Đùng!
Ngay khi hắn nhảy qua một bên, một tiếng súng vang lên tại vị trí cách đám phế tích trước mặt xa hơn một chút!
“Nó ở chỗ đó!” Trong nháy mắt, bọn phản quân đã kịp phản ứng lại.
Tuy bọn chúng không biết tại sao Tần Nhiên rõ ràng nên kéo dài hơi tàn trong đám phế tích trước mặt, lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đó. Nhưng bọn chúng lại biết rõ ràng nên làm như thế nào.
Đùng đùng đùng!
Ba cây súng trường phụt lửa liên miên đan chéo nhau khiến cho Tần Nhiên không có cơ hội nổ súng thêm lần nữa.
Nhanh chóng lộn nhào một cái, Tần Nhiên lại chui vào một đám phế tích.
Ánh mặt trời đan xem vào những vách tường tạo thành những vệt sáng như những con dao sắc nhọn, chia khung cảnh trước mặt thành hai phần, một bên sáng sủa, ấm áp, còn một bên lại u ám lạnh lẽo, ẩm ướt.
Tần Nhiên đang co người lại trong vùng lạnh lẽo, ẩm ướt ấy, nhíu mày lại.
Thông qua quan sát kỹ lưỡng ban nãy, cuối cùng thì cậu cũng đã xác định được người đứng đầu tiểu đội này. Nhưng điều ngoài ý muốn của Tần Nhiên là phát súng ban nãy của cậu lại thất bại.
“Bắn: Né tránh bằng trực giác, đối thủ hoàn toàn tránh khỏi phát súng, nhận 0 điểm thương tổn…”
“Đây là quân tinh nhuệ chân chính của phản quân sao?” Tần Nhiên nhỏ giọng, tự hỏi.
Trong đáy lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Đây là lần đầu tiên Tần Nhiên gặp được người có thể cảm giác được nguy hiểm trước mắt.
Tuy không biết người kia có thể biết chính xác trước mỗi lần gặp nguy hiểm hay không, nhưng cho dù mười lần trúng một lần thì cũng đã đủ để khiến người khác phải trầm trồ.
Nhưng, ngay sau đó, Tần Nhiên lại hành động.
Cho dù trong đáy lòng có khiếp sợ thì cậu cũng không quên mục tiêu của mình.
Huống chi, cậu cũng không tin ngoại trừ thằng dẫn đầu kia, tất cả những thằng còn lại đều có khả năng như vậy.
Trong đóng đen, Tần Nhiên lại tiến vào trạng thái “đi lén lút”.
Cái áo khoác của cậu đã bị lăn trên mặt đất không biết bao nhiêu lần, làm cho nó dính đầy cát bụi, trở thành một lớp ngụy trang vô cùng hoàn hảo cho cậu. Nó giúp cho Tần Nhiên trong trạng thái “đi lén lút” càng khó bị người phát hiện.
Cây súng “bắn tỉa” được lắp ráp lại lòi ra khỏi bóng đen thêm một lần nữa.
Lúc này đây, Tần Nhiên không chọn công kích thằng cầm đầu nữa mà nhắm vào ba thằng lính còn sót lại.
Ba thằng lính này đã hơi giống như chim sợ cành cong, toàn thân đều trốn sau những đám phế tích, hai mắt liếc ngang liếc dọc liên hồi, hi vọng phát hiện ra bóng dáng của Tần Nhiên.
Chẳng qua, thứ ánh vào trong ba cặp mắt đang trừng lớn đó chỉ là từng mảnh từng mảnh phế tích và ánh nắng chói chang.
Nơi này chính là chiến trường tự nhiên dành cho tay súng bắn tỉa!
Cho dù là đứa ngốc cũng biết rõ ràng điểm này.
“Đội trưởng!” Handel nhìn người đội trưởng của mình, gọi.
Đương nhiên Hán Khắc cũng hiểu rõ ẩn ý của thằng thuộc hạ… hoặc sử dụng vũ khí hạng nặng, hoặc… lùi lại.
Sử dụng vũ khí hạng nặng chắc chắn là không được rồi! Hán Khắc vô cùng rõ ràng điều này.
Nhưng còn lùi lại? Hán Khắc do dự...
Hắn không muốn Tát Lỗ Tạp thất vọng về mình!
Bởi vì, hắn biết một khi Tát Lỗ Tạp thất vọng thì vị trí của hắn trong lòng Tát Lỗ Tạp sẽ rớt xuống vô hạn, sau đó… chính là vứt bỏ.
Lúc đó thì đừng mơ Tát Lỗ Tạp dẫn hắn ra khỏi chỗ này.
Đó không phải là kết quả mà hắn muốn.
Đùng!
Trong lúc Hán Khắc còn đang do dự thì tiếng súng lại vang lên một lần nữa.
Handel vừa lên tiếng ban nãy bây giờ đã bị bắn nát đầu.
Máu ấm nóng trộn lẫn với óc bắn tung tóe vào mặt của Hán Khắc. Hắn đưa mắt nhìn hai thằng thuộc hạ còn lại đang điên cuồng bắn trả nhưng lại không thể bắn trúng. Cảnh này làm cho Hán Khắc đang còn mê mang trong do dự giật mình tỉnh táo lại.
Tại sao hắn lại đầu quân Tát Lỗ Tạp?
Còn không phải là vì muốn được sống sót sao?
Mà bây giờ thì sao?
Nếu hắn tiếp tục ở chỗ này thì chắc chắn chỉ có đường chết! Hoàn toàn không cần chờ tới lúc cuộc chiến tranh khốn nạn này chấm dứt thì hắn đã chết trong bẫy rập của thằng kia!
Không sai! Chính là bẫy rập!
Dựa vào những lần nổ súng của Tần Nhiên, Hán Khắc đã nhìn ra tình hình của Tần Nhiên.
Tuy kỹ thuật bắn súng của thằng ấy không tồi, nhưng cũng chỉ mạnh hơn bọn lính mới một ít thôi, không thể so sánh với binh chủng đặc công được! Nếu trình độ của thằng ấy mà ngang tầm với lính đặc chủng thì hắn đã ngỏm từ lâu rồi.
Mà cái loại trốn tránh cùng kỹ xảo ẩn nấp hành tung tuy rằng cũng không tồi nhưng khi so sánh với lính trinh sát thật sự thì cũng chưa đủ để phải cân nhắc.
Nếu không phải do hoàn cảnh ở đây rất có lợi cho thằng kia thì Hán Khắc cam đoan có thể xử lý nó trước khi nó kịp nổ súng.
Hơn nữa, Hán Khắc loáng thoáng cảm nhận được là tất cả những gì xảy ra nãy giờ đều đã được sắp đặt sẵn!
Một cái bẫy che mắt Tát Lỗ Tạp khiến cho thiếu tá phái bọn hắn ra đây chịu chết!
Cảm giác khuất nhục như ngọn lửa bùng cháy trong lòng Hán Khắc, làm hắn hận không thể ngay lập tức lột da rút gân thằng đê tiện như Tần Nhiên. Nhưng, nhận thức này lại làm cho hắn càng thêm không biết nên làm gì bây giờ.
Rời khỏi nơi này!
“Tay súng máy yểm hộ phía sau!” Hán Khắc nói vào bộ đàm.
“Tuân, tuân lệnh! Đội trưởng!”
Giọng nói của thằng vừa mới trở thành tay súng máy chính thức hơi run sợ thông qua bộ đàm truyền vào tai của Hán Khắc.
Điều này càng làm cho Hán Khắc sinh ra cảm giác chán ghét cái thằng lính này.
Nhưng, cũng may là ngay sau khi nhận được mệnh lệnh ban nãy của Hán Khắc, hắn liền chạy đến chỗ này nên sau khi cuộc hội thoại ngắn vừa rồi kết thúc, Hán Khắc rất nhanh đã có thể nhìn thấy bóng dáng của thằng lính đó.
Thằng lính ấy vừa trốn tránh vừa khiêng thêm súng máy và thùng đạn dược mà vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ tương đối tốt.
Còn về tốc độ lắp giá súng thì nó đúng là người lắp nhanh nhất mà Hán Khắc từng biết.
“Cũng không tệ lắm!”
Hán Khắc nhìn tất cả hành động của nó rồi cuối cùng cũng hiểu tại sao nó có thể gia nhập đội ngũ của mình.
“Rút!” Hán Khắc vung tay ra hiệu với hai thằng thuộc hạ còn sót lại.
Lập tức, hai thằng lính liền thay phiên yểm hộ lẫn nhau lùi về sau.
Hán Khắc đi ở vị trí cuối cùng, hắn tin tưởng thằng đối thủ bỉ ổi kia sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Và đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của hắn!
Hán Khắc sờ sờ quả lựu đạn đang giắt bên hông.
“Tới đi!” Hán Khắc nghiến răng, nghĩ thầm.
Hắn thề phải làm cho thằng đối thủ chết tiệt kia nếm mùi đau khổ.
Đùng đùng đùng!
Tiếng súng vang lên như mưa rào, toàn thân Hán Khắc đau đớn gục trên mặt đất. Hắn nhìn thấy hai thằng thuộc hạ của mình đang nằm trong vũng máu, và nụ cười trên mặt thằng oắt vừa được bổ nhiệm lên làm tay súng máy chính.
Nụ cười đầy trêu chọc, như con mèo đang vờn chuột.
“Sao có thể?” Hán Khắc không thể tin được nhìn nó, thốt lên.
Cái đáp án mà hắn nhận được chính là những viên đạn bắn ra liên hồi.
Đùng đùng đùng!
Khi tiếng súng dừng lại thì cơ thể của Hán Khắc đã bị bắn nát bấy, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ban đầu.
Tần Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt mình.
Cậu liền giơ thanh súng “bắn tỉa” trong tay lên nhắm vào thằng lính điều khiển súng máy một cách vô ý thức. Nhưng ngoại trừ một thanh súng máy hạng nhẹ (Bren gun) ra thì không còn thấy bóng dáng người vừa bắn đâu nữa.
Một cảm giác không tốt nảy lên trong đáy lòng Tần Nhiên.
Không chút do dự, Tần Nhiên liền lập tức rời khỏi vị trí hiện tại, chạy đến nơi ẩn nấp tiếp theo trong kế hoạch.
Tần Nhiên không biết tại sao thằng kia lại nổ súng, nhưng cậu biết, không riêng gì bọn lính phản quân kia bị lừa gạt mà ngay cả cậu cũng đang bị lừa.
Lúc nãy, sau khi cậu xử lý thằng điều khiển súng máy ban đầu thì bộ dáng yếu đuối của thằng này đã đánh lừa cậu một cách hoàn hảo.
Khiến cậu tự nhiên mà cho rằng người này không có gì nguy hiểm nên đã đặt toàn bộ lực chú ý lên những thằng lính còn lại.
Không ngờ rằng thằng này mới là thằng nguy hiểm nhất.
Nguy hiểm hơn cả thằng đầu lĩnh vừa bị nó hãm hại.
“Do thằng thiếu tá kia sắp đặt?” Tần Nhiên vừa sử dụng kỹ năng “đi lén lút” vừa nghĩ. Nhưng rất nhanh sau đó cậu liền ném cái suy đoán này ra khỏi đầu.
Vì nó không hợp lý tí nào, nó có quá nhiều điểm mâu thuẫn.
Tuy cậu chỉ mới nói vài câu với thằng thiếu tá kia thôi nhưng ngoại trừ thằng ấy biểu hiện ra tham lam, tự kiêu, độc tài thì cũng không có biểu hiện ra điên cuồng hay trạng thái không bình thường.
Đối phương không có bất kỳ cái lý do gì để làm như vậy!
“Cuối cùng thì là chuyện gì vậy?” Trong lòng cậu tràn ra cảm giác vô cùng lo lắng bất an.
Nhưng, điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu.
Hơn mười giây sau, Tần Nhiên đã chui vào nơi ẩn nấp mới. Lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Tuy không nhìn thấy nhưng Tần Nhiên có thể khẳng định thằng điều khiển súng máy kia bây giờ đã xuất hiện ở nơi cậu ẩn nấp ban nãy.
Từ khoảnh khắc nó biến mất ngay sau khi nổ súng, cậu đã có linh cảm như vậy.
Tựa như để xác minh linh cảm của cậu, ngay lúc cậu thở phào thì một giọng nói truyền ra từ vị trí ẩn nấp ban nãy của cậu…
“Chào anh, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau!” Giọng nói của đối phương nghe có vẻ nghiêm túc, thành khẩn.
Nhưng, Tần Nhiễn vẫn không hề bị tác động, cũng không hề có ý muốn đáp trả.
Ngược lại, cậu còn bắt đầu chuyển vị trí thêm lần nữa.
Hình ảnh thằng lính dùng súng máy bắn phá cơ thể của ba thằng cũng là lính phản quân kia vẫn còn khắc sâu trong đầu cậu, làm cho cậu vô cùng cảnh giác với nó.
Nhưng, khi cậu còn chưa chạy xa được 10m thì một chuỗi tiếng bước chân vang lên.
Bịch bịch bịch!
Tiếng bước chân dồn dập đã biểu thị rằng chủ nhân của nó đang vội vàng chạy.
Mà vào giờ phút này, trong khu phế tích này, ngoại trừ Tần Nhiên ra thì còn có ai?
Thằng ngụy trang kia!
Tần Nhiên dùng từ này để gọi thằng điều khiển súng máy đương nhiệm.
Thằng đó có kỹ xảo lần theo dấu vết vô cùng thành thạo!
Cậu hiểu ra, lập tức tháo thanh súng “bắn tỉa” lắp ráp trong tay ra làm nó trở lại thành súng trường rồi chuẩn bị ngắm bắn. Cậu nhắm vào nơi tiếng bước chân truyền đến, ngay khi bóng người vừa xuất hiện thì liền bóp cò.
Đùng đùng đùng! Ngọn lửa bùng ra từ họng súng.
Nhưng, toàn độ đều thất bại!
Không cần xem chiến đấu ký lục thì cậu cũng đã thấy rõ ràng thứ mà mình bắn trúng chỉ là một cái áo khoác.
“Chết tiệt!” Phát hiện đã mắc mưu, cơ thể Tần Nhiên liền tự động xoay người lại.
Nơi ẩn nấp bây giờ của cậu là một đoạn hành lang ngắn, hẹp thông hai đầu, hai bên vách tường được tạo thành từ những bức tường xi măng đã sụp và những thanh gỗ mục nát. Đứng trong có thể nhìn xuyên qua những khe hở để nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng nếu muốn đi vào đây thì chỉ có hai con đường, một là theo hướng vừa nãy cậu xả đạn, hai là từ sau lưng cậu.
Nhưng, sau khi xoay người cậu cũng không phát hiện mục tiêu!
“Bị lừa rồi!” Tần Nhiên ngay lập tức ngộ ra. Ban nãy thằng đó ném áo khoác ra cũng không phải là do muốn vòng ra sau lưng cậu, mà là để cho cậu phải xoay người!
Bởi vì, thằng ấy vốn không di chuyển, cứ đứng đấy chờ hắn xoay người lại.
Tần Nhiên xoay người lại nhìn về hướng vừa xả đạn lần nữa.
Nhưng hiển nhiên là đã chậm!
“Chào cậu!” Giọng nói quen thuộc vang lên làm Tần Nhiên có cảm giác như bị rớt vào hầm băng, khí lạnh lan tràn từ đầu xuống tới tận gót chân.