“Anh sẽ rời xa em sao?”
“Khi nào em học được rồi, biết đâu sẽ không cần anh nữa.”
“Thật sao? Nhưng Vân Tần, em đói rồi.”
“Thế em muốn ăn gì?”
“Anh sẽ mua cho em chứ? Nhưng nơi đó cách đây xa lắm.”
“Vậy em ăn anh cho đỡ đói này.”
Tiết Vân Tần vỗ tay vào ngực mình, ra hiệu bảo nàng cứ ăn đi.Đoàn Tư Kỳ cắn thật, khiến hắn đau đến suýt ngã nhào khỏi chiếc ghế dài, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã nhanh chóng tìm cách báo thù trên môi nàng. Hai người đùa giỡn suốt hồi lâu, cuối cùng cũng yên lặng ngồi xuống, tựa lưng vào nhau nhìn con phố huyên náo phía dưới.
Chiều muộn ở Nam Kinh vàng vọt bóng tà dương nơi chân trời, ngay cả làn khói cuồn cuộn bốc lên từ nơi xa cũng khiến nàng cảm thấy thú vị và hiếu kì, nàng không còn vò võ một mình đợi hắn trong khách sạn nữa. Tư Kỳ lười nhác vươn vai, định thay đổi tư thế cho thoải mái hơn thì đột nhiên chiếc ghế dài lật nhào, cả người nàng ngã lăn xuống đất. Lúc lồm cồm bò dậy thì đường phố Nam Kinh không còn nữa, trước mắt chỉ còn bóng tối và hoang liêu đến vô tận, ngay cả Tiết Vân Tần cũng tịch không thấy bóng dáng. Nàng hoảng hốt, cuống quýt gọi hắn, nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng vọng của chính mình, mãi đến khi cảm nhận được cơn nhói đau nơi bàn tay, nàng mới giơ tay lên, thấy máu chảy đầm đìa không sao cầm được…
“Vân Tần! Vân Tần!” Cuối cùng, Nhan Khai Thần cũng kinh hãi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, cảm giác đầu đau muốn vỡ tung khiến nàng ngoài việc hét gọi tên Tiết Vân Tần ra thì mụ mị không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước khi mình rơi vào trạng thái hôn mê. Ánh sáng nhấp nháy tỏa ra từ chùm đèn pha lê treo trên trần nhà làm nàng vô thức nhắm mắt lại, khó khăn lắm mới thích nghi được với ánh sáng. Nàng gắng gượng ngồi dậy, thều thào gọi: “Vân Tần! Tiết Vân Tân! Anh đang ở đâu?” Chỉ có tiếng nhạc nỉ non phát ra từ máy hát đáp lời nàng. Trong không gian rộng lớn này, nàng không hề nghe thấy âm thanh nào khác. Bầu không khí bức bối và quái dị ép nàng phải nhớ lại mọi chuyện. Cuối cùng nàng cũng nhớ ra phát xít Đức đã tàn sát những người dân vô tội tay không tấc sắt trong buổi dạ tiệc như thế nào, mà người đàn ông lấy thân mình bảo vệ nàng chính là Tiết Vân Tần. Trong thoáng chốc, người nàng cứng đờ như hóa đá, cơ hồ không còn sức để ngoảnh lại nhìn người bên cạnh. Một sự thúc giục vô hình khiến nàng mất khả năng tư duy, chỉ cảm thấy lồng ngực đang bị thời gian từ từ xé nát, thịt nát xương tan.
Cuối cùng, nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy Tiết Vân Tần đang nằm bên cạnh và ngủ ngon lành. Thì ra hắn vẫn ở đây! Hắn không hề bỏ nàng mà đi, dường như còn sợ lạc mất nàng nên hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng. Có điều, bàn tay hắn lạnh quá, cứ như thể đã bị đông cứng.Nàng vội vàng nâng bàn tay hắn lên, vừa cuống quýt hà hơi vào nó vừa giả bộ giận dỗi, nói: “Tiết Vân Tần! Đừng trêu em nữa! Mau dậy đi! Anh xem này, em còn thổi cho tay anh ấm nữa đấy. Anh còn định nằm lì đến bao giờ nữa?” Đúng là Tiết Vân Tần rất thích giả vờ, mặc nàng dỗ dành thế nào, hắn cũng nhất quyết không chịu ngồi dậy. Nhưng sao nàng xoa lâu như vậy, thổi bao nhiêu hơi ấm vào tay hắn mà nó vẫn lạnh ngắt thế này? Nàng cuống lên, vội vàng xoa xả cánhtay cho hắn, nhưng tay nàng chỉ sờ thấy một thi thể cứng ngắc không còn chút sinh khí! Nó không thể ấm lại được nữa. Khi nàng lật người hắn sang bên kia thì thấy trên vai hắn có rất nhiều lỗ đạn màu đỏ thẫm. Cuối cùng nàng cũng tin có người đã ngủ là không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Máu đã đông lại từ lâu nhưng màu đỏ vẫn đập vào mắt và ánh ảnh tâm trí nàng. Lúc này, Nhan Khai Thần phát hiện không chỉ Tiết Vân Tần mà tất cả mọi người có mặt tại buổi dạ tiệc đều ở đây, người thì nằm cạnh bàn ăn, người thì nằm bên cây dương cầm, người thì vắt vẻo trên giá nến nghiêng ngã, có người lại nằm đè lên xác người khác, cũng có những đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau. Trong tiếng nhạc dập dìu hết khúc này đến khúc khác, mọi người cùng hòa mình vào vũ điệu chấn động tâm can của biển máu. Vì muốn khoác màu sắc mới cho buổi vũ hội mà ai đó đã lấy nhầm màu vẽ của họa sĩ, tô phết sắc đỏ tươi vô cùng nổi bật của ngày đại hỉ lên chiếc váy dạ hội màu trắng ngà của nàng, từ trên xuống dưới. Liệu trong đó có máu của người nàng yêu không? Nàng cười ngây dại rồi cúi đầu xuống, nâng tà voan đỏ thắm úp lên khuôn mặt đẫm nước mắt, ngẩng đầu nhìn không trung nhạt nhòa, dường như nàng đang đón đợi hôn lễ đầu tiên trong cuộc đời, đón đợi người yêu suốt kiếp của mình vén tấm khăn trùm đầu ngăn cách hai người lên.
Đợi mãi, đợi mãi mà chú rẻ của nàng vẫn chưa xuất hiện. Chiếc váy dạ hội đẫm nước mắt vô tình để lại những vệt đỏ trên mặt nàng, trong mắt nàng, trong chốc lát vạn vật hóa thành ngọn đuốc bùng cháy, giống hoa đỗ quyên đỏ máu mọc bạt ngàn khắp núi đồi. Nàng chầm chậm nằm xuống, thì ra người nàng yêu vẫn ở đây, chỉ có điều hắn đang mệt mà thôi. Nàng dịu dàng nép vào lòng hắn, cùng hắn chìm vào giấc ngủ. Trước khi nhắm mắt, nàng khẽ nói: “Vân Tần, còn lạnh không? Em biết anh mệt, nhưng không sao đâu, đã có em ở bên rồi. Khi nào trời sáng, em sẽ gọi anh. Cứ ngủ đi. Ngủ đi…” Nàng vuốt ve gò má lạnh giá của hắn, nhẹ nhàng dỗ hắn ngủ. Hắn đã hữa sẽ luôn ở bên nàng, bất kể chuyện gì xảy ra, lần này nàng quyết định tin hắn, dù chết cũng không hối hận!
“Ngày mai khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ gặp lại nhau, như trước đây vẫn vậy!”
Ngày mai khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ không hận nhau nữa, chỉ trân trọng nhau thôi!
Ngày mai khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ sống thật tốt, và nắm chặt tay nhau!
Chỉ cần còn hi vọng thì nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại. Đến lúc ấy, anh làm Đoàn Tư Kỳ, còn em sẽ làm Tiết Vân Tần. Chúng ta sẽ yêu nhau đến đầu bạc răng long, ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa. Bởi vì tình yêu của em dành cho anh mãi mãi nhiều hơn tình yêu của anh dành cho em một chút xíu.”
“Keng!” Cây trâm cài áo hình vỏ sò rớt xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, vang vọng. Viên đá quý bị tác động của ngoại lực chợt bật ra, lộ hình khảm bằng bạc bên trong: một nụ dạ hợp ngậm sương đợi thời khắc bừng nở, đợi người đầu tiên biết thưởng thức hương hoa. Phía dưới cánh hoa có hai hàng chữ rất nhỏ trông vô cùng đơn giản nhưng lại hàm chứa một lời thề hẹn đến chết cũng không quên: “Vợ yêu Tư Kỳ, mong em bảo trọng!”