu” kia thì ngày đó còn chưa thể sống yên ổn. Đáng tiếc rằng bọn họ sẽ mãi mãi không thể tìm ra được, bởi vì những thông tin đó đã được khắc sâu vào trí nhớ của cô, chứ không phải tồn tại dưới dạng vật chất trên thế giới này.

Giết cô, có nghĩa là bọn họ đã mất đi đầu mối duy nhất ấy.

Những người này cả đời sẽ phải gánh chịu nỗi sợ hãi, cả ngày lo ngược lo xuôi, đề phòng trái phải từng khắc, lo lắng nơm nớp rằng những “tài liệu” kia có thể một dao cắt đứt sự sống của họ.

Đột nhiên Dạ Cô Tinh mở trừng mắt, nhìn ra ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nở nụ cười.

Khóe môi cô chậm rãi nở một nụ cười như đóa bỉ ngạn nở rộ trong đêm, tuyệt đẹp nhưng lại chứa đầy nguy hiểm và gian xảo.

Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu thôi.

Ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, trăng sáng vằng vặc, sao thưa rải rác trên bầu trời đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK