Cậu cần phải biết chỗ cái cứ điểm đã bị nổ tung của Schuberke có đường hầm hay không.
Nếu thật sự có thì cái suy đoán ban nãy của cậu lại có thêm một phần chắc chắn.
Đương nhiên không loại trừ khả năng cái địa đạo này là Schuberke tự làm cho hắn dùng.
Và những điều này đều cần cậu tự mình đi kiểm chứng.
Nơi ở của Tần Nhiên cũng không hề gần cảnh cục.
Tuy ở cùng một khu, nhưng một cái ở phía nam, một cái ở phía bắc.
Nhưng khi Tần Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy thì chỉ trong vòng 20 phút, cậu đã có thể nhìn thấy bên ngoài cảnh cục.
Tần Nhiên cũng không đi thẳng vào bên trong cảnh cục.
Kẻ giật dây tên Evan xuất hiện khiến cậu phải cẩn thận hơn nữa.
Cho dù cái suy đoán của cậu vẫn chưa chắc là đúng, nhưng nếu giả thiết này được thành lập thì thân phận của cái kẻ tên Evan đang nhăm nhe cái kho báu ngàn năm của giáo hội Aurora kia không phải là cấp bậc mà “ma mới” như cậu có thể đấu lại được. Cho dù là ngoài sáng hay trong tối thì cũng vậy.
Ví dụ như: Cho thuộc hạ trà trộn vào cục cảnh sát!
“Khốn kiếp! Lũ chết tiệt!”
“Thứ nguy hiểm như thuốc nổ mà lại trở thành hàng sẵn có của băng đảng à?”
“Tại sao ngoại trừ Schuberke thì những băng đảng khác cũng có hả?”
Tiếng Lestrade gầm gừ truyền vào tai của Tần Nhiên.
Tức khắc, đôi mắt của Tần Nhiên sáng lên.
Quả nhiên mục đích không phải đơn thuần chỉ là để tiến vào thành phố, mà là để tạo ra hỗn loạn!
Nếu chỉ là nâng đỡ “chó săn” thì hình như số lượng “chó săn” hơi nhiều rồi đấy.
Phó cảnh sát trưởng Lestrade vẫn đang rít gào.
Tần Nhiên không tự tiện xông thẳng vào cảnh cục mà vẫn đứng ở ngoài nghe ngóng.
Cậu hi vọng có thể dùng cách thức bí ẩn hơn để tìm hiểu vấn đề.
Cảnh sát trưởng John và phó cảnh sát trưởng Lestrade đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, văn phòng của hai người đều nằm ở tầng hai, đã vậy còn sát vách nhau. Mà đối với Tần Nhiên thì việc leo lên tầng hai chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng, ngay khi cậu chuẩn bị hành động thì một người bước ra khỏi cảnh cục.
Karl!
Tần Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra cậu cảnh sát trẻ tuổi kia, tuy cậu ta đã không mặc đồng phục.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đối phương, Tần Nhiên chầm chậm đi theo.
Mục đích của Karl rất rõ ràng.
Ký túc xá đơn của cảnh sát.
Đây được coi là một trong những phúc lợi không nhiều lắm của cảnh sát. Đương nhiên, khi kết hôn rồi thì vẫn phải tự mình đi thuê nhà hoặc mua nhà riêng.
Nhưng đối với Karl thì tính tới điều đó vẫn còn quá sớm.
Ít nhất, trong thời gian ngắn này hắn không hề nghĩ đến vấn đề kia.
Ít nhất là phải vượt qua đoạn thời gian này rồi nói sau.
Nghĩ đến khoảng thời gian từ tuần trước lúc Jimmy “hắc thủ” mất tích, đến những sự việc liên tiếp xảy ra trong hai ngày nay, cho dù là thanh niên trai tráng như Karl thì cũng có chút chịu không nổi.
Ba ngày nay hắn chỉ được nghỉ ngơi không đến mười tiếng.
Đây cũng là lý do mà trong thời điểm bận rộn nhất này hắn lại bị phó cảnh trưởng mệnh lệnh trở về nghỉ ngơi.
“Tôi cần một con sư tử dũng mãnh chứ không phải một con sâu ngủ!”
Lời nói của phó cảnh trưởng khiến Karl vui vẻ.
Cậu cảnh sát trẻ tuổi xem đây như một lời cổ vũ.
Mà trên thực tế thì cũng đúng là như vậy.
Lestrade cổ lỗ sĩ, cứng đầu có thể nói ra những lời như vậy thì đúng là để khen ngợi người khác.
Karl vừa bước vào cửa phòng liền ném người lên giường.
Giây tiếp theo, hắn đã tiến vào mộng đẹp nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng người gọi hắn.
“Karl, Karl!”
“Ngài Tần Nhiên?”
Karl nhanh chóng tỉnh táo lại rồi phòng thủ nhưng khi thấy rõ người đang gọi mình là Tần Nhiên thì lại giật mình ngạc nhiên.
“Ngài đây là…?”
Karl nhìn Tần Nhiên với ánh mắt khó hiểu.
Hắn chẳng thể hiểu nổi tại sao Tần Nhiên lại dùng cách này để xuất hiện trước mặt hắn.
“Đã xảy ra vài chuyện! Tôi cần phải hành động bí ẩn hơn!”
Thân phận của Tần Nhiên và sự trợ giúp trước đó của cậu khiến cho Karl tin vào lời nói của cậu.
“Vậy ngài tìm tôi là để?”
Karl cũng không ngu dốt nên hiểu được rằng đêm hôm khuya khoắt thế này mà Tần Nhiên còn xuất hiện trong phòng ký túc xá của hắn thì tuyệt đối không phải là để tám chuyện.
“Đã tìm thấy đường hầm trong cứ điểm của Schuberke chưa?”
“Tìm thấy rồi, rất dài, đi thẳng đến cái quảng trường tiếp theo!”
Karl nói ra sự thật.
“Nối thẳng ra quảng trường à?”
“Schuberke bắt đầu chiếm cứ chỗ đó từ lúc nào thế?”
Tần Nhiên sửng sốt. Chiều dài của cái đường hầm khiến cậu liên tưởng ra càng nhiều thứ.
“Một tuần trước! Khi Jimmy “hắc thủ” mất tích ấy!”
Karl tự động trả lời.
Mà ngay sau khi nói ra, Karl liền ngây ngẩn cả người.
Cậu cảnh sát trẻ tuổi đã nghĩ đến cái gì đó.
Một cái đường hầm đi thông đến quảng trưởng tiếp theo không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được!
Đừng nói là một tuần, cho dù là mười tuần thì cũng chưa chắc đã làm xong! Mà mười tuần là đã vượt qua khoảng thời gian Schuberke thành lập cái cứ điểm kia rất xa rồi!
“Ngài Tần Nhiên?”
Cậu cảnh sát trẻ tuổi nhìn Tần Nhiên.
“Quả nhiên là đã chuẩn bị từ sớm sao?” Tần Nhiên không trả lời đối phương mà thì thầm trong lòng một chút rồi lại hỏi tiếp:
“Phó cảnh sát trưởng đã dẫn quân đi “rửa sạch” những băng đảng khác?”
“Đúng vậy! Sau khi tiêu diệt Schuberke, phó cảnh trưởng muốn trong lúc đang hăng hái ra tay tóm gọn những băng đảng khác luôn!”
“Nhưng mà, những tên khốn kia cũng có loại thuốc nổ tự chế như Schuberke!”
“Hơn nữa, hình như... bọn chúng biết rõ đường đi nước bước của chúng ta! Giống như vụ tối qua ấy!”
Karl hơi do dự.
Nhưng cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ của mình sau khi nhớ đến vụ đánh bất ngờ thất bại của Schuberke.
Quả nhiên có nội gián!
Nghe xong lời nói của Karl, đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tần Nhiên.
Sau đó, cậu lại bắt đầu đánh giá thế lực của kẻ có tên là Evan kia.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Tần Nhiên đang đắm chìm trong suy nghĩ, Karl lại không nhịn được mà tò mò hỏi tiếp.
“Đã xảy ra một vài việc không được tốt cho lắm!”
“Liên lụy đến rất nhiều người!”
“Cho nên, Karl, tôi hi vọng cậu có thể giữ bí mật, đừng nói cho ai biết... Chỉ cần nhớ là cậu không hề gặp tôi, vừa đến ký túc xá liền nằm xuống ngủ say là được!” Tần Nhiên nghiêm túc nhìn Karl.
Karl tính nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, ngài Tần Nhiên!”
Cậu cảnh sát trẻ tuổi dùng biểu tình cực kỳ nghiêm túc, nói như thể đang thề.
Sau đó, hắn lại nhớ ra gì đó nên lại mở miệng thêm lần nữa:
“Ngài Tần Nhiên, còn một việc… Cảnh sát trưởng đã không xuất hiện cả ngày rồi!”
“Cái gì?” Tần Nhiên ngẩn người ra.
“Sáng nay, cảnh sát trưởng không xuất hiện ở cảnh cục đúng giờ!”
“Phó cảnh sát trưởng đã cho người đến nhà của cảnh sát trưởng xem xét. Phu nhân Adams nói rằng cả tuần nay cảnh sát trưởng không về!”
“Tuy rằng trước đó cũng đã từng phát sinh việc như vậy, nhưng lần này…”
Karl nói, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
“Tôi biết rồi!”
“Hẳn là John đang đi xử lý việc khẩn cấp nào đó mà chưa kịp thông báo cho các cậu thôi… Tôi sẽ đi tìm xem sao!”
Tần Nhiên trấn an Karl nhỏ bé.
“Nhớ kỹ giao ước của chúng ta!”
Sau khi dặn dò Karl thêm lần nữa, Tần Nhiên liền bước nhanh rời khỏi ký túc xá của cảnh sát.
Khi Tần Nhiên vừa ra khỏi ký túc xá thì sắc mặt của cậu lập tức trầm xuống.
John đã xảy ra chuyện!
Gần như là ngay khi Karl vừa nói ra chuyện John đã không xuất hiện trong cảnh cục nguyên một ngày, cậu đã có cái suy đoán này.
Còn việc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Tần Nhiên cũng biết rõ.
Suy cho cùng thì ngày hôm qua khi hai người tách ra, chính miệng John nói rằng hắn muốn tìm thêm nhiều đồng minh hơn rồi sau đó sẽ truy cứu chuyện của Schuberke.
“Chết tiệt!”
“Thế lực của đối phương còn lớn hơn mình tưởng nhiều!”
“Hi vọng chỉ là giam lỏng chứ không phải…”
Tần Nhiên không mong muốn một người chính trực như John lại phải bỏ mạng như vậy. Cho dù hai người mới chỉ quen biết không bao lâu.
… … …
Sắc mặt nghiêm trọng của Tần Nhiên khiến Cống Lan Sâm nhanh chóng đoán ra sự việc không hề đơn giản như vậy. Tất nhiên là nó đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát được.
“Thế nào?”
Nhưng, thân phận kỵ sĩ bảo hộ giúp Cống Lan Sâm không hề hoang mang. Ông dùng giọng điệu vô cùng bình thường, hỏi.
Cống Lan Sâm đã trải qua quá nhiều chuyện. Nên bây giờ, khi đối mặt với bất kể sự việc gì, ông cũng đã có thể vô cùng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào.
Bởi vì ông biết, hoang mang lo sợ không hề tạo ra bất kỳ tác dụng tốt đẹp nào.
“Xin ngài chờ tôi một chút!”
Tần Nhiên nói xong liền bước đến trước mặt Lỗ Tư Hãn còn đang ngất xỉu. Cậu lập tức dùng nước lạnh tạt tỉnh hắn rồi vô cùng dứt khoát hỏi: “Những cây thuốc nổ tự chế này là cho Evan cung cấp?”
“Đúng vậy!”
Nhìn cái thi thể của Tư Ốc Kha và ánh mặt lạnh lùng của Tần Nhiên, đối phương rất biết điều trả lời.
“Hẳn là không sai!”
“Người đứng sau lưng Schuberke và kẻ tên Evan là cùng một người!”
Tần Nhiên làm động tác chặt đánh ngất đối phương rồi nói ra những suy đoán của mình cho Cống Lan Sâm nghe.
Ngay lập tức, cựu kỵ sĩ Cống Lan Sâm nhíu mày lại.
“Quân đội à?”
Cống Lan Sâm rất rõ ràng sự đáng sợ của quân đội. Cho dù là ông thì cũng không thể làm ngơ hàng trăm ngàn khẩu súng kíp, chứ chưa nói đến những khẩu đại bác còn lợi hại hơn súng kíp rất nhiều.
Thứ ấy không phải là thứ mà da thịt con người có thể chống cự được.
Vô số bạn bè, cộng tác, đồng nghiệp của ông đã dùng mạng sống để chứng minh điều này.
“Chúng ta cần có một cái kế hoạch!” Cống Lan Sâm nói.
“Vâng! Chúng ta không có cách nào có thể chống lại nguyên một đội quân!”
Tần Nhiên rất tán thành lời nói của vị kỵ sĩ. Cậu vừa suy nghĩ vừa nói:
“Nhưng chúng ta cũng có lợi thế riêng… Thứ mà thằng khốn kia mong muốn nhất… kho báu của giáo hội Aurora – đang nằm trong tay của chúng ta!”
“Ít nhất… đối phương nghĩ như vậy!”