• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type-er: Thống

Sau khi trở về từ khi vực cách ly, Khang Thiếu Đình cứ nhốt mình trong phòng, bữa tối cũng không xuống ăn. Đến ngày thứ hai, bởi Khang Triệu Khanh có việc cần dặn dò nên anh mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.

Khang Thiếu Đình bước đến gần cha, ánh mắt phiêu diêu bất định, như thể cố tình tránh mặ ông ta. Khang Triệu Khanh đã biết chuyện hôm trước, hừ mũi nói: “Con đừng ngang bướng nữa! Trung đoàn trưởng Lương đã kể với cha chuyện hôm qua rồi. Đến khi nào con hiểu chuyện được như cậu ta thì ta mới yên lòng.”

“Thật sao?” Khang Thiếu Đình lạnh lùng tự cười nhạo mình. “Đúng là con không tài giỏi được như anh ta, giỏi đến mức có thể quẳng cả người bệnh còn chưa tắt thở vào đống lửa mà chẳng hề nhăn mặt lấy một cái.”

“Đừng có ủy mị như đàn bà thế!Con  phải biết lấy đại cục làm trọng! Bây giờ, Ủy viên trưởng đang đích thân đi thị sát Hàn Khẩu, ngộ nhỡ không thể khống chế dịch bênh thì có phải tự rướt họa vào thân và để người ta nắm đằng chuôi không? Cha thấy trung đoàn trưởng Lương xử lý rất đúng đắn, còn hơn hành động không biết trời cao đất dày xông vào Cục Lương cướp lương thực cứu tế của con nhiều! Nếu không phải họ biết mình đuối lý thì con không gặp may thế đâu.” Khang Triệu Khanh nhấc tách trà lên nhấp hai ngụm rồi cầm nắp đậy chỉ về phía con trai, tiếp tục dạy bảo: “Con đừng coi thường cách làm việc lấy thịt đè người của bọn họ, đã gãi thì gãi đúng chỗ ngứa, đã đánh thì phải đánh trúng tử huyệt thì mới giải quyết được vấn đề, chứ nho nhã, thanh cao thì được lợi ích gì? Tục ngữ có câu ‘Tú tài tạo phản, ba năm đã nãn’, con mau trút bỏ bộ đồng phục học sinh và trau dồi thêm về chính trị quân sự đi! Còn chuyện mấy hôm trước con phát chẩn lương thực và thuốc men cho nạn nhân, cha thấy rất đáng khen, vì hành động của con vừa được lòng dân, lại được tướng sĩ trên dưới khen ngợi không ngớt. Tuy đắc tội với một số quan chức chính phủ nhưng so sánh giữa lợi và hại thì phần lợi vẫn nhiều hơn. Nhưng không phải chuyện gì cũng nhân từ được, ví như chuyện phòng trừ dịch bệnh chẳng hạn, con phải tàn nhẫn hơn mới được. Sau này, con còn phải học hỏi nhiều nữa.”

Dứt lời, Khang Triệu Khanh cúi đầu, nhấp thêm một ngụm trà sâm. Khang Thiếu Đình đột nhiên quay ngoắt người bước ra đại sảnh, Khang Triệu Khanh thấy vậy thì tức giận đập mạnh nắp trà xuống bàn, quát: “Đứng lại! Thái đội gì thế hả? Đồ hỗn xược!”

Khang Thiếu Đình quay lại đáp: “Con với cha không chung đường, không chung cách thức làm việc thì nói chuyện với nhau chẳng phải chỉ tổ phí ư?”

“Mày nói cái gì?” Khang Triệu Khanh quát lớn, bật nẫy người khỏi ghế. Khang Thiếu Đình không hề bớt giận, tiếp tục nói: “Phương thức trị quốc bình thiên hạ của cha chẳng khác gì bọn buôn lậu già đời giảo hoạt, chỉ biết mưu lợi cá nhân. Cùng là kẻ làm ăn buôn bán nhưng người ta mưu lợi còn cha thì mưu quyền. Nếu có kẻ nào đó ngáng đường cản lối cha thì kết quả sẽ là mất luôn mạng, chết không có chỗ chôn. Cha nói thì hay lắm, ‘lấy đại cục làm trọng’ cơ đấy!” nói rồi, anh chắp tay cung kính hướng về Khang Triệu Khanh như thể hiện lòng kính phục, từ tốn nói tiếp lời: “Thứ cho con ngu dại, không lĩnh hội nỗi mưu sâu kế hiểm của cha. Con vô cùng xin lỗi!”

Khang Triệu Khanh thẹn quá hóa giận, lao tới bạc tai con trai rồi chỉ thẳng vào mặt anh, tức quá không nói nên lời. Người hầu ngoài sảnh nhìn thấy, vội vàng chạy lên mách Khang phu nhân. Khang Thiếu Đình trân trân nhìn cha, bỗng nhiên thấy thật bi đát. Kẻ bi đát nhất chính là bản thân anh. “Bây giờ, con thấy rất ngưỡng mộ Thiếu Kỳ, nó có thể cao chạy xa bay, dám làm điều mình muốn làm. CÒn con thì sao? Từ nhỏ tới giờ đều sống trong chiếc bóng của cha. Cha nói con đi du học là con phải đi du học. Cha nói con chuyển sang trường quân sự là con phải chuyển sang trường quân sự. Những việc con phải làm mãi mãi là liều mạng phục tùng kỳ vọng của cha. Đó chính là mục tiêu đời con. Nhưng thực ra, con không hề thích tòng quân, cũng không muốn trông thấy cảnh những người anh em của mình quanh năm nhìn nhau qua mũi súng. Đến khi con thực sự có hứng thí với chiến trường, muốn đánh một trận oanh liệt cho thỏa chí anh hùng thì cha lại liên tục khống chế con, bắt con ném cả lòng nhân từ ra bãi rác. Tuy suy nghĩ của cha cũng chẳng có gì là không thỏa đáng, nhưng cũng không thể vô cảm đến mức mất nhân tính như vậy được! Dung túng hành vi thảm sát hàng loạt mới là điều sỉ nhục nhất đối với tinh thần nhà binh.”

“Cút! Cút ngay cho khuất mắt tao!” Khang Triệu Khanh giận run người, không nghĩ ra lời nào để chửi mắng đứa con bất hiếu nữa. Khang phu nhân định khuyên giải, nào ngờ bị ông ta đẩy ra, chỉ thẳng vào mặt và quát mắng: “Đó chính là thằng con ngoan ngoãn mà bà vẫn hay nuông chiều đấy! Bây giờ, ngay cả lão già này mà nó cũng không thèm coi ra gì! Khang Triệu Khanh ta cả đời quật cường, kết quả hôm nay lại đẻ ra hai thằng con kém cỏi!” rồi ông chỉ vào mặt Khang Thiếu Đình, hét lớn: “Mày bảo mày ngưỡng mộ thằng Thiếu Kỳ sao? Thế thì lập tức cút mau! Cút hết đi!”

Khang Thiếu Đình cố nén nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hốc mắt ầng ậng nước. Thuở bé, anh một lòng tôn thờ cha, có lẽ chính vì anh ngưỡng mộ ông ta quá lâu nên không ý thức được cha mình cũng là người thường. Đến khi phát hiện ông ta cũng như bao người khác, anh mới thất vọng nhường ấy. Thế là anh vội bước thẳng ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại, bỏ lại mọi sự hỗn loạn ở phía sau.

Khang phu nhân không yên tâm, định sai một toán người đi tìm con trai, ngặt nỗi Khang Triệu Khanh sống chết không cho phép, ông ta hạ lệnh ai đi tìm anh ta tức là vi phạm quân pháp. Khang phu nhân giận quá, phủi ta mặc kệ. Đến tận đêm vẫn chưa thấy Khang Thiếu Đình trở về, và nhờ họ đi tìm anh về. Kết quả, nơi đầu tiên họ tìm đến chính là nhà của Nhan Khai Thần.

Đương nhiên Nhan Khai Thần không biết Khang Thiếu Đình đang ở đâu, nàng chỉ biết nói nếu gặp sẽ khuyên anh về nhà. Khi đám lính cảnh vệ vừa khuất dạng, nàng lập tức liên lạc với các đầu mối, chẳng bao lâu đã biết nơi cư trú của Khang Thiếu Đình. Đồng thời, nàng cũng dặn nếu trạm trán binh sĩ đang trên đường tìm Khang Thiếu Đình ở khu vực quanh đó thì phải nghĩ cách giữ chân họ lại. Khi Nhan Khai Thần chạy đến quán rượu thì Khang Thiếu Đình đã say khướt, nhưng vẫn cố đổ rượu vào miệng. Nàng liền chạy đến giật lấy bình rượu trên tay trách: “Anh lớn từng này rồi mà vẫn còn thích hờn dỗi à? Đừng uống nữa! Uống nữa là chết luôn ở đây đấy!”

Dứt lời, nàng kéo anh lên , định lôi xuống lầu. Khang Thiếu Đình mơ màng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn mãi chưa nhận ra nàng, anh cười ngây ngô hỏi: “Cô là ai? Muốn trộm rượu để uống à? Mau trả cho tôi!” Anh giơ tay cướp bình rượu nhưng lại nhầm đáy bình thành miệng bình nên rượu đổ hết vào người.

“Anh nhìn anh xem, say đến nông nỗi này rồi!” Nhan Khai Thần lại kéo anh đi. Nào ngờ anh ghé sát vào mặt nàng, cười ngây dại, dùng ngón tay trỏ ấn nhẹ môi nàng, bỡn cợt: “Môi cô đẹp quá, cho tôi hôn một cái nhé!” Thấy Nhan Khai Thần trừng mắt lườm, anh lập tức ngữa cổ ra sau  cười ngặt nghẽo.

Nhan Khai Thần sợ cảnh vệ nhìn thấy anh ta nên nhanh chóng trả tiền rồi nhờ nhân viên trong quán rượu kéo anh ra cửa. Ban đầu, Khang Thiếu Đình không chịu đi, vẫn lái nhải đòi uống tiếp. Nàng thấy một chiếc xe kéo chạy qua liền gọi phu xe khênh anh lên rồi vội vàng đưa nàng về tiệm bán gạo. Khó khăn lắm mới đưa anh về được tới nhà, vừa mới trả tiền xe xong, quay đầu lại đã tháy anh nồng nặc hơi men cười nhăn nhở, ôm nàng vào lòng: “Kém thế không biết! Uống tí rượu đã điên điên dại dại!” Nàng giằng tay anh ta, mở cửa rồi lôi kéo anh vào nhà. Thần trí Khang Thiếu Đình không tỉnh táo, thấy nàng giận lại càng thích chí, nhất là khi nhìn thấy hai cánh môi hồng thắm hé mở. Dưới ánh trăng, đôi môi nàng như phát sáng, khiến anh không thể kiềm chế nỗi bản thân, vô thức tiến đến gần, đặt tay lên eo nàng, kéo về phía mình và ôm chặt vào lòng. Anh khẽ giơ tay lên, vừa cười vừa miết nhẹ vào đôi lông mày, sống mũi, khuôn miệng, cần cổ nàng, rồi lướt môi mình qua vành tai nàng, hơi nóng phả ra bỏng rát. Rồi anh đột ngột đổ cả người xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Nhan Khai Thần nhìn gã say trước mặt, mùi rượu bốc ra khiến nàng phải lắc đầu ngán ngẩm. Nàng đập mạnh vào bắp tay anh, không biết là đang trách móc hay thấy nực cười. Thả sợi dây câu bao nhiêu ngày, có lẽ hôm nay đã đến ngày giật dây.

Vật vã mãi, cuối cùng Nhan Khai Thần cũng kéo được Khang Thiếu Đình lên giường. Thấy sắc mặt anh đỏ phừng phừng, thỉnh thoảng miệng anh lại ấp úng nói gì đó, trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang nũng nịu, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Nhan Khai Thần tìm chiếc kéo sắc trong hộp kim chỉ ở phòng ngoài, rạch một đường vào ngón áp út bên tay trái. Trong tích tắt, từ vết rạch rỉ ra một giọt máu to như hạt đỗ. Nàng tập tức ấn chặt ngón tay, vội vã quay trở lại phòng ngủ, lật người Khang Thiếu Đình lại, kéo vạt áo sơ mi của anh lên rồi nhanh chóng quệt giọng máu vừa nặn ra vào phía dưới tà áo. Đồng thời, nàng cỏi áo khoác của anh ra, cố ý để quần áo trông có vẻ xộc xệch như thể mặc vào một cách vội vàng. Để tránh cảnh vệ dưới trướng anh lại gõ cửa tìm lần nữa, Nhan Khai Thần thổi tắt đèn, tựa cạnh vào giường trông chừng anh cả đêm. Khang Thiếu Đình nôn ọe mấy lần, nôn xong cả người lại ngã vật xuống giường, tiếp tục mê mệt. Chỉ hại nàng khổ sở cả đêm không thể nào chợp mắt nổi, mãi đến gần sáng mới thiếp đi trong chốc lát.

Sáng hôm sau, khi ánh sáng yếu ớt lờ mờ chiếu vào cửa sổ, Nhan Khai Thần đã trở dậy chải đầu, rửa mặt xong xuôi, còn nấu một nồi cháo trắng rồi vào gọi Khang Thiếu Đình dậy, chỉ thấy anh ậm ừ trả lời như thể sắp tỉnh. Nàng liền túm lấy ga trải giường, kéo mạnh ra ngoài. Ga giường bị kéo tuột, Khang Thiếu Đình giật mình tỉnh dậy. Anh chậm chạp ngồi dậy, lim dim mắt, day huyệt thái dương với vẻ mệt mỏi, miệng chẹp chẹp mấy cái, thấy đầu đau như búa bổ. Bất giác phát hiện Nhan Khai Thần đang đứng ở cạnh giường, còn lén lút cuộn ga trải giường lại như thể giấu diếm bí mật gì ghê gớm lắm, nhìn sắc mặt nàng có vẻ là lạ, anh lại càng không hiểu hỏi: “Sao tôi lại ở đây? Sao mà trông cô cứ…”

Nhan Khai Thần giấu ga giường ra sau lưng, lắp bắp nói: “Anh…à, không phải…. hôm qua phủ họ Khang phái… phái cảnh vệ đến tìm anh. Tôi lo quá nên vội ra ngoài tìm. May mà lúc đi ngang qua quán rượu thì… thì trông thấy anh đang uống say bí tỉ. Sợ anh xảy ra chuyện gì, tôi gọi xe kéo đưa anh về nhà tôi. Tôi muốn đi báo tin cho người nhà anh … nhưng lúc ấy muộn quá rồi. Tôi… tôi sợ anh một…. một mình không an toàn… nên mới để anh ngủ ở đây một đêm… à, tôi nấu canh gừng cho anh rồi đấy!”

Nói rồi, nàng quay người chạy ra khỏi phòng, tựa hồ không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Khang Thiếu Đình ngơ ngác chẳng hiểu gì, chẳng rõ nàng bị làm sao mà thái độ hôm nay hoàn toàn khác so với sự cởi mở, tươi vui thường thấy, trông cứ ngượng ngùng, e dè đến kỳ lạ. Anh lắc đầu bước xuống giường, phát hiện quần áo của mình nhưng thể có người vội vàng mặc cho. Đang băn khoăn thì Nhan Khai Thần bê bác canh nóng vào, ân cần bảo: “Anh uống canh gừng đi! Uống xong là hết đau đầu ngay.” Bát canh nóng quá  khiến nàng phải liên tục đổi tay, đợi thổi nguội rồi nàng mới đưa cho anh.

Khang Thiếu Đình cảm ơn rồi đỡ lấy bát canh, uống luôn. Vừa uống anh vừa len lén đưa mắt thăm dò, thấy nàng cứ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mình, anh lại càng nghi ngờ. Buông bát canh xuống, thấy nàng chuẩn bị đi ra, anh vội vàng gọi nàng lại hỏi: “Khai Thần, tối qua tôi có làm phiền gì cô không?”

“Anh thì có thể gây ra phiền phức gì cho tôi chứ.”

Nàng đáp giọng bình tĩnh đến nỗi khiến anh nhất thời chẳng biết nói gì, Do dự hồi lâu, anh nhẹ nhàng hỏi: “Thế… thế khi nãy cô cuộn ga giường làm gì?”

Nhan Khai Thần sững người, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng đáp: “Cái này còn phải hỏi anh chứ! Cả đêm nôn mấy lần liền, tôi không cuộn ga mang đi giặt, lẽ nào cứ để đến tối nay ngủ tiếp hay sao?” Nói xong, nàng bỏ đi luôn.

Nghe câu trả lời của nàng, không hiểu sao Khang Thiếu Đình lại cảm thấy nhẹ cả người. Anh bất giác mỉm cười, giúp nàng dọn dẹp lại giường chiếu và mở cửa sổ cho bay bớt mùi rượu ra khỏi phòng.

Vừa thấy Khang Thiếu Đình bước ra khỏi phòng ngủ, Nhan Khai Thần đã vẫy tay gọi anh lại, đưa cho anh cốc nước lọc và một đĩa muối nói: “Chỗ tôi chỉ có thứ này, anh lấy mà súc miệng, súc xong thì vào ăn sáng.”

“Khi nãy cô làm sao vậy? Hình như cố tình tránh né tôi. Bây giờ không cần tránh nữa à?” Khang Thiếu Đình trêu chọc, ngỡ nàng sẽ phản kích, nào ngờ lại thấy nàng đỏ hoe mắt, lẳng lặng quay trở lại bếp. Anh vội vàng xin lỗi, nhưng nàng không thèm đếm xỉa đến, sau đó thở dài đổ tại tâm trạng không được vui, chẳng liên quan gì đến anh cả. Mặc dù miệng nàng nói không có chuyện gì nhưng bữa sáng của hai người chẳng lấy gì làm thoải mái. Khang Thiếu Đình thấy không  khí có phần gượng gạo, mấy lần định chọc cho nàng cười, nhưng nàng chỉ cúi cằm ăn cháo, không dáng vẻ rất uể oải.

“Khai Thần! Rốt cuộc cô làm sao thế? Trước đây có thấy cô thế này bao giờ đâu.” Anh nhịn không nổi, gạn hỏi bằng được.

Nhan Khai Thần nhìn anh, điềm nhiên đáp: “Đừng đoán mò. Tại tối qua tôi ngủ không ngon nên tinh thần mới hơi thất thường, anh đừng nghĩ ngợi lung tung.”

“Tại tôi cả. Tôi khiến cô phải thức trắng đêm chăm sóc.” Khang Thiếu Đình biết rõ lý do thì yên tâm trở lại. Nhưng nhớ đến nguyên do khiến mình say rượu, sắc mặt anh bất giác ảm đạm hẳn đi. “Khai Thần, cô còn nhớ trận lửa hai hôm trước không?”

“Nhớ. Thì sao?”

“Trong đám lửa đó, không chỉ có xác người dân chết vì bệnh dịch mà còn có cả người chưa tắt thở. Tuy nói là để đề phòng bệnh dịch lây lan nên buộc phải sử dụng phương pháp bất đắc dĩ đó, nhưng không có nghĩa là có thể tán tận lương tâm đến mức thiêu sống cả người sống. Mỉa mai thay, tôi lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn và bó tay bất lực. Vì chuyện này, tôi và cha đã cãi nhau một trận, cuối cùng tôi bỏ ra ngoài uống rượu giải sầu.”

“Thế anh đã giải được sầu chưa?” Nhan Khai Thần nhìn anh hỏi.

Khang Thiếu Đình cười khổ đáp: “Chẳng ít gì!”

Nàng liền thở dài, khuyên: “Về nhà đi. Chắc bố mẹ anh đang lo lắm.”

“Cô coi tôi là trẻ con à?” Anh ngẩng đầu cười, hỏi.

Nhan Khai Thần chăm chú nhìn anh, giọng kiên quyết: “Đúng vậy! Bộ dạng hiện giờ của anh chẳng khác nào trẻ con. Chỉ vì cha anh không tán đồng suy nghĩ của mình mà bỏ nhà đi.Nhưng thực chất trong lòng anh đang hối hận, có lẽ anh quá kính trọng và tôn sùng cha nên chỉ mong muốn cha công nhận mình. Nhưng có bao ngờ anh nghĩ khi nhiều người không tán đồng ý kiến của anh, phải chăng họ mới là kẻ có vấn đề? Tôi rất khâm phục sự thẳn thắng, lòng yêu nước nhiệt thành của anh, nhưng tôi càng hi vọng anh có thể tự lực tự cường, đến lúc ấy, anh sẽ không cần tìm kiếm sự công nhận của bất kỳ ai, bởi họ sẽ không thể không để mắt đến anh.”

Khang Thiếu Đình lặng người, lời nói thẳng thắn và trúng tim đen đó không ngờ lại phát ra từ miệng từ một cô gái mới tiếp xúc với anh hơn tháng nay. Một sự xúc động chợt trào dâng, cảm giác khó hiểu đó khiến anh bắt đầu sợ sệt và hơn hết là thấy vô cùng hổ thẹn.

Trên đường về nhà, Khang Thiếu Đình nhìn thấy mấy cảnh vệ hớt hơ hớt hải chạy tới, mời anh mau về phủ. Nghĩ tới chuyện mình nhất thời tức giận bỏ nhà đi, liên lụy đến những người anh em, khiến họ cũng không được yên ổn, anh càng thấy hổ thẹn hơn. Vừa về đến nhà, anh định lên phòng cha thỉnh tội thì lại hay ông đã ra ngoài.

Khang phu nhân thoáng  thấy con trai về, vừa vui vừa ngạc nhiên, vội vàng ra lệnh cho người hầu chuẩn bị bữa sáng cho anh. Nhưng ngửi thấy khắp người anh toàn mùi rượu, sợ chồng về lại cho một trận, bà ta liền khuyên anh mau đi tắm rồi nghỉ ngơi. Khang Thiếu Đình nghe lời mẹ, lên lầu về phòng mình. Anh nằm vật ra giường, thấy toàn thân lún xuống chiếc đệm êm ái, bao nhiêu mệt nhọc đêm qua cuối cùng cũng lắng dịu. Lúc này, Khang Thiếu Đình chợt nhớ đến chiếc giường gỗ của Nhan Khai Thần, chiếc giường cứng ngắc, ngồi àm ê cả mông. Anh bất giác cười tủm tỉm, cũng không rõ vì sao. Thấy người hầu đã chuẩn bị nước xong xuôi, anh liền đứng dậy cởi quần áo. Tâm trạng anh rất vui vẻ, còn ngân nga một bài hát, bất chợt nhìn thấy vạt áo, mặt anh liền tái mét. Vết máu dính trên áo sơ mi làm anh sửng người. Anh cuống quýt sờ vào hông nhưng không có cảm giác đâu. Điều đó chứng tỏ anh không bị thương. Nếu bất cẩn ở đâu đó thì ma xui quỷ khiến thế nào mà vết bẩn đó lại bỏ qua áo khoác ngoài mà luồn tít vào tận trong áo sơ mi đã sơ vin trong quần?

Đột nhiên, đầu Khang Thiếu Đình đau như  muốn nổ tung, anh ngồi phịch xuống giường. Nhớ lại hành vi và thái độ kỳ quặc của Nhan Khai Thần  sáng nay, anh lập tức liên tưởng đến giả thuyết đáng sợ nhất. Nếu thật là vậy thì chẳng trách biểu hiện của nàng lại mất tự nhiên đến thế. Đối với một người con gái chưa xuất giá, chuyện đó là nỗi ô nhục lớn biết nhường nào, sao nàng có thể mở miệng nói rõ ràng với anh được? Khang Thiếu Đình ủ dọt nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, anh không biết phải làm gì bây giờ. Ngay cả khi có người bước vào phòng, anh cũng không phát hiện ra, đến khi người đó gọi anh mấy lần, anh mới định thần lại, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn. Hóa ra là cha anh.

“Cha…” Anh ngượng ngập đứng dậy, lòng rối như tơ vò.

Khang Triệu Khanhk xua tay, ra hiệu cho con trai ngồi xuống rồi bước đến chiếc ghế gần cửa sổ. Hai cha con im lặng khá lâu, mãi sau, ông mới thở dài nói: “Tối qua, cha nghĩ mãi về những lời con nói. Đúng là cha quá nóng vội, cứ muốn con trai mình phải giuống mình như đúc mà quên mất con đường tương lai của con phải do chính con đi. Rồi có ngày cha phải buông tay.”

“Cha! Con xin lỗi!”Khang Thiếu Đình ngạc nhiên tột độ, trong ấn tượng của anh, cha là người không bao giờ biết nói những lời tận đáy lòng. Chính vì bất ngờ nên tình cảm phụ tử ấm áp bổng nhiên len lỏi vào mọi ngõ ngách trong tâm tư khiến anh cảm động.

Khang Triệu Khanh nói tiếp: “Có lẽ con nói đúng, thời thế loạn lạc hiện giờ rất cần những thanh niên yêu nước với bầu nhiệt huyết tràn đầy. Trước đây, cha luôn cho rằng kiểu người đó thành ít bại nhiều. Nhưng bây giờ nghĩ lại thấy thế cũng tốt, biết đau lại tìm thấy niềm hi vọng mới từ lớp trẻ nhiệt thành như con. Thôi, con cứ đi theo con đường mình đã chọn. Sau này, con sẽ hiểu lòng cha.”

“Cha! Con xin lỗi! Tại con cố chấp quá. Con cứ nghĩ chỉ cần dựa vào lòng nhiệt tình là có thể xoay chuyển cả càng khôn. Thực ra những gì con hiểu còn quá ít, con cần phải học hỏi nhiều. Chính vì con rất mong muốn  được cha công nhận nên… sau này con sẽ không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa, không bao giờ để cha phải thất vọng nữa.” Khang Thiếu Đình hứa.

Khang Triệu Khanh gật đầu như thể được an ủi. Dẫu sao đứa con này cũng là tất cả kỳ vọng của ông ta. Ông ta cười, ôn tồn nói:”Thế mới là con trai của Khang Triệu Khanh ta chứ. Con đi tắm đi, chút nữa cha sẽ dẫn con đến gặp Ủy viên trưởng. Con là cựu sinh viên của trường quân sự Hoàng Phố, cũng coi như đàn em khóa sau của ông ấy. Tuy ủy viên trưởng có nhiều điều bất mãn với cha nhưng trong mấy ngày ông ấy đến thị sát ở Vũ Hán, con vẫn có nhiệm vụ bảo vệ cho ông ấy. Đó cũng là cơ hội để con thể hiện mình trước mặt Ủy viên trưởng. Đừng làm cha thất vọng đấy!”

“Xin cha yên tâm. Con biết phải làm gì.”

“Thế thì tốt. Cha đi trước đây!”

Khang Triệu Khanh vừa đi, hùng tâm tráng chí đang dâng trào trong lòng Khang Thiếu Đình chợt xẹp lép. Anh nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng, vết máu lem trên đó giống như chiếc búa ta từng giờ từng phút đập vào lương tri của anh. Anh điên tiết, vò mạnh chiếc áo, ném vào trong chậu. Vừa nhúng xuống nước, sợi máu đỏ nhạt đã kéo ra khỏi vải áo. Trong tích tắc, cảm giác tội lỗi trong anh được giải thoát. Nhưng ngay sau đó, anh liền ý thức được rằng từ nay về sau, anh không thể nào đường hoàng đối mặt với hai người con gái mà anh rất mực trân trọng kia nữa. Lòng dạ rối bời, chẳng biết phải làm sao, Khang Thiếu Đình ngụp đầu xuống bồn nước mong tìm lại sự tỉnh táo….

“Thiếu Đình! Xuống đây mau lên,  Hoài bích đến này!”Khang phu nhân và Hoài Bích hỏi thăm nhau mấy chuyện thường ngày, thấy con trai uể oải bước xuống tầng, bà ta liền giục anh. Nhưng mẹ càng giục, Khang Thiếu Đình lại càng chần chừ. Đhb ngẩng đầu nhìn anh. Anh liền né tránh ánh mắt của cô. Nụ cười thoáng hiện trên khóe môi, nhưng sao nó lại méo mó thảm hại vô cùng. 

“Hoài Bích, sao em lại đến đây?” Khang Thiếu Đình gượng gạo hỏi một câu.

Đỗ Hoài Bích thầm ngạc nhiên, hỏi lại: “Ơ, chẳng lẽ anh quên hôm qua anh hẹn em đến à? Nhưng thôi, anh quên cũng không sao, em đến thăm bác, nhân tiện nhờ bác thẩm định một đồ vật.”Dứt lời, cô cười rất tươi, kéo tay Khang phu nhân, cố tình đẩy Khang Thiếu Đình sang một bên.

Khang phu nhân biết đôi trẻ đang hờn giận nhau, liền cười, vỗ nhẹ tay Đỗ Hoài Bích rồi trách con trai. “Thiếu Đình, chuyện này là lỗi của con đấy nhé. Con định thất hẹn à? Nếu hôm nay không phải tại con còn bận việc cồn thì mẹ nhất định phạt con cho Hoài Bích được hả giận.”

“Đúng là tại con lơ đễnh.” Khang Thiếu Đình vội vàng ngồi xuống cạnh Đỗ Hoài Bích, khẽ giật tay áo cô, nói với vẻ áy náy : “Hoài Bích, tại anh không tốt. Nhưng đại nhân không so đo với tiểu nhân đâu nhỉ? Nếu em không nói đỡ, mẹ sẽ không tha cho anh đâu. Bây giờ, mẹ coi em như con dâu cưng của nhà họ Khang rồi, sao để anh bắt nạt em được. Hôm nay anh đúng là có công chuyện thật, nếu không nhất định sẽ đưa em đi chơi.”

Đỗ Hoài Bích quay lại, lén nhéo vào tay anh nhưng mặt vẫn tươi cười: “Đến bác còn thương em, lẽ nào anh lại muốn bắt nạt em? Thôi, em đành trông cậy vào bác gái vậy. Dù sao bác vẫn là người thương em nhất.”

Thấy anh cười khan, biết mình véo đau, Đỗ Hoài Bích vội vàng lấy tay xoa cho anh rồi nói một cách nghiêm túc: “Thực ra, khi nãy, bác đã nói cho em biết anh đang có việc gấp rồi, thế nên đừng bận lòng vì em. Lần trước, bác khen em vẽ tranh sơn dầu đẹp nên bảo em vẻ hộ bác một bức chân dung. Hôm nay, em cũng mang đồ nghề đến nên anh xử lý công chuyện đi!”

Sự ân cần của Đỗ Hoài Bích càng làm Khang Thiếu Đình day dứt, ngặt nỗi có mẹ đang ngồi đây nên anh đành kìm nén bao nhiêu lời muốn nói, chỉ hứa hến bận sẽ đến chỗ cô. Đỗ Hoài Bích không đoái hoài đến anh, giục anh mau đi giải quyết công việc, để mình nói chuyện với Khang phu nhân. Tán gẫu một hồi, Đỗ Hoài Bích bắt đầu vẻ chân dung cho Khang phu nhân. Cô mời bà ta ra vườn, tìm vị trí có cảnh đẹp nhất để bà ta ngồi. Pha màu xong, Đỗ Hoài Bích liền nhất bút vẽ. Vẽ tranh thường mất vài giờ nên hai người liền tán gẫu đền giết thời gian. Khang phu nhan ngồi lâu, thấy hơi bị oi nóng, liền bảo người hầu mang quạt đã chuẩn bị từ trước ra. Bà ta nhấp ngụm trà, vẫn vơ than phiền: “Năm nay toàn chuyện thị phi. Mấy hôm trước, chẳng hiểu ai để lộ phong thanh mà Ủy viên trưởng biết chuyện của Thiếu Kỳ. Tuy ủy viên trưởng luôn gác chuyện đó qua một bên, nhưng chắc vì đang ở Vũ HÁn nên ông ta mới có phần e ngại như thế thôi, chứ một khi đã về Nam Kinh thì kiểu gì ông ta cũng mang ra xét lại. Haiz…. Cứ tưởng sẽ được hưởng vài ngày trời yên bể lặng, thế mà giờ lại xảy ra chuyện này. KHổ thân thằng Thiếu Đình, sự nghiệp mới chập chững khởi đầu đã phải chịu liên lụy. Haizzz… Mà nói đến chuyện xin lỗi thì bác càng thấy có lỗi với phủ họ Đỗ nhà con , chỉ trách thằng Thiếu Kỳ chẳng ra gì!”

Đỗ Hoài Bích cố nén đau buồn, gượng cười khuyên nhủ: “Bác đừng lo lắng quá, kẻo lại trúng kế của kẻ gây chuyện thị phi. Mục đích của họ là muốn chúng ta rối loạn. Huống hồ, chuyện tranh chấp giữa các chính đảng thì dẫu cả đời mình quang minh lỗi lạc, họ vẫn bới lông tìm vết được đấy thôi. Đó chẳng qua là cái cớ để người nắm quyền gây khó dễ cho đối thủ. Chuyện đâu còn có đó, trời sinh voi ắt sinh cỏ, con tin tưởng vào bác trai và Thiếu Đình. Con cũng tin chẳng ai trên đời có thể hại được Thiếu Đình.” Ý cô đã quá rõ, nếu quả thực có kẻ vì chuyện của Khang Thiếu Kỳ mà dám trút giận lên cha con nhà họ Khang thì cô sẽ đứng ra bảo vệ hôn phu của mình, bởi nếu anh bị hại thì cô sẽ là người chịu nhiều liên lụy nhất. Hiểm họa duy nhất chính là phủ họ Đinh, Kẻ tòng phạm với Khang Thiếu Kỳ. Nếu họ bị kẻ xấu lợi dụng thì sẽ khiến bọn Tưởng hệ luôn luôn đối đầu với quân Hồ Bắc vin vào cớ đó, tha hồ phát huy thế mạnh của chúng. Nhưng bất luận thế nào, chỉ cần giúp được Khang Thiếu Đình, cô sẵn sàng làm tất cả.

Thần may mắn luôn đứng về phía người dám tranh đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK