• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được thôi.” Lưu Vân mỉm cười, sảng khoái đồng ý. Y đã không muốn lộ thân phận, ta cứ làm như không biết, bất kể mục đích của y là gì, cơ hội hiếm có thế này, chẳng có thân phận tôn ti, không có khác biệt lập trường, thống thống khoái khoái chạy một lần đi.

“Vậy lấy cây bạch quả trên gò núi đó làm mục tiêu, ai chạm vào cây ấy trước coi như thắng.” Cẩm y nam tử chỉ tay ngón tay về phía trước, mơ hồ có thể thấy được một cái cây xum xuê lẻ loi đứng thẳng. Con Thanh Thông mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, run run, bước vài bước, ngạo nghễ đứng cạnh Tiểu Ban.

“Một lời đã định.” Lưu Vân ghìm ghìm dây cương, vuốt vuốt bờm Tiểu Ban, cười nói, “Tiểu Ban à Tiểu Ban, phải cho chủ nhân ngươi chút mặt mũi nha.”

“Ha ha, Mặc Ngọc này của Vân huynh có cái tên thật là đặc biệt nha.” Cẩm y nam tử khẽ cười khúc khích.

Lưu Vân chỉ cười không nói, bên dưới, Tiểu Ban không kiên nhẫn hí vang một tiếng lấy làm bất mãn. “Bắt đầu đi–”

Lời còn chưa dứt, Mặc Ngọc và Thanh Thông đồng thời xuất phát. Dưới ánh trăng thanh lãnh, hai bóng đen thuận gió rong ruổi, nhất thời chạy song song, khó phân trước sau.

Lẽ ra, nếu chỉ lấy phẩm chất ngựa mà nói, Mặc Ngọc chính là mã trung chi quan, vô luận tốc độ hay linh tính, đều không gì sánh nổi. Thanh Thông tuy cũng là cực phẩm hiếm có, song so với Mặc Ngọc, lại cũng hơi kém một bậc. Nhưng lúc này, Mặc Ngọc của Lưu Vân mới số chết chạy như điên một hồi, đã mệt mỏi, đổi lại ngựa bình thường, giờ chỉ có nước nghỉ ngơi, nào còn tiếp tục cùng Thanh Thông so tài được. Nhưng Mặc Ngọc này có tính bền cùng ngạo khí, kiên nhẫn từ trong xương cốt mà ngựa thường không thể so sánh, cũng có thể ngang sức ngang tài với Thanh Thông.

Lưu Vân nghiêng người rạp xuống phía trước, hai tay lắc dây cương theo tiết tấu, Tiểu Ban bên dưới phối hợp ăn ý, dường như đã trở thành một bộ phận của hắn, cảm giác bay cao vừa rồi lại tản ra toàn thân. Chỗ khác biệt duy nhất là bên cạnh thêm một đối thủ mạnh. Bốn bề cây cối mờ ảo tối tăm lướt qua thật nhanh, Lưu Vân dư quang thoáng nhìn, kinh ngạc phát hiện, tên đối thủ của mình cư nhiên là bất động — không phân cao thấp.

Nhưng chính tư thế tao nhã xinh đẹp ấy làm người ta không dời được tầm mắt, ánh trăng nhàn nhạt, phác họa nên đường cong tuấn mỹ, chiếu lên ngoại y hoa lệ ngân bạch thánh khiết, thêu tơ vàng uốn lượn, lóe ra tầng tầng lớp lớp ánh bạc. Ánh sáng thanh lãnh chợt có vẻ dị thường hòa nhã, phảng phất vì y lượng thân định tài. Nhưng đôi mắt khẽ chọn, sóng mũi cao thẳng, tu mi tà dương, bạc thần tự kiều phi kiều (vểnh), mặc đồng vốn u thâm dần dần trở nên chấp liệt, tựa một ngọn lửa đen láy, trương dương âm nhu cùng tà tứ.

Đến Lưu Vân cũng không khỏi ngây người trong nháy mắt, vẻn vẹn trong nháy mắt, lại thường là sơ sót trí mạng.

“Giá–!” Theo giọng nói trầm ổn của nam tử, Thanh Thông đã nhảy ra khoảng cách một trượng. Nơi Lưu Vân nhìn không tới, nam tử gợi lên một mạt cười đắc thắng.

“… A, có ý tứ.” Lưu Vân nheo song đan phượng hẹp dài, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ cong khóe miệng.

“Giá–!” Tiểu Ban vốn không cam lòng rớt lại phía sau, lần này, như có cảm ứng toàn lực phi về phía trước, phút chốc lại vượt qua Thanh Thông.

Nam tử có phần kinh dị, liếc Lưu Vân, lại gặp ánh mắt đồng dạng không chịu thua.

Thăm dò chấm dứt, hai người cùng hét một tiếng, hướng mục tiêu cách chưa đến phân nửa, bắt đầu giằng co.

Gió đêm lạnh dần lướt qua mặt gây đau rát, gào thét tỏa khắp y sam hai người, mãnh liệt rung động. Nhưng đều bất vi sở động, gió càng lạnh, sức mạnh trong tâm càng mãnh liệt. Hai người hai ngựa sít chặt không buông, tuy lúc trước lúc sau, nhưng cũng không qua khoảng cách vài ly.

Mắt thấy gò núi gần ngay trước mắt, Tiểu Ban tuy sít chặt không buông, nhưng Lưu Vân trong lòng sáng tỏ, tốc độ của hắn vừa rồi rành rành kém một đoạn lớn, hơn nữa còn chậm lại, hiển thị tạm thời bộc phát đã qua, lúc sau chỉ có thể chạy với tốc độ thường. Mà Thanh Thông kia… Lưu Vân giương mắt nhìn một chút, trong bụng đã rõ ràng, nó còn có sức lực dự trữ!

Xem ra không nghĩ chút biện pháp là không được, hừ, ta còn không muốn thua mà. Lưu Vân miệng lầm bầm thúc giục, lẳng lặng khẽ vuốt cổ ngựa, Tiểu Ban trái lại dần dần thả chậm tốc độ.

Thanh Thông bên kia tất nhiên thừa thế bỏ xa khoảng cách. Nam tử nhìn sang cây bạch quả cách đó không xa, nhếch môi, giống như đã thấy Lưu Vân thần tình không cam lòng mà lại bất đắc dĩ khi thua mình, ngoái đầu, hướng về phía Lưu Vân khẽ cười đắc ý.

Chính là hiện tại! Lưu Vân chợt biến đổi thần sắc, vỗ nhẹ lưng ngựa, hét lớn một tiếng. Tiểu Ban ngầm hiểu đột nhiên chạy nước rút. Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!

Một phen dốc hết toàn lực, Tiểu Ban ra sức vượt qua Thanh Thông, cẩm y nam tử ngồi trên có phần kinh ngạc trừng lớn mắt, thừa cơ y ngây người trong thoáng chốc, Tiểu Ban cùng Lưu Vân đã ở phía trước một trượng.

Phút chốc, nam tử lại khôi phục bình tĩnh, y không giận mà cười, vung dây cương, ý mưu tính vượt gấp lên trước.

Lưu Vân ngẩng đầu, cây bạch quả đã đứng ngay trước mắt. Hắn giương mắt, đang muốn vươn tay, một trận chưởng phong mạnh mẽ đột nhiên từ bên phải đánh úp lại.

“Hừ, đánh lén sao.” Lưu Vân chọn mi. Tránh thì không kịp rồi. Lưu Vân đành phải giơ tay đối chưởng, chỉ như vậy, ưu thế đã mất.

Hai người gần như đồng thời từ lưng ngựa nhảy lên, trên không trung hóa giải mấy chiêu, lại cùng rơi xuống đất. Đều muốn chạm vào cây bạch quả sớm hơn một bước, nhưng lại cùng bị đối phương ngăn chặn ở thời khắc mấu chốt. Lưu Vân cúi người quét phía hạ bàn y, nam tử ung dung nhảy ra, thuận thế bắt lấy cây bạch quả, lại bị Lưu Vân túm vạt áo sau, mắt thấy thắng lợi sắp tới tay bị vụt mất. Lưu Vân nhân cơ hội mượn lực nhoài về phía trước, cẩm y nam tử cắn răng, bất chấp dáng vẻ, dồn sức đánh ngã Lưu Vân, ôm lấy chân hắn. Lưu Vân cả kinh, lảo đảo, cùng té xuống đất.

Một trận thí mã (đua ngựa) quang vinh biến thành đánh tay đôi.

Nam tử trưng ra một nụ cười giảo hoạt, giây tiếp theo, đã tựa bên cây bạch quả. “Ta thắng.”

Lưu Vân bĩu bĩu môi, chậm rì rì ngồi thẳng dậy, cười vẻ không hề gì: “Thắng chi bất vũ.” (thắng chẳng oai phong)

“Ha ha, cái này gọi là binh bất yếm trá ().” Nam tử cười càng sáng lạn, mái tóc dài đen nhánh bởi đôi vai rung động mà đổ xuống, mông lung phiếm ánh ngân sương nhu hòa, đôi mắt u thâm thoáng cong lên, lưu chuyển ánh sáng mê người. Y lắc lắc một ngón tay thon dài ngọc bạch, “Quá trình chỉ là một loại thủ đoạn cho ra kết quả mà thôi.”

() 兵不厌诈: chiến tranh không ngại dối lừa việc quân cơ không nề dối trá nhà quân sự luôn phải lừa địch.

A, thật đúng là câu dòng dõi đế vương hay nói. Lưu Vân ngắm y, đôi đan phượng cong cong hẹp dài, không ý kiến.

Nam tử cười càng tươi, dựa sát vào Lưu Vân, cúi người, đưa tay câu cằm Lưu Vân lên, nhìn tỉ mỉ, vươn ngón trỏ ngọc bạch nhẹ nhàng ma sát đường nét khuôn mặt Lưu Vân, thở dài: “Chậc, thật sự là gương mặt chả ra làm sao.”

Lưu Vân cũng không né tránh, chọn mi, có phần nghiền ngẫm ngó nam tử tuấn tú đang trêu ghẹo mình, trong bụng cười khẽ: Coi ngươi muốn chơi trò gì.

Nam tử thấy Lưu Vân không cự tuyệt, ngược lại nhìn mình “Cười ngây ngô”, ngạo mạn mà ngả ngớn cười: “Thế nào, bị ta mê hoặc?”

Lưu Vân nhịn nửa ngày không nhịn nổi nữa, “Phụt” Một tiếng bật cười, nhìn nam tử trước mặt nụ cười cứng ngắc, đưa tay chùi chùi bụi bặm trên mặt y, từ trong mái tóc đen ấy lấy ra vài cọng cỏ dại, sáp tới bên tai y, cười ái muội thấp giọng nói: “Muốn mê hoặc ta, trước tiên hãy về sửa soạn mình sạch sẽ đi. Ha ha….” Dứt lời, bật người bước nhanh nhảy lên yên ngựa, định rời đi.

“Huynh đài đã không muốn lộ tính danh, Vân mỗ cũng không miễn cưỡng, đã trễ thế này, các hạ cưỡi ngựa cũng cưỡi đủ rồi nhỉ.”

Nam tử cười nhẹ vài tiếng, vỗ vỗ bụi trên người, đứng dậy xoay người lên ngựa, nhìn Lưu Vân nói: “Ngày mai ta sẽ còn tới nữa, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.” Quay đầu ngựa đi vài bước, lại xoay người nói, “Còn nữa, ngươi có thể gọi ta… ‘Huyền Hữu’, ‘Huyền’ trong ‘cầm huyền’, ‘Hữu’ trong ‘bảo hữu’ ().” Lưu lại một nụ cười ý vị thâm trường, y tao nhã cưỡi Thanh Thông, thúc ngựa mà đi.

() 弦佑: Huyền Hữu. ‘Cầm huyền’ [琴弦]: dây đàn ‘bảo hữu’ [保佑]: phù hộ, giáng phúc, ban phúc.

“‘Huyền Hữu’?” Lưu Vân nhìn bóng lưng nam tử giục ngựa, khẽ cong khóe miệng, “Huyền Hữu, không phải là ‘Huyền’ sao, coi ta là ngốc tử hả…” Lưu Vân kéo dây cương, xoay người rời đi.

Trên màn trời đen tuyền, trăng đã lên đỉnh, ánh sáng nhàn nhạt rải xuống, bao phủ cả đại địa. Bóng cây lay theo gió, tiếng lá thu ma sát trong đêm yên tĩnh có vẻ hết sức rõ ràng.

Trên một đại thụ bốn người ôm, một hắc y nam tử thân hình cao lớn ngồi vững vàng trên một nhánh cây chắc khỏe. Nguyệt hoa thanh lãnh như lụa rắc lên đôi mắt khẽ nhắm của y, khuôn mặt lãnh tuấn rõ ràng, chẳng biết có phải vì ngủ, mà khuôn mặt không chút biểu cảm dưới ánh trăng dịu dàng tựa hồ cũng trở nên nhu hòa.

Trước khi Lưu Vân về nhà, vô thức vòng lại dưới tàng cây ngó ngó tên kia. Sự tĩnh lặng trước mắt khiến người ta không đành lòng phá vỡ. Hắn do dự hồi lâu có nên lên trên đó đánh thức y không, dù sao đêm cuối thu cũng không phải nói chơi, hắn đứng phía dưới còn nghe được tiếng gió, huống chi cao như vậy…. Nhưng mà, với kiểu của y, muốn mình làm bà tám?

Lưỡng lự nửa ngày, Lưu Vân cau mày, lười để ý, phất tay, đi vào nhà.

Đi rồi sao? Tuy nhắm mắt, nhưng đôi tai vẫn thông linh, Lưu Vân tới gần, Liễm Hàn đã phát hiện hơi thở của hắn. Nhưng Lưu Vân không hề đi lên, chỉ ở dưới nhìn, tưởng mình ngủ rồi? Được, vậy y dứt khoát giả ngủ. Chờ nửa ngày, hơi thở quen thuộc ấy lại xuất hiện, rất nhanh, lại đi mất, chờ thật lâu, không trở lại.

Liễm Hàn mở mắt, chỗ cao nhìn được xa, y trông về phía căn nhà nhỏ, đèn đã tắt. Nhíu mi, lòng đột nhiên có cảm giác mất mát nhè nhẹ. Lơ đãng lướt qua dưới tàng cây, thêm một vật tròn đen thùi lùi.

Liễm Hàn xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, vừa chạm vào, một vật tròn mềm mại… Chăn?

Mày kiếm nhẹ nhàng giãn ra, ôm chăn vào lòng, điểm mũi chân, lại phi thân lên cây.

Bên khung cửa sổ cũ nát, bỗng có bóng đen thoáng qua.

Đêm…chưa tàn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK