Không thể giao tiếp với đội trưởng, tay súng máy và trợ thủ liền lựa chọn biện pháp như những thằng lính phản quân khác đã làm: Ẩn núp!
Nhưng, hiển nhiên là trễ một chút rồi!
Đùng!
Lại là một tiếng súng vang lên, tay súng máy vừa mới nâng cây súng lên đã bị bắn bể đầu. Cơ thể nó ngay tức khắc gục trên mặt đất, còn thằng trợ thủ thì đã hoàn toàn chui vào trong một đám phế tích.
So với mạng sống, sợ sệt có là cái thá gì?
Không ai sẽ trách thằng trợ thủ này, cho dù trong lòng vẫn khinh thường vô cùng.
Mà Hán Khắc thân là đội trưởng cũng không rảnh đi lo cho thằng thuộc hạ này. Ngay khi tiếng súng vang lên, hắn liền đoán ra vị trí đại khái của đối thủ. Sau đó, cây súng trường trong tay bắt đầu phụt lửa.
Đùng đùng đùng!
Những thằng lính ở xung quanh cũng bắt đầu gia nhập vào, những viên đạn lập tức làm cho đá sỏi, gạch cát nơi đống phế tích kia bay tứ tung.
Sau khi nổ súng, một lần nữa Tần Nhiên lộn nhào, lăn đi chỗ khác, tránh né viên đạn đang tới tấp bay tới.
Kỹ năng “vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ) – cơ bản” không những cường hóa (1) cơ thể cậu mà còn cho cậu rất nhiều kiến thức có liên quan đến súng ống, bao gồm cách sử dụng dụng các loại súng và cả đặc điểm sử dụng của chúng.
Ví dụ như súng bắn tỉa!
Cho dù trong tay cậu chỉ có một cây súng bắn tỉa kỳ quặc được lắp ráp từ những loại phụ kiện không đồng nhất nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc cậu xem bản thân như một tay súng bắn tỉa thực thụ.
Mà bí quyết lớn nhất của một tay súng bắn tỉa chính là biết cách không để cho địch nhân biết vị trí của mình!
Kỹ năng này quan trọng hơn việc có thể một súng giết chết đối thủ nhiều!
Tần Nhiên ôm cây súng bắn tỉa vào lòng rồi lăn vào một đám phế tích đã chọn sẵn.
Sau đó, cậu cúi đầu nhìn vết thương trên cẳng chân trái của mình.
“Bắn: Trầy da, đối thủ tạo thành 5 điểm thương tổn cho bạn…”
Giống như chiến đấu ký lục đã miêu tả, đây chỉ là một vết trầy da do viên đạn xẹt qua, nhưng vết trầy da này đã nhắc nhở Tần Nhiên về sức mạnh của đối thủ.
Cậu đã chọn chiến trường có lợi nhất cho mình, hơn nữa còn dùng biện pháp tập kích, nhưng mới lần công kích thứ ba thôi mà cậu đã bị thương.
Suy đi tính lại, đây là lần đầu tiên cậu bị thương từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ cho người chơi mới.
Xoẹt!
Tần Nhiên xé miếng lụa lót trong cái áo khoác thành những khúc vải dài, rồi cột vào cẳng chân.
“Đáng lẽ mình nên học kỹ năng băng bó với Maggie rồi mới bắt đầu kế hoạch!” Cảm nhận cơn đau ở cẳng chân, Tần Nhiên tự giễu chính mình.
Sau đó, cậu liền không thể không đổi vị trí thêm lần nữa.
Tần Nhiên biết nếu cậu còn ở lại chỗ này lâu hơn một xíu nữa thôi thì cậu nhất định sẽ rơi vào bao vây. Những thằng lính phản quân ấy tuyệt đối có thể dựa vào vị trí nổ súng ban nãy của cậu mà phán đoán ra đại khái vị trí hiện tại của cậu.
Cậu chắc chắn như vậy.
Vết thương ở cẳng chân làm cậu di chuyển khó khăn hơn, đặc biệt khi sử dụng kỹ năng “đi lén lút” thì tốc độ vốn đã không nhanh lại trở nên càng chậm.
Phải tiêu tốn tầm 5 phút cậu mới hoàn toàn rời khỏi khu vực ấy.
Khi cậu đã yên vị trong nơi ẩn nấp mới, nhìn lại khu vực nổ súng ban nãy thì thấy bảy thằng lính phụ trách tìm kiếm đã bao vây nơi ấy.
Dùng đội hình ba người đi trước cẩn thận dò tìm, bốn người đứng sau giơ súng trong tư thế ngắm bắn sẵn.
Nếu bây giờ Tần Nhiên còn ở nơi đó thì tuyệt đối không có cách nào chạy thoát.
Cho dù cậu xử lý được hai thằng đang trong tư thế ngắm bắn, thì hai thằng còn lại cũng dư sức bắn người cậu thành cái sàng.
Nhưng bây giờ lại khác!
Tần Nhiên đã an toàn núp ở nơi khác, có thể yên tâm giơ súng lên tiếp tục bắn tỉa.
Đùng!
Một thằng lính phụ trách tìm kiếm té xuống trên vũng máu của chính mình.
“Bắn: Công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50 vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ) – cơ bản X 2, đối thủ tử vong…”
Thông tin chiến đấu lập tức nhắc nhở làm cậu biết đối phương đã tử vong.
Ngay sau đó, Tần Nhiên lại bắt đầu dời vị trí.
Lúc này, nghe tiếng đạn bắn vào tường gạch, Tần Nhiên cảm thấy vô cùng may mắn khi chọn một địa hình vô cùng có lợi cho mình như thế này làm chiến trường.
“Mẹ kiếp!” Lại có thêm một thuộc hạ tử vong làm Hán Khắc gằn giọng chửi bậy.
Hắn hận không thể ngay lập tức bắt được thằng có súng bắn tỉa chết tiệt kia rồi bằm thây nó ra. Nhưng hắn cũng biết rõ rằng tức giận không giải quyết được vấn đề trước mắt.
Thật sự nếu không nghĩ ra cách gì thì có thể cả đội của hắn sẽ chôn thây ở nơi này.
Ánh mắt của Hán Khắc nhìn quét xung quanh, nhưng ngặt nỗi tầng tầng lớp lớp phế tích đã cản trở tầm nhìn của hắn.
Mà điểm càng thêm quan trọng là ngoại trừ vị trí mà thằng thuộc hạ đảm nhận vị trí bắn tỉa của hắn đã chọn lúc nãy thì không còn bất kỳ một nơi nào đủ cao để có thể quan sát toàn cục.
“Thằng đó cố ý chọn nơi này!” Hắn Khắc bắt đầu vỡ lẽ, nghĩ.
Một dự cảm không tốt cũng đồng thời xuất hiện.
Đây tuyệt đối không phải là một thằng côn đồ bình thường!
Có thể thành thạo sử dụng súng bắn tỉa, hơn nữa còn biết chọn địa điểm như vậy, đây chắc hẳn phải là một quân nhân!
“Chẳng lẽ là… quân – chính – phủ?!” Suy đoán này làm Hán Khắc nhíu mày lại. Sau đó, cảm giác do dự tràn ra từ trong đáy lòng của hắn.
Đối với cục diện của cuộc chiến tranh này, cho dù hắn chỉ là một người thiếu úy bình thường nhưng được cái lại là tâm phúc của Tát Lỗ Tạp, nên trong lòng hắn vẫn biết rõ ràng…
Phản quân thua chắc!
Cố thủ trong cái thành phố bị cô lập này, không hề có ngoại viện, khi vật tư cạn kiệt thì chiến bại chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc ấy chính là thời điểm quân chính phủ sát phạt!
Hán Khắc không muốn bỏ mạng trong đợt sát phạt ấy!
Vậy nên hắn đã lựa chọn đi theo Tát Lỗ Tạp, vì thiếu tá cam đoan có thể giúp hắn bình yên vô sự sống sót qua đợt sát phạt ấy. Hơn nữa, cả nửa đời sau hắn cũng có thể sống trong an nhàn, sung sướng, tiền bạc dư dả.
Nhưng đương nhiên cái cam đoan ấy được xây dựng trên tiền đề là Hán Khắc không giết số lượng lớn quân chính phủ, hoặc không giết nhầm nhân vật quan trọng của quân chính phủ.
Nếu không, cho dù là Tát Lỗ Tạp thì cũng không có cách nào có thể bảo vệ được hắn.
“Nếu thằng này thật sự là thám tử của quân chính phủ phái ra, mà mình lỡ giết chết nó thì… Mặc kệ, đây là mệnh lệnh của thiếu tá! Mình không hề có quyền lựa chọn!”
Hán Khắc do dự một lúc, rồi cắn răng quyết định, lập tức phân phó thủ hạ:
“Mark, Johnny! Đi đến vị trí bắn tỉa ban nãy, chiếm lấy vị trí trên cao!”
“Handel đi thu hút lực chú ý của đối thủ!”
“Những người còn lại chú ý đường đi của thằng khốn kiếp ấy!”
Từng cái mệnh lệnh được đưa ra.
Ngay lập tức, nhóm phản quân liền chia nhau ra hành động.
Chúng lại một lần nữa biểu thị sự khác biệt giữa phản quân và những tên côn đồ. Nếu đây là bọn côn đồ thì bây giờ nhất định chúng sẽ đùn đẩy nhau, thậm chí trực tiếp phản bội cũng không chừng.
Nhưng, bọn phải quân không có!
Bọn họ chấp hành nhiệm vụ của bản thân mình dựa vào mệnh lệnh của đội trưởng.
Hai người được phân phó đi đến vị trí trên cao và người có nhiệm vụ đi hấp dẫn lực chú ý của Tần Nhiên gần như là xuất phát cùng một lúc.
Bao gồm cả Hán Khắc là còn lại ba người, đều nhìn quét xung quanh, cố gắng xác định nơi mà Tần Nhiên có thể đang núp.
Đầu tiên, Tần Nhiên liền phát hiện thằng lính làm “mồi”.
Nó không hề che dấu bản thân, thành ra vô cùng dễ nhận thấy trong chiến trường đầy phế tích này.
Trong nháy mắt, Tần Nhiên liền nhắm ngay nó!
Nhưng cậu cũng không nổ súng!
Hành động đột ngột của thằng lính phản quân này làm cậu cảm thấy nghi ngờ. Tần Nhiên vốn là một người cẩn thận mà.
Nó khác hoàn toàn với biểu hiện chuyên nghiệp mà bọn phản quân tỏ ra khi nãy!
Sơ hở đến mức so với bọn côn đồ cũng không bằng!
“Bẫy sao?” Tần Nhiên tự động nghĩ ngay đến khả năng này.
Suy cho cùng thì phương pháp tốt nhất để đối phó với một tay súng bắn tỉa chính là tung ra một con mồi.
Tần Nhiên thả lỏng ngón trỏ đang đặt trên cò súng, rồi dùng cái ống ngắm Ong Thợ để phóng to tầm nhìn, bắt đầu nhìn ngó khu vực trước mặt.
Rất nhanh, Tần Nhiên liền có phát hiện.
Lúc Tần Nhiên đi vòng quanh chỗ này để quen thuộc địa hình thì cậu đã đặc biệt để ý nơi nào có thể ẩn nấp người, nơi nào thích hợp để áp dụng kỹ năng “đi lén lút”.
Dựa vào vị trí của bọn phản quân và khả năng phán đoán, không khó để cậu có thể tìm ra mục tiêu tiếp theo của mình.
“Hai thằng… tính đi tới vị trí của tay súng bắn tỉa khi nãy!”
Tần Nhiên chăm chú nhìn hành động của chúng thông qua cái kính phóng to, trong nháy mắt đã đoán được chúng muốn làm gì.
Có thể nói vị trí của tay súng bắn tỉa ban nãy chính là vị trí cản trở duy nhất đối với Tần Nhiên. Nên sau khi xử lý thằng đầu tiên, Tần Nhiên tuyệt đối không cho phép tay bắn tỉa thứ hai, thứ ba xuất hiện.
Tần Nhiên liền nổ súng, không chút do dự!
Đùng!
Thằng lính đi đằng trước liền trúng đạn, gục xuống.
Thằng lính còn lại không chút do dự chuyển từ thế cúi người lén đi thành thẳng người chạy như điên.
Tất cả những hành động này đều nằm trong mắt của Tần Nhiên!
Nhưng, cậu đã không còn cơ hội để tiếp tục nổ súng!
Sau khi nổ phát súng vừa rồi, cậu đã ngay lập tức lộn nhào để né tránh trận đạn dược công kích của phản quân.
Nhưng vị trí của cậu lại bị bại lộ thêm lần nữa.
Những thằng phản quân còn lại nhanh chóng xông tới.
Gay go hơn nữa chính là cậu đã không có nhiều thời gian để sử dụng kỹ năng “đi lén lút” để thoát khỏi đợt bao vây này!
Bởi vì, khoảng cách từ vị trí hiện tại của thằng lính đang chạy như điên kia tới cái vị trí trên cao của tay súng bắn tỉa quá cố chỉ còn không đến 100m. Với tốc độ hiện giờ của nó, chỉ cần hơn 10 giây nữa nó liền tới nơi!
“Liều mạng!”
Nhìn đối phương càng ngày càng gần điểm ngắm bắn, Tần Nhiên cắn răng nâng súng lên.
Đang trong vòng vây mà để lộ bản thân tuyệt đối là hành vi vô cùng nguy hiểm.
Cậu vô cùng rõ ràng việc này.
Thật sự thì gọi là thập tử nhất sinh cũng không quá.
Nhưng nếu để thằng lính kia chạy tới điểm ngắm bắn thì 100% cậu phải chết.
Đùng!
Tần Nhiên vừa nổ súng, thằng lính đang chạy như điên kia liền trúng đại gục tại chỗ.
Mà sau khi nổ súng, Tần Nhiên liền lăn nhanh khỏi vị trí đang ẩn nấp nhưng lực đẩy của những viên đạn đang bắn xối xả vào chỗ cậu đã làm cậu chệch khỏi hướng đi đã định sẵn.
Cậu đã trúng đạn!
----------------------
(1) Cường hóa: làm cho mạnh mẽ, cứng rắn hơn.