Đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra không hề báo trước. Ngay lập tức, ánh mắt nghiêm nghị đột nhiên bắn ra như mũi tên sắc bén. Đôi mắt cô cứ nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngấn nước sợ hãi ở đối diện.
Lăng Tuyết bị ánh mắt sắc bén của Dạ Cô Tinh nhìn thì kinh sợ mà lùi lại từng bước, cho tới khi đụng vào Giang Vũ Vi ở phía sau.
"Này, cậu có thể cẩn thận một chút được không hả, giẫm bẩn giày của tôi rồi cậu có đền nổi không?" Giang Vũ Vi nheo mắt lại, vẻ mặt không kiên nhẫn, đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Tuyết giống như đang nhìn một thứ đồ ở trong thùng rác.
"Xin lỗi, xin lỗi cậu, tớ... tớ không phải cố ý đâu..." Vừa dứt lời thì cô ta đã cúi người xuống, định đưa tay ra lau.
Giang Vũ Vi vội vàng rút chân lại, biểu cảm trên mặt như bị nuốt phải một con ruồi.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Kha Hiểu Yến liếc mắt nhìn Dạ Cô Tinh ở trên giường, vẻ mặt thoáng qua vài nét châm biếm: "Vũ Vi, đi thôi." Nói xong thì xoay người rời đi.
Giang Vũ Vi ôm sách giáo khoa vội vàng đuổi theo.
Lăng Tuyết co rúm người lại, quay người nhìn cặp mắt đen trắng rõ ràng của Dạ Cô Tinh, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống.
Dạ Cô Tinh cảm thán trong lòng, thật đáng thương thay cho một tiểu mỹ nhân, đáng tiếc thay cô không phải con trai.
Dạ Cô Tinh bình tĩnh rời ánh mắt đi, vươn vai một cái. Động tác tự nhiên và tao nhã, không mất đi vẻ lười biếng, sau đó lập tức biến thành vẻ quyền quý, cùng với nét mị hoặc. Cảm giác được tự do hô hấp thật là tốt!
Còn sống... thật là tốt.
Đôi đồng tử của Lăng Tuyết hơi co lại, lập tức hiện lên vẻ ghen tỵ, nhưng rất nhanh đã giấu kín không còn chút nào, vẫn là cái biểu cảm tấm tức như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Dạ Cô Tinh vẫn ung dung thản nhiên, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên và cười có chút trào phúng.
"Cô Tinh à... tớ không sao đâu, nhà Vũ Vi giàu như vậy, cha mẹ Hiểu Yến lại đều làm quan chức, dù sao thì cậu cũng đừng vì tớ mà cãi nhau với các bạn ấy, tuy rằng.... tuy rằng Vũ Vi cũng hơi quá đáng...."
Lúc này khuôn mặt chỉ nhỏ như bàn tay của Lăng Tuyết lại ngấn lệ, đôi mắt hồng hồng cùng với sự tủi thân sâu sắc. Không, phải nói là cô ta đang cố tình làm vậy để có thể đạt được mục đích của mình, nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt tràn đầy chua xót.
Nếu là trước đây, Dạ Cô Tinh chắc chắn sẽ xông lên ôm người em gái đáng thương này vào lòng an ủi, rồi chờ Giang Vũ Vi trở về sẽ dùng những lời lẽ chính nghĩa yêu cầu cô ta giải thích rõ ràng, sau đó lại bị Giang Vũ Vi vô tình chế nhạo và xem thường, tiếp đó là hoạch họe cô một trận.
Ví dụ như, trên chăn bông có dấu chân, trong hộp cơm có sâu, quần áo bị thủng một cái lỗ lớn....
Nhưng mà qua ngày hôm qua rồi thì tất cả không còn giống vậy nữa rồi. Cô của hiện tại chỉ cười nhẹ "ừm" một tiếng.
"Cô Tinh, cậu..." Lăng Tuyết hơi ngẩn người ra.
Sao... Sao lại có thể như vậy? Cô ta không phải nên nhẹ giọng an ủi mình, rồi lại trách móc Giang Vũ Vi không đúng, sau đó hứa hẹn giúp mình lấy lại công đạo sao?
"Tiểu Tuyết, đi học thôi." Giọng nói ổn định từ phía sau truyền đến, Dạ Cô Tinh đã ăn mặc chỉnh tề.
"À? Hả...?" Trong lòng Lăng Tuyết hơi hốt hoảng, hình như Cô Tinh hơi khác.....
Không, không đâu. Nhất định là cảm giác của mình sai rồi, cô ta vẫn là Dạ Cô Tinh tự ti, hiền lành và dễ bị người khác ức hiếp.
Cây liễu hai bên đường nhựa trong khuôn viên trường bay bay trong gió, Dạ Cô Tinh ở nụ cười nhẹ.
Trải qua thời gian một buổi tối, cô đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện bản thân đã trọng sinh là sự thật. Hơn nữa quyết định sẽ hưởng thụ cho tốt một cuộc sống khác này.
Ở kiếp trước, với cái tên Diệp Tử, cô là thành viên của Cục tình báo MI6, tổ trưởng của Dạ Tổ, và cũng là ngôi sao 18+ hạng ba mà ai cũng coi thường, nhưng chưa bao giờ cô được làm chính mình.
Vì trách nhiệm và vì sứ mệnh và đất nước, cô thu lại tài năng của bản thân, còn tự tay bẻ gãy đôi cánh của chính mình, vứt bỏ khả năng bay lượn trên bầu trời. Cô từ bỏ cuộc sống ấy, cam tâm tình nguyện sống bình thường, thậm chí là đắm mình trong trụy lạc.
Kiếp này, cô quyết tâm phải sống vì bản thân mình, thề rằng phải đứng ở trên đỉnh của thế giới này mà mỉm cười kiêu ngạo và quan sát mọi thứ.
Lần này, cô phải hoàn toàn trở về với bản thân mình!
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Khoảnh khắc Dạ Cô Tinh thong dong bước vào phòng học cũng là lúc tiếng chuông vang lên, cả lớp đột nhiên im lặng, vô số ánh mắt nhìn Dạ Cô Tinh trong bộ đồ màu trắng đơn giản xuất hiện ở cửa, tay phải cô giữ một quai balo trên vai, tay trái nhét vào túi quần.
Lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, đôi môi đỏ mọng thật quyến rũ.
Cô cứ đứng ở đó như vậy, ánh mắt thản nhiên, nhưng lại như một tia sáng mát lạnh chiếu thẳng vào phòng học, chiếu vào trong lòng mỗi người.
Đúng vậy, chính là tia nắng mát lạnh, chỉ hơi ấm mà không nồng nhiệt, khiến cho người ta sảng khoái.
Trông có vẻ trái ngược nhau nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ. Thật khó tưởng tượng sao một sinh viên năm hai đại học lại có được một loại khí chất đặc biệt như vậy, cô ấy chỉ mới 20 tuổi.
Dường như rất hài lòng với kết quả như vậy, Dạ Cô Tinh cười nhẹ, có thể thấy được tâm trạng của cô khá tốt.
Dạ Cô Tinh vốn là một người xinh đẹp. Cho dù không cần soi gương thì Diệp Tử cũng biết được, chỉ cần nhìn toàn thân da thịt trắng nõn và mịn màng cũng đã vượt xa người thường rồi.
Như người ta có câu nhất dáng dì da mà, chỉ cần một làn da trắng là đã nâng tầm nhan sắc lên rồi.
Huống hồ sáng nay khi rửa mặt, cô còn soi gương quan sát kỹ một hồi. Không thể không thừa nhận rằng khuôn mặt hiện tại của bản thân thật đúng là 360 độ không một góc chết nào.
Kiếp trước Diệp Tử cũng đã từng là một đại mỹ nhân, ra mắt năm 20 tuổi. Còn trẻ như vậy mà đã xinh đẹp tới mê hồn rồi, chỉ cần một nụ cười một cái liếc mắt là đã phong tình vạn chủng.
Một bộ "Thanh xuân chán nản" vô cùng táo bạo đã thể hiện hết được quyến rũ nóng bỏng của cô, bộ phim cứ tựa như là được tạo ra cho riêng cô vậy. Nhờ vai diễn Vương Lam Chi mặc sườn xám, lộ ra đường cong quyến rũ. Cô đã trở thành một ngôi sao kinh điển trong ngành phim người lớn mà chưa một lần nào bị vượt qua.
Ở trong mắt người xem, hình tượng Vương Lam Chi lẳng lơ và phóng đãng, mê hoặc người khác, rất phù hợp với thân phận gái làng chơi của cô. Ngay cả bản thân Diệp Tử cũng bị chụp cho hình tượng hư hỏng như vậy.
Cứ như vậy, Diệp Tử đã gia nhập và lăn lộn trong làng giải trí với danh xưng ngôi sao 18+ hạng ba được 9 năm. Khi qua đời, cô đã 29 tuổi, nhưng lại vẫn xinh đẹp như trước.
Diệp Tử tự đánh giá, khuôn mặt của cô được coi là có vẻ đẹp tự nhiên, nhưng cũng không phải là hoàn mỹ. Lông mi của cô khá thưa, dài nhưng không cong, có một vết bớt màu nâu ở chân tóc gần giữa trán, cũng may đã giấu được đi nên cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng mà ngoại hình của Dạ Cô Tinh này thì không chỉ là xinh đẹp tự nhiên, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không hề quá.
Dựa vào kinh nghiệm từng lặn lộn nhiều năm ở giới giải trí của cô, vẻ đẹp như vậy vừa quyến rũ mà lạ vừa xinh đẹp thuần khiết. Có sẵn vẻ phóng tình, lại thêm uyển chuyển và phóng khoáng, tiến lên thì khiến cho hồn xiêu phách lạc, lùi lại cũng thành dịu dàng điềm đạm.
Ngoại hình như này nếu như tiến vào làng giải trí thì chắc chắn sẽ sớm nổi tiếng. Đối với tính cách hèn nhát tới mù quáng của Dạ Cô Tinh thì Diệp Tử có thể hiểu được, nhưng cô không đồng tình.
Ông bà ta hay nói trên đầu chữ sắc có một con dao, có lợi cũng sẽ có hại, nhưng Dạ Cô Tinh có một con dao sắc bén như vậy nhưng lại không có cách nào nắm được cán của con dao đó.
Có điều, cũng may là tính cách này của cô ấy, thường xuyên hạ mình, ở trường ở lớp đều như một người vô hình, không hề có cảm giác tồn tại. Nếu không thì với vẻ đẹp như thế này, tính cách mềm yếu như thế này nữa thì sớm muộn gì cũng bị người khác ‘ăn’ cho tới không còn mảnh nào!
"Này... Cô Tinh, cậu đừng đi nhanh như vậy! Tớ, tớ không đuổi kịp...." Lăng Tuyết thở hồng hộc chạy vào lớp học, tóc tai tán loạn, hai gò má đỏ bừng, trên chóp mũi còn có lấm tấm giọt mồ hôi nhỏ, trông hơi chật vật.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nụ cười trên môi Dạ Cô Tinh không hề thay đổi, chỉ là trong ánh mắt chợt lóe sáng rồi lại biến mất. Cô gái ngây thơ như con thỏ trắng này chính là một trong số ít những người hiểu rõ vẻ đẹp của Dạ Cô Tinh... Chẳng qua chú thỏ này không chỉ cắn người, mà lại còn muốn ăn thịt người nữa.
"Cô... Cô Tinh, chúng ta ngồi xuống đi." Lăng Tuyết thuận tay đặt sách lên trên chiếc bàn ở góc cuối lớp học, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô ta. Vẻ mặt cô ta hoảng hốt, vội vàng sửa sang lại đầu tóc của mình.
Mỗi một hành động đều làm với thái độ rất là tự nhiên, không có vẻ gì là ngại ngùng.
Ở bề ngoài Lăng Tuyết tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng lại âm thầm nghiến răng. Hôm nay thật sự là quá thất thố rồi, hình tượng cao quý mà cô ta khổ tâm nỗ lực xây dựng lâu nay suýt nữa là thất bại trong gang tấc. May mà cô ta phản ứng nhanh nhạy, kịp thời khắc phục.
"Nhưng mà, tớ thích ngồi ở phía trước."
Nói xong, Dạ Cô Tinh cũng không quan tâm Lăng Tuyết có phản ứng như thế nào, cầm sách đi lên phía trên.