Ba người đàn ông bước vào. Họ nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê trên giường bệnh lúc này đang chậm rãi ngồi dậy, dưới đất lại vương vãi đầy những dụng cụ y tế, lẫn với kíp nổ…
Kính chống đạn Airface phản chiếu ánh sáng xanh huỳnh quang chiếu vào khuôn mặt cứng cáp của người đàn ông, vài lọn tóc mềm hờ hững rớt xuống trán, thấp thoáng một đôi mắt sâu rộng hun hút như một bầu trời đêm thăm thẳm vô tận đầy những vì tinh tú thuần khiết…
Một đôi mắt chỉ cần nhìn qua cũng có thể làm người khác chìm trong cõi mông lung huyền mị đó.
Chỉ thấy anh chậm rãi đứng dậy, đi về phía ba người, không biểu lộ cảm xúc nhưng lại khiến ba người đàn ông sợ hãi bội phục dưới chân.
Một người đặc biệt nhất trên thế gian này.
Anh chính là "Đế vương" của giới hắc đạo, là vị gia chủ hùng vĩ tài lược của nhà họ An, một vị thần được tôn thờ và cũng là một ác ma đáng sợ.
An Tuyển Hoàng, anh sinh ra đã định sẽ là một vương giả.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhàn nhạt quét qua ba người vừa vào, ánh mắt không chút uy hiếp và lạnh nhạt, nhưng lại khiến bọn họ vô thức tránh né. Đó là một sự thần phục trong vô thức. Nỗi sợ hãi trực tiếp nhất từ sâu thẳm tâm hồn.
"Gia chủ." Ba người khom lưng cùng hô.
Người đàn ông hơi giơ tay lên, Minh Triệt bước tới kiểm tra thân thể của anh. Chú An yên lặng dọn dẹp đống hỗn độn, không cần nghĩ cũng biết, mấy cái ống vương vãi này hẳn là bị gia chủ kéo xuống đất!
Chỉ có Minh Chiêu từ nãy đến giờ vẫn bất động.
"Nói đi."
Chỉ một câu ngắn gọn này đã khiến cả người Minh Chiêu run lên, trong đáy lòng phát ra một tia kinh hãi, cung kính rũ mắt nói: "Bang Hải Long đã tan rã, bang Ám Dạ cũng thừa thế mà nổi dậy.... nội tình e rằng còn có bí mật khác.”
“Có cần tôi phải dạy anh cách làm không?" Giọng của người đàn ông trầm nhẹ.
Minh Chiêu trong lòng run lên, "... dạ không cần.”
“Tình hình của gia chủ thế nào rồi?" Minh Triệt vừa buông dụng cụ y tế xuống, chú An đã lo lắng hỏi.
Minh Triệt nhíu mày, gương mặt chợt hiện lên sự nghiêm trọng, nhưng cũng không vội nói, mà là dùng ánh mắt thăm dò nhìn An Tuyền Hoàng.
"Nói." Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa lạnh lùng.
"Độc tính tạm thời đã bị áp chế, nhưng mà... muốn triệt để trừ tận gốc, nhất định phải tìm ra viên đạn bị mất!”
“Đạn..." Người đàn ông như có điều suy nghĩ, vài mảnh ký ức vỡ vụn chợt xẹt qua tâm trí anh ta, đêm đó...
Người phụ nữ đó! Rất tốt! Rất tốt...
Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên sắc bén, ngay lập tức một áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ anh, Minh Triệt, Minh Chiêu, chú An ba người đều sợ hãi lui lại một bước.
Ngươi này nhìn người kia, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
"Một cô gái, cao chừng 1m70, có một vết bớt hình ngôi sao sáu cánh ở sau thắt lưng bên phải. Mùi... hương hoa trà.".
Giọng điệu lạnh lùng không khó để nghe thấy sự tức giận đang kìm nén.
Minh Triệt thầm ghi nhớ lại đặc điểm của người này, xem ra muốn tìm viên đạn, trước hết nên tìm cô gái này!
"Nhớ, bắt sống...”
“Vâng."
...
"Woaa! Thơm quá! Cô Tinh, cậu dùng sữa tắm mùi gì vậy?" Kha Hiểu Yến như chú cún con, ghé sát vào vai Dạ Cô Tinh ngửi ngửi.
Vừa trở về ký túc xá, cô ấy đã nhìn thấy hình ảnh người đẹp đi tắm, tất nhiên, hoàn toàn không thể so sánh với màn khỏa thân trần như nhộng của Lăng Tuyết ngày hôm đó!
Không biết tại sao, bây giờ cô ấy càng nhìn Dạ Cô Tinh càng thuận mắt, càng nhìn càng muốn đến gần.
Đại thần trong lòng của cô ấy cơ mà!
Điều đáng mừng là gần đây, đại thần không quá khó chịu với cô ấy nữa!
Cái gì, chẳng nhẽ không phải là bị cô làm cho phiền quá rồi nên người ta mới chẳng thèm để ý nữa sao?
"Không có.”
“Cái gì cơ?"
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ lặp lại: "Không có mùi gì cả.”
Tạm thời cô không thích cũng không ghét kha Hiểu Yến, chỉ là cảm thấy phiền mà thôi.
Giống như một con muỗi suốt ngày bám lấy và vo ve bên tai, cô cũng không thể chụp chết, chỉ có thể thỏa hiệp và để mặc nó đi theo.
Nếu không có khi sẽ phiền chết người!
"Woaa! Không phải chứ! Rõ ràng có mùi thơm mà! Không tin cậu ngửi thử xem, tớ nổi tiếng thính như cún đó..."
Dạ Cô Tinh nửa tin nửa ngờ thử ngửi ngửi tay mình, cô ghét mùi nước hoa nhân tạo nên Diệp Tử chưa từng xịt nước hoa bao giờ, sữa tắm hiện tại của cô cũng là loại mới, không có mùi.
Từ từ đưa tay lên mũi ngửi ngửi, một mùi thơm nhàn nhạt bay tới, như có như không, thoang thoảng xung quanh.
Chẳng lẽ là... Mùi hương từ cơ thể?!
Dạ Cô Tinh thật đúng là được trời ưu ái!
Đáng tiếc, tính cách quá mềm lòng, quá cô độc, bảo thủ, người khác khó mà tiếp cận.
Đương nhiên, người khác cũng không thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy.
"Thấy chưa, không lừa cậu chứ!" Kha Hiểu Yến cười hì hì, lại xích lại gần hít mạnh thêm,
"Thật là thơm... Mùi gỉ vậy nhỉ...”
“Hoa hồng? Hoa nhài? Bách hợp? Không đúng... Tất cả đều không đúng...”
“Chờ chút... mùi này rất quen... Đúng rồi! Là hoa sơn trà! Mùi hương hoa sơn trà!”
“Hoa sơn trà?”
“Đúng vậy! Năm ngoái khi mình đi Trùng Khánh du lịch đúng vào tháng ba, khắp núi đồi đầy mùi hương hoa sơn trà, chính là mùi này!"
Dạ Cô Tinh khẽ đưa tay lên nhẹ nhàng ngửi, đúng là mùi hương làm cho người ta thư thái.
Hoa sơn trà sao? Có vẻ như cũng không tệ lắm...
"Hơ?" Kha Hiểu Yến bối rối kêu lên, chỉ vào sửa tắm của Dạ Cô Tinh trên kệ để đồ trong nhà tắm, "Tại sao lại là loại không mùi?"
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai.
"Trời ạ! Cậu, cậu đừng nói cho tớ cậu đây là trời sinh nhé?!" Kha Hiểu Yến không cam lòng trừng lớn mắt.
Ông trời ơi, có thể công bằng một chút được không? Cho gương mặt còn cho mùi thơm cơ thể, ông bảo những cô gái như con biết phải sống sao đây?
"Đó là sự thật mà." Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh.
"Cậu đúng là đồ yêu nghiệt mà!”
“..."
Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh đến phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân với hai đống dữ liệu dày cộp, kỳ hạn bảy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.
Trong một tuần lễ ngắn ngủi, phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngay cả chính cô cũng cảm thấy khó tin.
‘Bầu trời thành phố’ nhờ có vụ của Bạch Sương Sương, trong một đêm đã nổi như cồn; các thành viên đoàn làm phim đã tuyển xong, dự định tuần sau sẽ từng bừng làm lễ khai máy; Bang Hải Long giải thể toàn bộ, Ám Dạ xã trỗi dậy.
Đã một tháng kể từ ngày trọng sinh, mọi thứ dường như đang đi theo chiều hướng tốt.
Được ông trời giúp đỡ sao?
Diệp Tử cô có thể sống lại chẳng phải là điều quá may mắn?!
...
Hôm nay Triệu Gia Nam đến rất sớm, cô ta đã thức dậy ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, cô ta không muốn bỏ lỡ một màn kịch hay.
Có lẽ trước đó trong lòng cô ta còn có chút lo lắng, dù sao mọi thứ không có gì tuyệt đối, nói không chừng Dạ Cô Tinh thật sự có thể làm được. Thế nhưng khi Giang Vũ Vi nói Dạ Cô Tinh suốt một tuần nay đều đi sớm về trễ, lúc về ký túc xá là lăn ra ngủ, ngay cả sách cũng không lật qua một trang, chút hoài nghi cuối cùng của cô ta cũng đã bị xua tan hoàn toàn.
Cô ta không tin dưới tình huống như vậy, Dạ Cô Tinh còn có thể đưa ra được số liệu phân tích hoàn chỉnh!
Phải biết là cả tuần nay, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đã phải tăng ca ngày đêm mới kịp hoàn thành xong dữ liệu báo cáo vào tối hôm qua.
Một sinh viên chưa tốt nghiệp như Dạ Cô Tinh sao có thể hoàn thành một công trình số liệu lớn như vậy?!
Đánh chết cô ta cũng không tin!
Hôm nay phải xem cô ta mất mặt thế nào! Cút khỏi phòng thí nghiệm, đồng thời không bao giờ được phát triển trong giới vật lý hạt nhân nữa. Đúng là một vụ cá cược thú vị...
Trong mắt Triệu Gia Nam hiện lên sự đắc thắng, như thể cô ta đã nhìn thấy hình ành thất bại của Dạ Cô Tinh, phải rời khỏi phòng thí nghiệm trong nước mắt và nhục nhã.
Diêm Đông Bình cũng tới rất sớm, vốn là thói quen lâu năm mà thôi, nhưng hôm nay ông còn có chút gì đó lo lắng.