Vương Trực vừa nghe thấy vậy, cậu ấy mở trừng mắt nhìn anh ta: “Ý của anh là giọng nói của cô chủ nhà chúng tôi có khuyết điểm, nghe không hay?”
Hạ Hồng sửng sốt, ngay lập tức anh cuống quýt giải thích: “Tôi tuyệt đối không có ý đó! Tôi chỉ là một nhân viên chuyên môn đưa ra ý kiến của bản thân mà thôi. Có nghe theo hay không, quyền quyết định vẫn là ở trên tay của mọi người.”
Dạ Cô Tinh khẽ ừm một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Không cần sử dụng cái đó, anh cứ sử dụng quãng giọng ban đầu của tôi là được.”
Hạ Hồng gật đầu, trong lòng lại cảm thán một tiếng, không chịu nghe lời người lớn gì cả……
Nhưng người ta là bà chủ, anh ta cũng không có lời gì để nói.
“Chuẩn bị sẵn sàng, action!”
Hạ Hồng đeo tai nghe vào, anh ta ngồi ngay ngắn trước bàn điều khiển.
Sau một tiếng “Bắt đầu”, vẻ mặt anh lập tức nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ thận trọng.
Anh ta sử dụng cả hai tay, bắt đầu điều khiển các thiết bị một cách thuần thục...
Vương Trực đứng khoanh tay ở phía sau yên lặng quan sát, cậu ta vuốt cằm, trong lòng thầm gật đầu... ừm, trông chuyên nghiệp phết nhỉ!
Trước mặt hai người là một tấm kính cách âm cực lớn, họ có thể nhìn thấy được Dạ Cô Tinh đeo tai nghe đứng trước micro một cách rõ ràng.
Sau một tiếng “action”, họ thấy cô gái đó chậm rãi nở nụ cười. Có một loại hơi thở mềm mại toát ra từ người cô như cảnh xuân tháng ba, trong sáng nhưng không quyến rũ, nhẹ nhàng tỏa sáng cả đáy lòng. Giống như tiếng nước suối chảy róc rách xen kẽ những hòn đá dưới ánh trăng, tài giỏi nhưng không kiêu ngạo.
Gương mặt xinh đẹp đấy, mặc dù đã bị chiếc mũ lưỡi trai và kính mát che đi hơn phân nửa, làn da lộ ra bên ngoài được phủ dưới ánh đèn vàng chói mắt trong phòng, sáng lấp lánh như ngọc, thướt tha lả lướt.
Đôi môi đỏ hồng, nụ cười thản nhiên, như không ham không muốn. Cứ như nắm càn không trong tay.
Vẻ đẹp mâu thuẫn nhưng lại vô cùng hài hòa.
Trong phút chốc, Hạ Hồng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là dò xét trong trí nhớ, xem là đại minh tinh nào đây. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh ta cảm thấy rất không có khả năng. Nếu thật sự là một ngôi sao, nhất định phải có dàn ekip thu âm chuyên nghiệp, đâu tới phiên anh ta làm việc cho họ.
Nhưng, khí chất như vậy, khuôn mặt như vậy, không thể nào chỉ là một người nhỏ bé không có tiếng tăm...
Cái này……
Hạ Hồng nghi ngờ.
Vương Trực chỉ nhìn chằm chằm, cậu ta nuốt nước miếng. Sau một lúc cậu cũng không có phản ứng lại, trong lòng không khỏi cảm khái... Quả nhiên hồng nhan họa thủy mà. Như này... hại biết bao nhiêu người rồi?!
Bên trong phòng thu âm, Dạ Cô Tinh chậm rãi mở miệng.....
"Bạn có hạnh phúc không? Nếu bạn hạnh phúc, thì tôi cảm thấy may mắn cho bạn. Nếu bạn không vui, đừng buồn, bạn hãy học cách hạnh phúc.”
“Thực ra, chúng ta đã học tập cả đời. Học cách quên, chúng ta mới có thể thoát khỏi bất hạnh và hướng tới tương lai. Học kiềm chế, bởi vì sự bốc đồng thường hoàn toàn phản tác dụng. Học cách từ bỏ, bởi vì một số thứ chỉ có thể được thưởng thức từ xa. Học cách suy nghĩ để tìm ra khuyết điểm. Học nỗ lực, bởi vì chỉ có nỗ lực mới có thể được đền đáp, mặc dù sự cho đi luôn không tương xứng với phần thưởng. Hãy học cách nếm trải, để biết trân trọng những nỗi đau và niềm vui trong cuộc sống...”
“Chúng ta cần học hỏi nhiều điều, không ngừng tiến lên trong học tập, không ngừng phấn đấu hướng tới lý tưởng của mình. Trong lý tưởng cần thận trọng nhưng không tự phụ, hào phóng nhưng không phung phí, kiêu căng nhưng không kiêu ngạo, khiêm tốn mà không hề yếu đuối.”
“Nhưng... chúng ta đã quên học cách khoan dung. Khoan dung với những người và những điều không quen biết, tha thứ cho những người đã làm tổn thương chúng ta. Khoan dung với cha mẹ, người yêu của bạn hoặc những người khác. Có lẽ vì lòng khoan dung của bạn, họ sẽ cố gắng hướng tới con người lý tưởng của bản thân mình, học cách trở nên lương thiện, học cách tự tin, học được... “
“Phật nói rằng: Thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Nhất định phải thay đổi cả đời mình, chỉ đợi trăm năm sau, tới khi đóa hoa kia nở rộ.”
“Bây giờ là 22 giờ 50 phút, ở đêm khuya như vậy, cho dù bạn ở đâu, không cần biết người bên cạnh bạn là ai. Tôi ở đây thành tâm cầu chúc cho bạn được khỏe mạnh.”
“Đây là chuyên mục Bầu trời thành phố tần số 92,7 MHz,."
Dạ Cô Tinh tháo tai nghe xuống, ra hiệu OK với Hạ Hồng bên ngoài cửa kính. Hạ Hồng đột nhiên giật mình tỉnh lại, anh ta nhanh chóng sờ soạng thiết bị ghi âm trước mặt, tập trung hoàn thành công việc. Sau một hồi rối ren anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Dạ Cô Tinh đang ở trong phòng thu âm.
Trên thực tế, ngay khi Dạ Cô Tinh cất tiếng nói, với tư cách là một người có kỹ thuật lồng tiếng chuyên nghiệp và yêu nghề, Hạ Hồng thoáng cái đã phản ứng kịp trước sự ngạc nhiên về ngoại hình và khí chất của cô gái này, nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.
Dạ Cô Tinh đẹp thì có đẹp và còn có cả khí chất tuyệt vời, nhưng Hạ Hồng chỉ bất ngờ trong khoảng thời gian đầu. Trong làng giải trí có rất nhiều nữ diễn viên có tài năng, ngoại hình, khí chất xuất chúng. Tuy chưa tiếp xúc gần gũi nhưng trong công việc hàng ngày cũng đã nghe qua trên báo chí, tạp chí cũng không ít. Hay là lúc chụp ảnh viết bài ở chỗ xa, vị trí đặt camera cũng từng thấy qua.
Nhưng điều khiến anh ta thực sự choáng váng chính là giọng nói của cô gái nhỏ này!
Không sai! Là một người chuyên nghiệp trong việc lồng tiếng, công việc của anh ta là xử lý âm thanh. Anh ta đã làm trong lĩnh vực này hai mươi năm, mặc dù không thể nghe âm thanh để phân biệt hình dạng, nhưng giọng hay hay dở thì anh ta vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.
Ở những độ tuổi khác nhau của một người, giọng nói sẽ thay đổi khác nhau trong từng thời kỳ. Rõ ràng người trước mặt có giọng nói nhẹ nhàng, giọng nói không bị suy giảm, khoảng hai mươi tuổi, cô ấy vẫn là một cô gái.
Giọng nói của một cô gái trẻ, sinh ra đã có sẵn sức sống. Đó là món quà độc nhất của tuổi trẻ, tràn đầy sức sống. Giống như ánh mặt trời mới sinh ra, từng câu từng chữ đều ấm áp, mỗi lần dừng lại đều mềm mại. Đây là đặc điểm trong giọng nói của hầu hết các cô gái trẻ, Dạ Cô Tinh cũng không là ngoại lệ.
Nhưng điều thực sự khiến Hạ Hồng cảm nhận được bên trong sự dịu dàng này, có sự ấm áp, không có thăng trầm của cuộc sống. Như thể cô đã đi nhiều con đường, nhìn thấy nhiều núi, đi qua nhiều sông biển. Cũng như đã từng trải qua các gia vị của cuộc sống như niềm vui, nỗi buồn và đau thương.
Bởi vì cô hiểu được nên mới khoan dung! Giọng nói trong trẻo, năng động như vậy nhưng lại có âm trầm thấp. Giống như vừa đang an ủi, lại vừa có vẻ thương cảm. Trong lòng lại có một sức mạnh xoa dịu lòng người, khiến người ta không vì bi thương này mà chán nản, vì đồng cảm mà sa sút.
Giọng như vậy…… Người như vậy……...
…
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời xấu hổ trốn vào sâu trong ngọn núi. Khi màn đêm từ từ buông xuống, cũng là lúc những ánh đèn bắt đầu sáng lên. Thoáng cái toàn bộ Tứ Phương Thành được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Thủ đô còn được gọi là Tứ Phương Thành, bởi vì nơi đó có tứ hợp viện vô cùng nổi tiếng.
Tứ Hợp Viện mang theo sự pha trộn của thời gian, ghi lại dấu ấn độc đáo có một không hai về những thăng trầm của lịch sử.
Sau bữa cơm chiều, những người sống trong tứ hợp viện lần lượt ra ngoài. Trẻ nhỏ đang cười nói vui vẻ dưới gốc cây liễu trước sân, cụ già ngồi một bên cầm chiếc quạt lá cây hương bồ nhìn ngắm và cười.
Mọi thứ đều yên tĩnh, nhàn nhã, thanh bình và yên ả.
Nhưng trái ngược hoàn toàn là Internet đang nóng hổi ở giờ phút này.
Vào khoảng 7 giờ tối, một đoạn ghi âm được đăng bởi blogger nổi tiếng "Tôi là fan của ‘Áo Tím’". Sau khi công bố chuyện Tiêu Mộ Lương đảm nhận vai nam chính trong “Bầu trời thành phố”, đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi. Các phương tiện truyền thông lớn, đều đang chú ý đến tiến triển của sự việc này...
Đây là hành động tiếp theo mà “Bầu trời thành phố” hấp dẫn sự chú ý của công chúng và giới truyền thông sau vụ việc Bạch Sương Sương bị chê diễn xuất, danh sách làm phim, Tiêu Mộ Lương diễn chính...