Typer: liennguyen199
Vì sao học viên tổ C lại xuất hiện ở đây là một ẩn số. Nếu bình thường bắt gặp một nam một nữ lăn lộn trong bụi cỏ cũng chẳng phải chuyện gì ghê ghớm, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Tên lính vừa phát hiện nữ học viên kia có khuôn mặt vàng ệch. Gã vừa gí súng vào ngực cô ta vừa quát lớn. Tiếng quát đánh động những binh sĩ khác đang lục soát quanh đó. “Nói mau! Cô làm gì ở đây?”
“Tôi... tôi... tôi đang chờ một người...” Mặt cô gái xám ngoét như tro, nước mắt hòa lẫn vết bùn và vài cọng cỏ dại trên mặt. Bộ dạng lôi thôi lếch thếch đó khiến cô gái trẻ trông thật tội nghiệp. Nhưng các binh sĩ không phải là những người biết thương hoa tiếc ngọc, họ chỉ biết tra hỏi một cách thô bạo.
“Đợi ai? Dám nói dối, ông bắn chết!” Giọng tên lính mặt vàng nghe sắc nhọn đến chói tai, nhưng giọng của gã có sắc nhọn đến đâu cũng không thể bằng họng súng của gã. Nó đủ sức khiến cô gái trói gà không chặt ngã dúi dụi xuống đất. Học viên đó òa lên khóc nức nở, hoảng loạn đến cực điểm. Đúng lúc đó, có kẻ lao tới, đạp thẳng vào bụng cô ta, mắng: “Mẹ kiếp! Còn khóc lóc ỉ ôi là ông cho mày toi luôn bây giờ. Còn không mau khai thật.”
Nữ học viên không dám khóc nữa, chỉ nấc lên, khó khăn lắm mới lắp bắp được mấy tiếng: “Tổ chức nói... tôi ngồi đây đợi một người... tên là Phó quan Tôn... họ nói... sau khi ông ấy hoàn thành nhiệm vụ, sẽ dẫn... dẫn tôi về Vũ Hán...”
“Phó quan Tôn? Cô không bịa đặt đấy chứ?”
“Tôi không dám. Người tôi đang đợi... đúng là Phó quan Tôn mà.” Lời khai của nữ học viên thu hút sự chú ý của một cảnh sát đứng phía sau. Tiêu Vân Thành chưa từng nghĩ chuyện này lại có liên quan đến Phó quan Tôn. Anh ta bước tới, lần nữa muốn xác nhận thông tin. “Người cô đang đợi đúng là Phó quan Tôn chứ?”
“Vâng. Họ nói khi nào ông ấy đến... ông ấy sẽ đưa tôi.. cùng về Vũ Hán. Anh cảnh sát, tôi cầu xin... cầu xin anh thả tôi đi, có được không?”
Tiêu Vân Thành cười lạnh, đáp: “Chỉ sợ cô không còn đường mà đi.”
Đúng vậy. Nữ học viên đó không thể đi nổi nữa, vì đám binh lính kia đã liên tiếp nã đạn vào cô, máu từ mấy lỗ thủng trên đầu chảy tràn xuống khuôn mặt vốn thanh tú, dung nhan của cô gái hoàn toàn bị hủy hoại, chẳng thể phân biệt đâu là mắt mũi. Miệng cô ta há hốc ra, như thể đến chết vẫn cố thanh minh cho nỗi oan khuấtcủa mình.
Mãi hồi lâu, đám lính mới nghênh ngang rút lui. Nhưng kí ức của Tăng Cửu Nhã vẫn dừng lại tại khoảnh khắc súng nổ. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến cảnh Thần Chết ghieo rắc cái chết lên đầu con người. Cô thật sự không biết khuôn mặt của Thần Chết lại nanh ác đến vậy.
“Sao học viên tổ C lại xuất hiện ở dây? Có thật cô ấy đang đợi Phó quan Tôn không?” Tăng Cửu Nhã nghĩ huấn luyện viên Quảng sẽ nói ra sự thật, bởi quan hệ giữa họ giờ đây đã khác trước. Nhưng huấn luyện viên Quảng do dự hồi lâu rồi chỉ nói đúng một câu: “Em đừng quan tâm đến những chuyện đó, chỉ cần biết cô ấy đã chết thay em là được.”
Nữ học viên đã chết, Phó quan Tôn mãi vẫn không xuất hiện, Tiêu Vân Thành và Tham mưu Vương phái rất nhiều lính đi tìm, nhưng Phó quan Tôn cứ như đã bốc hơi trong không khí vậy. Đến khi một toán lính khác về báo cáo cuộc lục soát không có kết quả, Tiêu Vân Thành thực sự nổi trận lôi đình. Anh ta đập tay xuống chiếc bàn bát tiên rầm rầm đến mức nó suýt bị gãy khung, chửi: “Mẹ kiếp! Bao nhiêu người như thế mà không tìm nổi hai người. Một lũ vô dụng! Đồ rác rưởi!”
Tham mưu Vương trầm mặc nêu ý kiến: “Tôi thấy chuyện này có uẩn khúc.”
“Uẩn khúc gì? Rõ ràng lão lưu manh Khang Triệu Khanh đã hạ đọc thủ vì bất mãn chuyện cậu mượn quân của lão ta. Bề ngoài thì cho mượn một đại đội nhưng lại ngấm ngầm chơi xỏ chúng ta. Lão biết rõ Lợi Xuyên là vùng đất mà bọn loạn đảng thường xuyên gây rối, nên mới tính cách ám toán chúng ta, thần không biết quỷ không hay, chẳng có chứng cứ gì liên quan đến lão ta hết!” Tiêu Vân Thành giờ đã mờ mắt vì thù hận nên không thể suy xét kĩ lưỡng được. Đương nhiên Tham mưu Vương cũng hiểu điều này, và thực ra ông ta cũng thấy Phó quan Tôn không phải là người dáng tin cậy.
Mấy thags trước, Lữ đoàn trưởng Lý phụng mệnh đưa quân đến vùng biên giới tiếp giáp giữa hai tỉnh Tứ Xuyên và Hồ Bắc để vây bắt loạn đảng, tùy tùng chỉ có hơn hai ngàn lính. Sau đó, Khang Triệu Khanh đích thân mở tiệc rượu đón tiếp, cố ý cho Lữ đoàn trưởng mượn binh. Chắc Khang Triệu Khanh cũng nghĩ đến mối quan hệ giữa quân đội Tứ Xuyên và những người anh em Quế hệ vừa mới vào chính phủ Nam Kinh, hơn nữa, chính phủ Nam Kinh còn mở lời đề nghị ông ta hợp tác tiêu trừ loạn đảng, nên giờ ông ta muốn đứng trung lập cũng không thể được. Chính vì lý do đó, Khang Triệu Khanh mới đành cho mượn một đại đội. Phó quan Tôn chính là Đại đội trưởng của đại đội lúc bấy giờ, ngay lập tức, anh ta được Lữ đoàn trưởng đặc cách thăng chức thành phó quan. Theo lý mà nói, Khang Triệu Khanh không thế làm chuyện đó ở ngay trên biên giới Hồ Bắc, nhưng đường đường là một Tổng tư lệnh mà lại bị một Lữ đoàn trưởng “mượn” mất binh lính thì chỉ cần là đàn ông, ông ta sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục này, nhất định ông ta phải trút giận một cách thật sảng khoái. Trong khi đó, sau khi đuổi theo hung thủ thì Phó quan Tôn một đi không trở lại. Điều đó càng khẳng định phán đoán của Tiêu Vân Thành là có cơ sở.
Lữ đoàn trưởng Lý bộc lộ rất nhiều khuyết điểm trong cách đối nhân xử thế nhưng lại đối xử rất tình nghĩa với Tham mưu Vương. Thế nên, ông ta nhất định phải trả mối thù này, không chỉ vì ân nghĩa với Lữ đoàn trưởng mà còn vì bộ mặt của Lữ đoàn 17.
“Vân Thành, theo cậu, tang lễ của Lữ đoàn trưởng nên làm thế nào? Đưa về Tứ Xuyên hay an táng tại đây?” Tham mưu Vương liếc nhìn thi hài của Lữ đoàn trowngr Lý, nếu chôn cất lại nơi đóng quân thì e không được thỏa đáng cho lắm.
Tiêu Vân Thành cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, anh ta đáp: “Đang hành quân, ai còn hứng thú đi hộ tang? Thôi thì đành an táng ở đây vậy. Về đến Tứ Xuyên, tôi sẽ tổ chức tang lễ thật hoành tráng, còn bây giờ, việc đang gấp, chúng ta phải mau chóng về Tứ Xuyên để tránh lại bị ám toán. Thù này, ông đây thề sẽ bắt Khang Triệu Khanh nợ máu phải trả bằng máu, như thế mới an ủi được hương hồn cậu trên trời.”
“Đúng vậy. Ngày dài tháng rộng, Khang Triệu Khanh không chạy thoát nổi đâu.” Tham mưu Vương tiếp lời.
“Chỉ có điều...” Tiêu Vân Thành bỗng tỏ ra do dự, dường như có ẩn tình khó nói.
Tuy Tham mưu Vương là kẻ hữu dũng vô mưu, tính tình lại nóng nảy, nhưng cũng không đến nỗi đầu óc bã đậu. Ông ta đoán được Tiêu Vân Thành đang e ngại điều gì. Nói cho cùng thì sau khi Lữ đoàn trưởng Lý đến Vũ Hán, hai cậu cháu họ mới nhận mặt nhau, huống hồ ông ta còn làm đến chức Lữ đoàn trưởng. Bởi vậy, trong mắt mọi người, mối quan hệ giữa Tiêu Vân Thành và Lữ đoàn trưởng Lý chẳng qua cũng chỉ là cá ép núp bóng cá mập. Cháu đưa linh cữu cậu về Vũ Hán là điều dĩ nhiên, nhưng muốn giành được sự thừa nhận của tất cả mọi người trong Lữ đoàn 17 về mối quan hệ ruột thịt này, e không phải là chuyện dễ dàng.
Thế là Tham mưu Vương vỗ ngực, quyết định giúp anh ta. “Những cái khác tôi không dám đảm bảo, nhưng chỉ cần tôi còn ở lữ đoàn một ngày thì ai không phục cậu cũng tức là cố tình đối đầu với Vương Dũng Điền tôi.”
Có được lời hứa danh dự của Tham mưu Vương, Tiêu Vân Thành lập tức đứng bật dậy, cúi gập người cảm tạ: “Từ nhỏ, Vân Thành và mẹ đã nương tựa nhau mà sống, khó khăn lắm mới biết mình vẫn còn một người thân. Cậu cháu vừa mừng vừa tủi nhận mặt nhau, ai dè ông lại bị bọn gian ác hãm hại, khiến vãn bối tôi đây muốn tận hiếu với cậu cũng chẳng được. Nếu Tham mưu Vương không chê thì Vân Thành xin gọi ngài là chú, chỉ sợ chú Vương không nhận đứa cháu bất tài này thôi.”
“Ôi chao, sao chú lại không nhận chứ? Lăn lộn nửa đời người trên sa trường, giờ có thêm một đứa cháu hiếu nghĩa, cũng coi như được an ủi.”
“Vậy cháu xin kính chú một ly.” Tiêu Vân Thành uống trước, thể hiện lòng kính trọng.
Bỗng nhiên có thêm một đứa cháu, Tham mưu Vương rất đỗi vui mừng, huống hồ suốt mấy tháng tiếp xúc, ông ta cũng hài lòng về tính tình và cách xử sự của Tiêu Vân Thành. Thế là hai người gạt bỏ rào cản thân thế lai lịch, uống rượu, trải lòng tâm sự với nhau đủ chuyện. Tuy nhiên, phiền phức cũ chưa gạt ra khỏi đầu được bao lâu thì phiền phức mới lại kéo tới.
Thì ra, đại đội mà Khang Triệu Khanh cho mượn nghe tin Phó quan Tôn sợ tội bỏ trốn thì ai nấy đều lo lắng, hốt hoảng. Họ chỉ sợ lửa thù hận cháy lây sang mình. Hơn nữa, các binh sĩ của Lữ đoàn 17 đối xử với họ vốn đã không thân thiết thì chớ, lại nhân cơ hội này càng hầm hè với họ hơn. Trước tình cảnh ấy, họ đành bắt chước Phó quan Tôn, “ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách”. Bây giờ, khắp doanh trại đang nhốn nháo vì chuyện này.
“Một lũ rùa rụt đầu! Tóm được tên nào bắn chết tên đó cho ta!” Tham mưu Vương phẫn nộ đập bàn rầm rầm. Ông ta đang định ra ngoài chỉnh đốn lại đám quân ô hợp thì Tiêu Vân Thành tự nguyện xin xung trận: “Chú, chuyện này chú cứ giao cho cháu. Nếu cháu xử lý có chỗ nào chưa thỏa đáng thì cũng mong chú bỏ qua cho.”
Tham mưu Vương gật đầu đồng ý. Tiêu Vân Thành liền lật một tấm vải cũ ở góc phòng ra, bên dưới tấm vải là một chiếc hộp gỗ sơn đen. Anh ta ôm chiếc hòm đến trước mặt Tham mưu Vương rồi nói: “Không giấu gì chú, đây chính là toàn bộ tài sản riêng của cậu cháu, cháu không dám độc chiếm. Huống hồ, suốt thời gian vừa qua, chú đã phải gánh chịu bao chi phí. Tiền đến nhanh nhưng tiền đi còn nhanh hơn, chi bằng chú hãy dùng số tiền này mà an phận lấy vợ nạp thiếp, như thế còn có thể ngẩng mặt lên nhìn đời. Nói thì có vẻ khó nghe, nhưng nghiệp quân nhân, cảnh sát như chúng ta, chẳng biết khi nào thì ngã xuống, chí ít thì cũng phải có con cái đưa ma chứ. Nếu chú không chịu nhận nghĩa là chú coi thường đứa cháu này đấy. Nếu thế thì giữa hai chú cháu ta chẳng còn lời nào để nói nữa.” Nói xong, Tiêu Vân Thành liền bỏ ra ngoài luôn, bất luận Tham mưu Vương có gọi thế nào, anh ta cũng không quay đầu lại.
Tham mưu Vương dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn cái hòm trên bàn, thở dài, nói: “Cái thằng... cố chấp thế không biết!”
Tiêu Vân Thành không tay không lâm trận, anh ta chuẩn bị sẵn hai chiếc hòm. Nhìn đám binh sĩ đang náo loạn không thể kiểm soát nổi, anh ta bất thình lình giơ súng, bắn chỉ thiên liền ba phát, khiến đám binh sĩ quần áo xộc xệch, đang đấm đá nhau túi bụi, mắt mày tím bầm, sưng vù kia giật nảy mình. Cuối cùng, họ cũng tạm ngưng chiến.
“Tất cả đứng nghiêm! Mẹ kiếp! Nhìn bộ dạng thế kia mà đấm đá nhau chằng kahcs nào quân lưu manh, thổ phỉ trên phố huyện. Đều là huynh đệ một nhà, lẽ nào cứ phải kẻ sống người chết mới thấy vui?”
Chúng ta đi lính vì mục đích gì? Mục đích bảo vệ đất nước chẳng qua cũng chỉ là nói phét, làm sao quan trọng bằng việc nuôi sống vợ con, tận hiếu báo đáp song thân. Đó là mong muốn mà những người đàn ông bình thường đều hướng tới, nhưng những người đàn ông đi lính như chúng ta lại khác. Một khi đã vào quân đội, chúng ta phải hành động sao cho trên không hổ thẹn với sứ mệnh, dưới không có lỗi với những đồng đội đã hi sinh và những đồng đội đang ngày đêm chiến đấu cũng mình. Dù lăn xả trên chiến trường hay nấp dưới chiến hào, dù bụng đói phải thắt chặt chun quần thì người duy nhất ở bên cạnh chúng ta chính là những người anh em mà hiện giờ đang vác dao đâm nhau đây. Người đút cơm cho ta khi ta bị thương, người liều chết cứ chúng ta từ tiền tuyến trở về cũng chính là những người anh em sẽ ở bên cạnh mình cho đến lúc chết. Thế mà bây giờ, các anh lại chĩa họng súng vào chính người anh em của mình. Mẹ kiếp! Các anh còn không bằng lũ súc sinh!” Lời nói dõng dạc, vang vọng của Tiêu Vân Thành khiến những binh sĩ đang gây náo loạn chợt thấy xấu hổ. Hóa ra, ai cũng có những điểm tốt mà bình thường họ không nhận thấy.
Mấy giấy sau, Tiêu Vân Thành lại tiếp: “Chuyện của Lữ đoàn trưởng, không thể trách các anh em mới đến được. Họ thật lòng thật dạ muốn gia nhập Lữ đoàn 17 chúng ta. Đã đến đây thì coi như có duyên với nhau, nhất là có thể làm anh em vào sinh ra tử thì đâu phải dễ dàng. Những kẻ tự xưng là anh em ngoài kia chỉ là hạng giả dối, cùng xung phong ra trận giết địch mới thực sự gọi là anh em. Bất kể là người theo Lữ đoàn trưởng từ trước đến giờ hay mới đi theo Lữ đoàn trưởng, tất cả đều là anh em của Tiêu Vân Thành này. Chính vì Lữ đoàn trưởng không còn nữa nên Tiêu Vân Thành tôi nhất đinh sẽ không bạc đãi anh em, thậm chí, các anh em còn được đối xử tốt hơn trước. Nếu mọi người cảm thấy đi theo tôi vất vả quá thì cứ việc chĩa súng vào tôi mà bắn, bởi vì như thế nghĩa là tôi có lỗi với mọi người. Nhưng có tôi ở đây, tôi bảo đảm người nào chưa lấy vợ sẽ lấy được vợ, người nào có vợ rồi sẽ có thêm vài bà vợ nữa, miễn đừng để các bà ấy đè đầu cưỡi cổ, làm mất oai phong của cánh đàn ông chúng ta là được!”
Câu nói đùa cuối cùng của Tiêu Vân Thành khiến đám binh sĩ cười ồ lên. Tiếng cười vui vang lên từ những người đàn ông mặc áo lính có ngoại hình thô kệch, nhếch nhác, tuy có vẻ buồn cười nhưng cũng thật đáng yêu.
Sau đó, Tiêu Vân Thành ra lệnh cho binh sĩ đứng cạnh mở hòm, bên trong đựng toàn của cải của Lữ đoàn trưởng Lý. Đi đến đâu, Lữ đoàn trưởng cũng mang mấy chiếc hòm này đi theo, mà người biết được bí mật ẩn giấu bên trong những chiếc hòm cũ kĩ đó lại chỉ có mình Tiêu Vân Thành. Giờ ông cậu đã không còn nữa, Tiêu Vân Thành quyết định chia nó cho mọi người. “Của cải trong hòm đều là của Lữ đoàn trưởng để lại. Trước khi lâm chung, ông đã dặn đi dặn lại rằng tôi không được phép đối xử bạc bẽo với những anh em từng cùng ông chinh chiến bao năm qua. Hôm nay, thể theo di nguyện của Lữ đoàn trưởng, tôi sẽ chia đều tất cả số của cải này. Mọi người lần lượt lên nhận, nếu ai dám không an phận, tiếp tục làm loạn thì khẩu súng trong tay tôi đây sẽ lập tức lên tiếng. Nếu anh em nào còn lo lắng rằng đi theo Tiêu Vân Thành tôi sẽ không có ngày cất đầu lên được thì ngay bây giờ, người đó có thể bỏ đi. Tôi tuyệt đối không ngăn cản. Trước khi đi, các anh vẫn có thể lĩnh số của cải được chia ở dây, vì đó là thứ các anh đáng được hưởng.”
“Đoàn trưởng đối xủ với cấc anh em tốt như vậy, ai bỏ đi, kẻ dó không phỉa là người.” Đám binh sĩ hô vang.
“Đúng vậy. Tôi tin đi theo Lữ đoàn trưởng, nhất định sẽ lấy được vợ.”
Những tiếng ủng hộ Tiêu Vân Thành nhất tề vang lên trong đội ngũ, vì mọi người đã có được sự tôn trọng và đãi ngộ mà từ trước đến giờ một tên lính quèn không bao giờ nhận được. Sự biết ơn đủ sức đè bẹp tất cả tính ích kỷ và tham vọng. Thứ Tiêu Vân Thành cần chính là tình nghĩa của họ. Tuy vậy, có vài người nhận của cải xong vẫn không muốn ở lại, Tiêu Vân Thành giữ lời hứa để cho họ đi, đồng thời ra lệnh cho những người khác không được ngăn cản hay đe dọa họ. Dưới con mắt đầy vẻ khinh thường của đám đông, mấy người lính kia len lén trốn chạy như những con chuột băng qua đường. Nhưng chẳng bao lâu sau, đã có hai người hoảng hốt, cuống quýt quay trở lại. Họ quỳ xuống nhận lỗi trước mặt Tiêu Vân Thành, mặt dày bám riết lấy anh ta xin được tái nhập đội ngũ. Hỏi ra mới biết, bọn họ gặp phải thổ phỉ, bọn thổ phỉ đang muốn bắt người để tổ chức đội ngũ. Trừ hai người trốn thoát, những người còn lại kẻ bị giết, kẻ bị bắt đi. Suy trước tính sau, họ đành quay lại nương nhờ Tiêu Vân Thành.
Thấy họ chịu quay lại, Tiêu Vân Thành rất vui vẻ hoan nghênh. Khi biết họ bất cẩn đánh rơi tài sản trên đường tháo chạy, anh ta lập tức sai người chia cho họ một phần khác.
Tình nghĩa hiếm có và đáng quý ấy khiến tất cả binh sĩ đều tâm phục khẩu phục. Dù trước đó vẫn có mấy kẻ không khuất phục nhưng sau lần này thì họ không còn gì để nói, một lòng một dạ quy thuận anh ta. Tham mưu Vương chứng kiến từ đầu tới cuối màn thu phục lòng người này, lại càng quý trọng Tiêu Vân Thành, lôi anh ta vào trướng, uống rượu thâu đêm.
Hôm sau, Lữ đoàn trưởng Lý được sắp xếp an táng gần nơi đóng quân. Sau đám tang, Tiêu Vân Thành kiên quyết muốn ở lại để tưởng nhớ cậu thêm chút nữa. Tham mưu Vương nghĩ anh ta muốn yên tĩnh một mình nên chỉ khuyên giải vài câu rồi dẫn quân về doanh trại. Lúc này, một binh sĩ đến gần Tiêu Vân Thành. Đó là một trong những người đã bỏ đi, sau đó hồi tâm chuyển ý quay về. Anh ta đặt một ít tiền âm phủ lên nấm mộ, thấp ba que nhang rồi cung kính giơ tay về phía Tiêu Vân Thành, nói: “Đoàn trưởng, tôi thắp nhang xong rồi, chẳng phải ngài nên thưởng cho tôi thêm ít tiền nữa sao?”
Vừa nghe thấy mấy lời này, Tiêu Vân Thành không nhịn được liền ngoác miệng chửi luôn: “Chó chết! Nhiều tiền hơn tôi bao nhiêu mà còn cố tình quay sang vặt sạch của tôi, rắp tâm ép ông đây phải bán thân chắc?”
“Nếu có người chịu mua thì Đoàn trưởngcũng đừng ngại cân nhắc khả năng ấy.” Tên lính quèn cười gian xảo, cổ vũ ý định của Tiêu Vân Thành.
“Khốn khiếp! Ngày nào không gây sự với tôi là ngày đó cậu ngứa ngáy hả!? Chó chết!” Tuy Tiêu Vân Thành mắng tên lính sa sả nhưng anh ta không hề tức giận. Ai bảo Tiết Vân Tần, gã bạn nối khố của anh ta có cái miệng ăn mắm ăn muối không tha cho ai bao giờ chứ.
Mọi việc diễn ra một cách thuận lợi, Tiết Vân Tần cũng không cần tiếp tục đóng kịch nữa. Hắn thay đổi thân phận ngay trước mộ Lữ đoàn trưởng Lý, hoàn toàn không còn là anh lính quèn lúc trước nữa. Tiết Vân Tần nói: “Tôi sẽ giải thích với thầy về chuyện cậu đi Tứ Xuyên, nói cho cùng thì quân Tứ Xuyên và chúng ta cũng không cũng hội cũng thuyền, bọn họ là đệ tử của Quế hệ. Nếu cậu mai phục ở địa bàn của chúng thì có thể ngầm gây mâu thuẫn giữa chúng và Khang Triệu Khanh, như thế Ủy viên trưởng cũng đỡ đi một mối lo. Bọn Quế hệ và Uông Tinh Vệ đều là mối hậu họa trong lòng Ủy viên trưởng.”
“Đúng vậy. Tuy bây giờ Uông Tinh Vệ đã rút lui khỏi chính phủ Vũ Hán nhuwgn mối giao tình giữa lão ta và Khang Triệu Khanh rất sâu sắc. Hơn nữa, thái độ hiện tại của Khang Triệu Khanh cho thấy ông ta vừa không nương nhờ Quế hệ, cũng không theo chân Uông Tinh Vệ, nên khó đảm bảo ông ta không có ý đồ riêng. Chưa nói đến chuyện Ủy viên trưởng không thích những kẻgió chiều nào che chiều ấy, ngay đến tôi cũng khinh thường chúng. Có điều, cậu cũng biết tôi không phải là người giỏi bàn mưu tính kế, nếu không nhờ cậu sắp đặt sẵn thì e là tôi không thể hành sự trót lọt đến thế. Hay là cậu cũng tôi đi Tứ Xuyên nhé!”
Lời đề nghĩ của Tiêu VânThành nhanh chóng bị Tiết Vân Tần từ chối: “Đến giờ vẫn chưa tìm được manh mối về thư liên minh, kiểu gì chẳng phải để một người lại nghe ông già cằn nhằn.”
“Chỉ tại tôi mà cậu bị liên lụy. Khó khăn lắm mới có manh mối về thư liên minh, vậy mà lại đến chậm một bước nên mới bị người ta nhanh chân cướp mất. May mà đến giờ vẫn chưa nghe tin thư liên minh rơi vào tay bọn Uông Tinh Vệ, nếu không chắc chắn ông già sẽ mài dao đến tìm tôi mất. Lần này, cậu tự ý điều tôi đi Tứ Xuyên, chắc sẽ khó thoát khỏi bị ông già trách tội. Hay là chúng ta bạo gan mở con đường mới cho riêng mình?”
“Yên tâm đi. Chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng nên họ không dám làm gì quá đà đâu, kiểu gì họ cũng vẫn phải nhờ cậy đến chúng ta. Hơn nữa, cậu cũng cố công lắm mới diễn được màn kịch hôm nay, kịch bản hay đến đâu đi nữa, nếu không có người phối hợp thì cũng khó thành công. Nếu để tôi làm diễn viên chính,chưa chắc người ta đã tín phục như thế.” Tiết Vân Tần từ chối.
“Mẹ nó chứ! Anh em với nhau mà toàn nói những lời sáo rỗng. Thế nên, ông đây mới đếch thèm kết bạn với bọn lắm chữ, ghét nhất cái bọn tính đàn bà, nói chuyện cứ vòng vo tam quốc. Cậu đừng bắt chước kiểu chua ngoa đó đấy, ông đây đéch chịu được đâu!”
Tiêu Vân Thành không quen nghe những lời khách sáo. Anh ta là kiểu người khảng khái, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không bao giờ lợi dụng hoặc chiếm công của người khác. Tiết Vân Tần biết tính cách của bạn nên vừa biết tin Lữ đoàn trưởng Lý đi tìm người thân, hắn liền bày kế để Tiêu Vân Thành mạo danh làm cháu của ông ta. Đương nhiên khi làm chuyện này, hắn cũng tính đến lợi ích cá nhân, bởi nói gì thì nói hắn cũng cần có binh mã của riêng mình. Cách đây không lâu, Tiết Vân Tần nghe phong thanh bang Long Giang phải người trà trộn vào Lương Sơn, định liê thu với con trai trưởng của Mạnh lão gia để đối phó với Đoàn Kỳ Phàn. Chỉ cần Tiêu Vân Thành có thể vững chân ở Tứ Xuyên thì đám thổ phỉ đó cũng chẳng làm được trò trống gì. Nhưng nếu thay bằng người khác thì chưa chắc đã đáng tin như Tiêu Vân Thành.
“Người như cậu, nếu làm nhân viên tình báo thì không ngóc đầu lên được đâu. Phải dẫn quân ra trận thì mới hợp với tính cách của cậu, nhưng tôi thì không làm thế được. Nói thật, thứ tôi thiếu chính là khí phách và sự nông nổi của cậu. Hơn nữa, khó khăn lắm cậu mới làm yên lòng được đám quân sĩ, lời đã nói rồi mà không có chiến công gì thì e rằng quân không phục tướng. Đây chính là điều đại kỵ trong việc cầm quân. Cậu ấy à... cứ việc ngoan ngoãn mà đi Tứ Xuyên đi, sau này công thành danh toại, đừng trở mặt không nhận anh em là được rồi.”
“Mẹ kiếp! Tôi có phải loại người qua cầu rút ván không hả? Có điều, dù cậu đồng ý đi cùng tôi thì ông già cũng không buông tha cho cậu đâu.” Tiêu Vân Thành biết rõ có khuyên giải thế nào cũng vô ích, mà sở dĩ anh ta có thể đi Tứ Xuyên, cũng là nhờ Tiết Vân Tần đứng ra gánh vác. Nếu còn xúi giục nữa, không khéo ông già sẽ hận anh ta đến tận xương tủy. Thế là anh ta lảng sang chuyện khác: “Cậu đã xử lý ổn thỏa tên Phó quan Tôn và cháu của Lữ đoàn trưởng Lý chưa?”
Tiết Vân Tần đưa tay làm động tác cứa cổ, đáp: “Lẽ nào tôi để họ sống sót để rước vạ vào thân? Ngay cả mấy tên lính đào ngũ kia tôi cũng xử lý sạch sẽ rồi, bảo đảm mấy năm nữa cũng không tìm thấy thủ cấp. Tuy nhiên, vụ nữ học viên kia thì hơi ngoài dự liệu một chút. Tôi vốn để Tăng Cửu Nhã của tổ B tham gia nhiệm vụ lần này, nhưng cô gái chúng ta tìm thấy trong bãi cỏ hoang lại là một nữ học viên của tổ C, mãi đến lúc nhìn thấy ám hiệu của lão Quảng, tôi mới biết anh ta thay đổi con chốt thí mạng vào phút chót, may mà tôi dẫn đầu toán lục soát đấy. Bây giờ, chỉ có tôi và cậu là người biết rõ chân tướng, nên nếu cậu nói cô gái bị bắn chết là gái quán bar thì cũng chẳng có ai nghi ngờ. Có điều, để đề phòng biến cố bất ngờ, tôi đã cài mấy đồng chí cũng tham gia nhiệm vụ lần này tiếp tục ở lại trong đội ngũ để chi viện cho cậu. Mấy đồng chí đóng giả lính đào ngũ cùng tôi lúc trước đều là những người tài giỏi nhất đấy, cậu cứ yên tâm giao việc cho họ.”
Tiêu Vân Thành ti tưởng truyệt đối vì từ trước đến giờ, Tiết Vân Tần luôn là người xử lý mọi việc một cách sạch sẽ, gọc gàng. Sở dĩ trước đây, những thành viên khác trong tổ chức luôn muốn được phân cùng đội với Tiết Vân Tần cũng chính vì họ coi trọng điểm này của hắn. Nhưng hôm nay sự gọn gàng, nhanh nhẹn của Tiết Vân Tần lại khiến Tiêu Vân Thành cảm thấy hơi khó chịu, một sự khó chịu không thể diễn tả thành lời. Nhìn nấm mồ mới trơ trọi trên mảnh đất trống, Tiêu Vân Thành cảm thấy nó quá mức sơ sài so với thân thế hiển hách lúc sinh thời của người dưới mộ. Nói gì thì nói, thi hài bị vùi dưới đất sâu kia cũng từng là người chăm sóc anh ta chu đáo, tận tâm chẳng khác gì cậu đối với cháu ruột. Đáng tiếc, thứ hàng giả vong ân phụ nghĩa Tiêu Vân Thành này không nhưng bày mưu hãm hại ông ta mà còn lừa mất toàn bộ binh sĩ mà ông ta chiến đấu nửa đời người mới có được, thậm chí, anh ta còn ra tay sát hại đứa cháu vo tội của ông ta nữa. Bây giờ, chắc hai cậu cháu họ đã được đoàn tụ dưới suối vàng rồi, nghĩ tích cực một chút thì đó chẳng phải một cái kết viên mãn hay sao? May mà từ nay về sau, anh ta không cần bán đứng người khác để kiếm tiền nữa rồi, cuộc đời anh ta đã bước sang một trang mới. Nghĩ đến điểm này, anh ta thực lòng cảm kích công lao của Tiết Vân Tần.
“Này! Sau này, có việc gì cần cứ ới một tiếng, dù ông đây chỉ còn một chân thì cũng nhất định lết đến cứu cậu.” Tiêu Vân Thành hào sảng nói.
“Nếu cụt mất cả hai chân thì sao?”
“Thì bò đến.”
“Đồ khốn! Đợi cậu bò đến nơi thì tôi đã xanh cỏ!” Tiết Vân Tần cười, trêu anh ta. Thực ra, câu nói đùa đó hoàn toàn không thích hợp với cảnh chia tay, dù buồn đến đâu, họ cũng phải để khích lệ mình và đối phương.
Vì đàn ông không giống phụ nữ. Phụ nữ có thể khóc lóc khi oan ức, gào thét khi buồn phiền, la lối ầm ĩ khi tức giận. Nhưng đàn ông chỉ có thể nén mọi chuyện trong lòng, tươi cười giả như không có chuyện gì. Thông thường, đàn ông chỉ nói với nhau vài lời đơn giản, ngắn gọn nhưng tình bạn của họ luôn luôn bền chặt hơn thứ tình bạn đầu môi chót lưỡi của phụ nữ.
Có lẽ mọi lời hứa hẹn, thề thốt đẹp đẽ nhất trên đời đều không thể sánh bằng cái bắt tay thật chặt giữa những người huynh đệ.