“Bắn: Công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50 vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ) – cơ bản X 2, đối thủ tử vong…”
“Giết chết Chiêm Ninh – tướng quân của phản quân, nhiệm vụ chính thay đổi, điểm qua màn tăng mạnh, nhiệm vụ chính kết thúc trước thời hạn ba ngày!”
“Giết chết Tát Lỗ Tạp – thiếu tá của phản quân, nhiệm vụ chính thay đổi, điểm qua màn tăng mạnh, nhiệm vụ chính kết thúc trước thời hạn một ngày!”
… … …
Bốn dòng tin xuất hiện liên tiếp trước mắt Tần Nhiên.
Sau khi nhìn rõ hai tin cuối cùng, Tần Nhiên không khỏi sửng sốt.
Cậu tự động mở thanh nhiệm vụ ra xem trong vô thức thì thấy nhiệm vụ chính là “sinh tồn trong bảy ngày: 2/7” giờ đã trở thành “sinh tồn trong ba ngày: 2/3”!
Hiển nhiên, việc này vượt xa khỏi dự tính của cậu.
Hơn nữa, nó còn làm xáo trộn cái kế hoạch ban đầu của cậu: sau xử lý Tát Lỗ Tạp và Chiêm Ninh, thừa dịp phản quân đang hỗn loạn liền tìm kiếm những thằng lính có kỹ năng cao hơn cậu rồi giết chết để thăng cấp kỹ năng của bản thân.
Đây mới chính là thứ mà cậu muốn nhất.
Tần Nhiên tin chắc rằng trong quân đội phản quân tuyệt đối có không ít binh lính có kỹ năng cao hơn cậu.
Nhưng, bây giờ kế hoạch ấy đã bị xáo trộn.
“Không! Vẫn còn cơ hội! Từ giờ tới cuối ngày còn một khoảng thời gian nữa!”
Tần Nhiên liền bưng thanh “rắn độc – M1” lên rồi quét mắt khắp nơi tìm kiếm mục tiêu.
Nhưng ngay tại lúc này, cậu nghe thấy một tiếng động bé truyền đến từ bên dưới.
Có người!
Nháy mắt cái, Tần Nhiên trở nên cảnh giác.
Từ khi xử lý xong tay súng bắn tỉa mà Chiêm Ninh bài bố trong này thì cậu luôn dành một phần lực chú ý để cảnh giác xung quanh.
Cậu không muốn dẫm lên vết xe đổ của tay súng bắn tỉa này. Cậu không muốn chết mà còn không biết tại sao mình chết.
Lập tức, họng súng thanh “rắn độc – M1” trong tay Tần Nhiên liền thay đổi phương hướng.
Ngay khi một cái bóng người xuất hiện, không cần kính ngắm, cậu liền lập tức nổ súng.
Đùng!
Cấp bậc “sơ cấp” của kỹ năng “vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ)” đã giúp Tần Nhiên có thể bắn trúng đích với xác suất rất cao.
Nhất là khi khoảng cách của hai người còn không tới 10m, và Tần Nhiên còn là người phát hiện ra đối thủ trước thì khi tiếng súng vang lên, kết cục của người kia đã được định sẵn.
“Bắn: Công kích yếu điểm, tạo thành 150 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (75 vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ) – cơ bản X 2, đối thủ tử vong…”
… … …
“Giết chết đối thủ có kỹ năng đi lén lút – sơ cấp …”
“Kỹ năng đi lén lút – cơ bản → sơ cấp…”
“Tên: Đi lén lút – sơ cấp”
“Thuộc tính liên quan: Nhanh nhẹn”
“Loại kỹ năng: Phụ trợ”
“Hiệu quả: Có thể lợi dụng bóng đen tốt hơn, làm cho người khác khó phát hiện ra, ẩn nấp +20%”
“Tiêu hao: Thể lực”
“Điều kiện học tập: Nhanh nhẹn đạt F”
“Ghi chú: Bạn chỉ giỏi trốn tránh thôi chứ không phải có thể tàng hình!”
… … …
“Kỹ năng đi lén lút tăng lên, thuộc tính tương quan tăng lên…”
“Nhanh nhẹn: F → F+”
… … …
Trong cơ thể lại như thể có một dòng nước ấm chảy qua toàn thân, học tập kiến thức và thực hành lại triển khai cùng một lúc thêm lần nữa.
“May quá!” Tần Nhiên mừng thầm.
Cảm nhận được những thay đổi do kỹ năng “đi lén lút” thăng cấp mang lại cộng thêm những kiến thức vừa mới có trong đầu, Tần Nhiên hiểu rõ rằng cho dù ban nãy cậu có để lại một phần lực chú ý để cảnh giác phía sau, nhưng khi người vừa rồi xuất hiện thì cậu cũng nhất định sẽ rơi vào bị động.
Hơn nữa, sự bị động này sẽ đẩy cậu vào vòng tay của tử thần!
Sau khi nắm rõ những lợi ích của kỹ năng “đi lén lút” sơ cấp, Tần Nhiên mới biết được người vừa rồi đáng sợ cỡ nào.
Nhìn cái thi thể không có đầu đang nằm gục nơi đó, Tần Nhiên càng nghĩ càng sợ.
Người này chính là lính của của Tát Lỗ Tạp!
Nếu không phải do Tát Lỗ Tạp đột nhiên tử vong thì người ngày tuyệt đối sẽ không bởi vì kinh ngạc mà tạo ra tiếng động – một lỗi sơ đẳng như vậy, khiến cho cậu phát hiện ra hắn!
Nhưng, Tần Nhiên còn chưa kịp thở phào thì một tiếng hét vang lên…
“Ở trên có tay súng bắn tỉa!”
Thật hiển nhiên, cái thi thể vừa rơi xuống kia đã làm cho đám lính ở xung quanh đây chú ý đến.
Tiếp sau tiếng hét kia là vô số tiếng bước chân hỗn loạn.
Tức khắc, Tần Nhiên liền trở nên căng thẳng.
Cậu liền đeo thanh “rắn độc – M1” của mình và cả thanh “rắn độc – M1” không có thuộc tính của tay súng bắn tỉa xấu số đầu tiên cậu giết ở đây lên, đồng thời ném một quả lựu đạn “U – II” xuống dưới.
Đùng!
Sau khi tiếng nổ to vang lên, Tần Nhiên liền dứt khoát cầm thanh M1905 vọt xuống dưới.
Cậu không dám ở chỗ này thêm một phút nào nữa.
Tuy đây đúng là nơi có vị thế cao, có thể quan sát toàn bộ quảng trường Thời Đại, nhưng điểm yếu của nó chính là không hề có đường lui!
Một khi bị mắc kẹt trong này thì chỉ còn mỗi con đường chết!
Đùng!
Ngay khi Tần Nhiên vừa rời khỏi nơi ngắm bắn thì một quả tên lửa liền đâm sầm vào nơi ấy.
Sóng xung kích mãnh liệt lan ra ngoài đẩy Tần Nhiên ngã nhào xuống đất.
Tần Nhiên phải lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới có thể đứng dậy co giò lên chạy tiếp.
Cậu chạy nhanh rời khỏi nơi ấy vì cậu đã nhìn thấy ít nhất lại có thêm mười mấy thằng lính chú ý tới.
Đùng đùng đùng!
Nháy mắt cái, Tần Nhiên đã bị đám đạn bay như mưa của hơn mười thanh súng trường bắn ra bao trùm xung quanh. Cho dù trước khi đạn bay tới, cậu đã lộn nhào rồi bật sang một chỗ khác nhưng vẫn bị vô số viên đạn quẹt qua cơ thể.
Đùng!
Tần Nhiên vừa lăn trên mặt đất vừa ném thêm một quả lựu đạn nữa.
Mười mấy thằng lính phản loạn nằm trên mặt đấu kêu rên trong tiếng nổ.
Nhưng điều này lại càng khiến cho những thằng lính ở các khu vực xung quanh chú ý đến bên này. Khi một chiếc xe tăng bắt đầu điều chỉnh họng đại bác, Tần Nhiên liền ném luôn cái kế hoạch ban đầu ra khỏi não.
Chạy trốn quan trọng hơn!
Tần Nhiên dồn hết toàn bộ sức mạnh vào đôi chân rồi chạy nhanh vào nơi có phế tích dày đặc.
Đùng!
Bệ pháo nã pháo.
Tuy quả pháo đã bị đám phế tích ngăn lại phần nào, nhưng sức mạnh khủng khiếp của nó vẫn khiến cho Tần Nhiên té nhào trên mặt đất thêm một lần nữa.
“Đáng ghét thật!”
Tần Nhiên mắng thầm, rồi vô cùng đau lòng bỏ cái ba lô quý giá của mình và cả thanh “rắn độc – M1” không có thuộc tính kia lại.
Bởi vì, cậu biết rằng với cân nặng của hai thứ này, cậu chắc chắn không thể chạy thoát khỏi nơi này được!
Đương nhiên, Tần Nhiên sẽ không cho mấy thằng lính đang đuổi theo phía sau kia ăn hời.
Tần Nhiên đã bỏ lại một quả lựu đạn trong cái ba lô ấy.
Bây giờ, trên người cậu chỉ còn mỗi một thanh “rắn độc – M1”. Tốc độ của cậu tăng lên hẳn, cậu đã bộc lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn sức mạnh của độ nhanh nhẹn cấp F+.
Bây giờ cậu như hợp thể của vận động viên thể dục dụng cụ kết hợp với vận động viên điền kinh vậy.
Tần Nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, tốc độ cũng trở nên nhanh như sóc.
Đùng!
Ngay khi cậu chui vào bóng đen và tiến vào trạng thái “đi lén lút” thì quả lựu đạn cậu chừa lại trong ba lô phát nổ khiến cho bọn lính đuổi theo cậu bị tổn thất nặng nề.
Còn Tần Nhiên thì đã chạy thoát khỏi đợt truy đuổi của chúng.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự đáng sợ của chiến thuật biển người!
Nếu đánh chính diện một chọi một thì cậu vẫn có tự tin rằng có thể xử lý đối thủ.
Một chọi hai, thậm chí một chọi ba cũng vẫn xử lý được!
Nhưng khi con số nhảy lên tới mười, thậm chí mấy chục thì ngoại trừ biện pháp chạy trốn, Tần Nhiên thật sự không còn con đường nào khác.
Thậm chí, còn phải chạy đủ nhanh mới được!
Nghĩ đến quả tên lửa và xe tăng nã pháo ban nãy, Tần Nhiên không khỏi cảm thấy mừng húm, cảm giác hạnh phúc khi có thể thoát chết trong gang tấc.
Nhưng khi nghĩ tới cái ba lô và khẩu súng đã phải bỏ lại, Tần Nhiên liền cảm thấy đau lòng không thôi.
Cảm giác như bị cắt da cắt thịt!
Nhưng nếu cho cậu lựa chọn lại một lần nữa thì cậu vẫn sẽ làm như vậy.
Vũ khí, trang bị không có thì có thể tìm lại, nhưng nếu mạng không còn thì thật sự là xong đời rồi!
Tần Nhiên nhanh chóng di chuyển trong bóng đen. Cậu không tính sẽ quay lại cái chiến trường kia.
Cậu có thể khẳng định rằng tuy đám lính đuổi theo cậu đã chết mất rất nhiều, nhưng điều này chỉ làm cho càng nhiều binh lính đặt sự chú ý vào nơi ấy. Nên nếu cậu quay lại thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Hơn nữa, bây giờ cậu đang muốn đến một nơi…
Doanh trại của Tát Lỗ Tạp!
Cái kế hoạch ban đầu đã bị tình huống phát sinh ngoài ý muốn làm gián đoạn rồi. Nên cậu cần phải có một cái kế hoạch mới để bù lại những tổn thất khi cái kế hoạch ấy thất bại!
Đương nhiên, còn có cả tổn thất về đám trang bị, vũ khí của cậu.
Vì vậy, doanh trại của Tát Lỗ Tạp tự nhiên mà trở thành mục tiêu hàng đầu của cậu.
Từ đầu cậu đã rất vừa ý nơi ấy.
Chỉ có ba tiểu đội canh giữ một cái doanh trại rộng lớn vô cùng. Ngoại trừ lính tuần tra và lính đứng canh gác thì không còn dư lại bao nhiêu người nữa!
Với kỹ năng “đi lén lút” đã thăng cấp thành “sơ cấp”, chỉ cần cậu đủ cẩn thận thì tuyệt đối có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào trong ấy.
Mà những vũ khí, trang bị đang tồn trữ trong đó tuyệt đối cao cấp hơn cái ba lô và khẩu súng mà cậu vừa vứt bỏ nhiều.
Nghĩ đến đống vũ khí, trang bị chất trồng trong ấy, trong lòng Tần Nhiên tràn đầy phấn khích.
Sau đó, không hề dừng lại, cậu lại co giò chạy nhanh.
… … …
Những cái đèn pha cực lớn khiến cho con đường và cả đám chướng ngại vật trên đường sáng rực lên.
Đặc biệt là hai thanh súng máy hạng nặng đang được đặt sau tầng tầng lớp lớp bao cát nằm sau đống chướng ngại vật trên đường càng khiến cho người nhìn thấy ớn lạnh cả người.
Nhưng ánh mắt của Tần Nhiên lại bị cái tháp canh gác trong doanh trại thu hút nhiều hơn là hai khẩu súng máy ấy.
Trên cái tháp canh gác cao chừng 10m ấy có một thằng lính đang điều khiển một thanh súng máy hạng nhẹ. Mỗi khi phát hiện có gì đó bất thường, hắn liền xả đạn xuống phía dưới, tuyệt đối có thể làm cho bất kỳ kẻ đột nhập nào cảm thấy khiếp sợ.
Bởi vì, tiếp sau nó chính là đợt bắn phá của hai khẩu súng máy hạng nặng bên dưới.
Trừ phi là dùng tên lửa hoặc chạy xe tăng vào thì mới có thể ngó lơ những đợt xả đạn như vậy.
Đương nhiên Tần Nhiên không có tên lửa, càng không biết lái xe tăng.
Nhưng: “đi lét lút – sơ cấp” lại có thể giúp cậu tiến vào doanh trại với cách còn đơn giản hơn nhiều.
Tần Nhiên từ đám phế tích đi vòng tới một bên của doanh trại, rồi nhờ vào bóng đen yểm hộ, leo lên một cây xà ngang dựng đứng giữa đống phế tích, quan sát tỉ mỉ tình hình bên trong doanh trại.
Bên trong, binh lính xếp hàng ngăn nắp.
Năm đội mỗi đội ba người tuần tra đan chéo nhau, khiến cho bất luận ai tiến vào doanh trại đều không thể thoát khỏi đôi mắt của chúng.
“Chắc hẳn là một ngôi trường!”
Tần Nhiên dời đôi mắt từ trên người những thằng lính tuần tra đến cái sân thể dục và những tòa nhà phía sau vách tường, đoán chức năng của nơi này trước khi trở thành doanh trại của bọn phản quân.
Tiếp theo, cậu nhìn về mảnh đất trống ngăn cách cậu với bức tường.
Mảnh đất trống này làm cho cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ, kỳ quái.
“Bãi mìn!” Tần Nhiên đoán thầm.