“Công tử gia, ngài bắt được chiếc đèn nào?” Hồng sam nữ tử kiều mị chớp mắt cười hỏi, nàng một mình cầm đèn uyển chuyển bước tới, đó là một chiếc đèn họa hình Phượng Vũ Cửu Thiên tứ bình bát ổn.
“Đây.” Công tử tuấn tú một tay cầm chiết phiến, một tay khẽ nâng chiếc ***g đèn, tiêu sái mỉm cười.
Nhưng nữ tử nhìn ra được đáy mắt y không hề có tiếu ý. Nét tươi cười trên mặt nàng vẫn như cũ không hề bớt đi, ngắm nghía chiếc đèn “Ồ” một tiếng, rồi mỉm cười nói, “Công tử gia, thế nào lại họa chính mình lên đèn?” Người này mặc bạch y, tay cầm chiết phiến, còn không phải là mỹ nam tử kiêu ngạo trước mắt sao?
“Ai nói.” Bạch y nhân tà mị cười, nói: “Người trong tranh này anh tuấn tiêu sái bằng bản thiếu gia sao?”
“Ha hả, đương nhiên không bằng…”
—
“Khởi bẩm chủ tử, hắn cầm một chiếc ***g đèn, nhưng một chiếc khác giống nhau như đúc hình như đã bị người khác mang đi.” Trong góc tối, một người mặc y phục dạ hành quỳ gối, bẩm báo với nam tử toàn thân mặc gấm vóc nguyệt sắc. Hai người, không phải Huyền Hữu cùng Mạc Nguyệt thì còn có thể là ai?
Huyền Hữu nhíu mày, hỏi: “Vậy sao? Hắn cầm cái đèn như thế nào?”
“Cái này…” Mạc Nguyệt thoáng giương mắt, tựa hồ hơi ngạc nhiên.
“Nói tiếp đi.”
“…Đèn vẽ bóng lưng một nam tử áo trắng, cầm trong tay một cây quạt.” Mạc Nguyệt đổ mồ hôi hột, đó không phải là chủ thượng sao, lẽ nào Vân Tiêu kia đối với chủ tử…” Hắn thực sự hiếu kỳ, âm thầm nhìn trộm chủ thượng, quả nhiên y lộ ra một nụ cười vô cùng nhu hòa… Chuyện gì thế này?? Mạc Nguyệt trong lòng nghi hoặc, lại càng toát mồ hôi lạnh.
“Đi tìm một chiếc đèn khác giống như vậy”
“Dạ.” Lời còn chưa dứt, bóng người đã mất tăm.
Ha ha, vì sao ngươi lại tự mình chọn chiếc đèn ấy…
Không lâu sau, lại có tin tức từ Mạc Nguyệt. Huyền Hữu khẽ gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với cách làm việc nhanh gọn của hắn. Biết chỗ của chiếc đèn đó, Huyền Hữu lập tức chạy đến. Không ngờ được một người vẫn luôn bình ổn thận trọng như y cũng có lúc như thế này, Mạc Nguyệt thần sắc có chút kì quái.
Huyền Hữu vội vã chạy đi, xa xa thấy trong đám người có một nam một nữ, dung mạo cực kì xuất chúng. Nam tử mặc bạch y bằng sa mỏng, mắt phượng mày ngài, vô cùng tuấn mĩ, cầm trong tay một thanh ngân hàn chiết phiến, khí độ bất phàm, đuôi lông mày có ý cười, rất có khí độ của kẻ phong lưu. Bên cạnh y là một mỹ nhân mặc cẩm y đỏ như lửa, đôi môi đỏ thắm, dung nhan như ngọc, miệng cười tươi như hoa, cầm một chiếc đèn màu trên họa hỏa phượng hoàng. Đúng là Phượng tỷ của 『 Mị Phượng Các 』. Nam tử trong tay cầm chiếc đèn họa một bóng lưng tiêu sái, người khác vừa nhìn đã nhận ra bức tranh vẽ bóng lưng cùng nam tử ấy vô cùng giống nhau.
Huyền Hữu trong lòng từ vui mừng nhất thời lại biến thành lửa giận, cũng may từ nhỏ đã giỏi khống chế tâm trạng, miễn cưỡng kiềm nén, trên mặt trái lại mỉm cười, như không có việc gì lững thững đi đến.
“Ồ, vị công tử này, đèn của ngươi…” Phượng Dao nhìn thấy trước mắt là một nam tử khí độ phi phàm không hề thua kém công tử bên cạnh mình, chính là người ngày ấy bên trong các cầm ngọc tiêu, nhìn thấy tay y cầm một chiếc đèn ***g hỏa phượng giống hệt của mình, không khỏi kinh ngạc.
“A, xem ra ta không nên nhận được chiếc đèn này.” Huyền Hữu nhìn chiếc đèn hỏa phượng được Mạc Nguyệt chuẩn bị cho, nhìn hai người dường như rất thân mật, thần sắc tỏ ra áy náy. Mục quang âm thầm đánh giá Mộ Dung Linh, trong lòng y thật sự có vài suy nghĩ.
“Ha ha, Phượng tỷ, xem ra hữu duyên nhân của ngươi không phải là ta.” Mộ Dung Linh lạnh lùng cười, nói. Y từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, anh tuấn phong lưu không ai bì kịp, sinh ra đã tuấn nhã tiêu sái, đối với tướng mạo võ nghệ của bản thân dĩ nhiên có chút tự phụ, bởi vậy từ trước đến nay không phải bạch y không mặc, không phải bạch ngọc chiết phiến không cầm. Hôm nay nhìn thấy Huyền Hữu cũng mặc cùng một loại trang phục, người lại ưu nhã, rất có khí chất đế vương, tuyệt nhiên không hề kém cạnh mình, trong lòng không khỏi có chút hờn giận.
[Editor: Tự nhiên liên tưởng tới phản ứng của 2 hot gơ khi tình cờ mặc đồ đụng hàng =)))))))))))))))) ]
Huyền Hữu vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Ta bất quá là trên đường đi dạo đúng lúc nhận được, là may mắn thôi, thật sự không thể xem là duyên được.” Dứt lời nhìn thoáng qua hoa đăng trong tay Mộ Dung Linh, mỉm cười, “Xem ra đèn của vị công tử này cùng với loại tại hạ yêu thích có chút tương tự. Chẳng hay công tử có thể bỏ thứ yêu thích, cùng tại hạ đổi lại?” Nói rồi, hướng hai người nháy mắt, nói: “Hai vị trai tài gái sắc, phượng hoàng vu phi, chẳng phải vừa vặn xứng đôi sao?”
Lời vừa nói đúng như Phượng, Linh hai người dự liệu. Mộ Dung Linh nhận thấy người này đối với hắn cam bái hạ phong, biết thời biết thế có thể khiến người đạt được mục đích, trong lòng tức giận giảm bớt, khuôn mặt không khỏi lộ ra ý cười. Nhưng rất khó gặp được một chiếc đèn ***g đặc biệt như vậy, y không khỏi có chút không đành lòng.
Phượng tỷ trong lòng cũng hoài nghi, công tử cũng là một người dễ dãi, không hiểu tại sao lại làm như vậy.
Huyền Hữu thấy hắn do dự, lại nói tiếp: “Tại hạ họ Huyền, thầm nghĩ muốn kết giao bằng hữu. Chiếc đèn này rất đặc biệt, công tử không đành lòng cũng đương nhiên, thôi thì đành vậy…”
Thế nào, dám nói bản công tử keo kiệt! Mộ Dung Linh trong lòng hừ lạnh, “xoạt” một cái, xếp lại quạt, nhẹ nhàng cười: “Ngược lại, không phải, đã như vậy, cảm tạ ý tốt của Huyền công tử.” Dứt lời liền đổi đèn. Không hiểu vì sao cảm thấy nhãn thần tựa tiếu phi tiếu của nam tử họ Huyền này làm hắn cực kì khó chịu. Không hề muốn cùng hắn kết giao, thế nên tính danh cũng không để lại, lập tức từ biệt, cùng Phượng tỷ rời đi.
Đôi mắt đẹp của Huyền Hữu híp lại, trong lòng cười nhạt, khá lắm, đúng là một kẻ ngạo mạn!
Huyền Hữu tùy ý đi dạo hồi lâu, trở lại chỗ lúc nãy hẹn với Lưu Vân, thấy hắn vẻ mặt như cũ còn vương ý cười, trong tay cầm một chiếc đèn ***g. Y mỉm cười, đi về phía Lưu Vân.
“Thế thì, “hữu duyên nhân” cũng nên mời ta chén rượu chứ.”
“Không thành vấn đề. Thỉnh.”
“Vân huynh, đây chính là tửu lâu nổi danh nhất trong thành, chắc là Vân huynh cũng đã nghe qua lời ca ngợi “mộng tố thiên lý trữ vong về, minh huân một chén hinh mãn lâu”?
(Tạm dịch: Hồi tưởng lại giấc mộng đã xa nghìn dặm / minh huân một chén thơm cả lầu)
Huyền Hữu cười cười, chỉ vào ba chữ lớn thếp vàng:『 Túy Dật Lâu 』tại lối vào, nói.
“Ách… Cũng từng nghe qua.” Lưu Vân cười gượng vài tiếng, trong lòng kinh hãi, sao y lại dẫn hắn tới nơi này? Không phải là đã biết được cái gì… Không có khả năng, ở đây đúng là tửu lâu tốt nhất, tới chỗ này cũng phải, đến nơi khác mới là chuyện lạ. Huống hồ, Tiêu cũng không ở đây… Lo lắng quá làm gì. Lưu Vân nghĩ rồi lại nghĩ, trấn định *** thần, cùng Huyền Hữu bước vào lâu.
“Nhị vị khách quan, chẳng hay muốn dùng gì?” Mắt thấy Lưu Vân đến, tiểu nhị lập tức chạy đến hầu hạ.
Vừa nhận ra đó là Tiểu Trúc, tiểu nhị lần trước gặp hắn cùng Thệ, không đợi Huyền Hữu mở miệng, Lưu Vân nói: “Chúng ta lần đầu tiên đến tửu lâu của ngươi, có rượu nào ngon thì cứ bưng lên.”
Tiểu Trúc sửng sốt, thông minh như hắn, lập tức hiểu ý, liên tục gật đầu thối lui.
“Vân huynh thật sự là “chuyên gia”, nhỉ?” Huyền Hữu mở rộng chiếc quạt, ánh mắt lướt qua con ngươi của Lưu Vân có lẫn tiếu ý.
“Haha, đương nhiên đương nhiên.” Lưu Vân tỏ vẻ rộng rãi, vỗ vỗ vai Huyền Hữu, cười tà nói tiếp, “Dù sao cũng không phải tiền của ta.”
Huyền Hữu cười khẽ, còn muốn nói gì đó, thì rượu và thức ăn đã được đưa lên.
“Ừm, hương vị này, đúng là Minh Huân nổi tiếng rồi. Cũng không biết là ai đặt tên này, hẳn là lão bản nhất định là một người lịch sự tao nhã. Thanh tân ôn nhã, linh linh phiêu hương, chỉ cần nghe qua đã đủ làm say lòng người.” Huyền Hữu nâng chén lên, cất lời khen.
“Thật sự không sai…” Lưu Vân cười, phía sau chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên, không khỏi giật mình.
“Tại hạ cũng là một người thích thưởng rượu, xem ra tại hạ cùng hai vị rất hợp nhau.”
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt là một thân ảnh cao gầy, trường sam xanh biếc khoác lên dáng người cân xứng, rõ ràng là một khuôn mặt tuấn tú tỏa ra tiếu ý nhu hòa, nếu không phải thắt lưng mang một thanh trường kiếm mặc sắc, hẳn là ai cũng sẽ nghĩ y là một thư sinh nho nhã trói gà không chặt. Đương nhiên, Lưu Vân là ngoại lệ.
“Vậy à? Các hạ hẳn cũng là một người sành rượu.” Huyền Hữu bất động thanh sắc quan sát Thệ Thần một phen, thản nhiên nói, nhưng cũng không có ý mời y ngồi.
“Ha ha, sành thì không dám nhận, chỉ là uống nhiều thì cũng hiểu biết một ít mà thôi.” Thệ Thần mỉm cười, không chút khách khí ngồi xuống, đôi mắt thâm thúy hứng thú nhìn Huyền Hữu, rồi lại đảo mắt qua hai ngọn đèn trên bàn, con ngươi mặc sắc linh lợi lóe lên ý tứ bất minh. “Tại hạ Kỳ Môn môn chủ, Thệ Thần, chẳng hay nhị vị xưng hô thế nào?” Vừa nói vừa hướng Lưu Vân một cái nhìn nhàn nhạt thoáng qua, phảng phất như lần đầu tiên gặp gỡ.
“Tại hạ Vân Tiêu, chỉ là một người thuần ngựa mà thôi.” Lưu Vân cũng nở nụ cười xa lạ. Diễn kịch tốt như vậy sao? Trong lòng không khỏi cười thầm, xem ra cũng chỉ có chúng ta hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tài năng phối hợp không chê vào đâu được. Lưu Vân trong lúc đó nhìn trộm Thệ, Huyền hai người vài lần, như là xác định hai người đó có phải cũng quen biết hay không. Mặc dù đoán không ra Thệ đột nhiên hiện thân là có ý tứ gì, bất quá y đến cũng là chuyện tốt.
Huyền Hữu vậy mà lại hiểu lầm ý tứ của Thệ Thần, tưởng hắn thực sự đối với mình có “hứng thú”, lại thấy Lưu Vân nhìn hai người bằng thần sắc “cổ quái”, trong lòng không khỏi trộm vui mừng, thái độ vốn có một chút hờn giận giờ lại nhiệt tình hẳn lên: “Tại hạ Huyền Hữu, một kẻ vô danh, không tên không tuổi. Nào, nào, Thệ huynh cũng uống một chén, hôm nay ta mời.” Huyền Hữu nheo mắt mỉm cười, con ngươi trong suốt lấp lánh lưu chuyển, tựa hồ muốn đem người đối diện hút vào.
Thệ Thần sửng sốt, lập tức dời ánh mắt, tựa hồ không dám nhìn kĩ, hạ mi mắt *** tế che lại sạch trơn ánh mắt sơ suất của mình. Huyền Hữu rất tự tin vào sức mạnh của đôi mắt mình, cho đến nay ngoại trừ tên ngồi đối diện, hoàn toàn không có ai chống đỡ nổi. Thệ Thần phản ứng như vậy, Huyền Hữu cũng thấy bình thường.
Không ngoài sở liệu, mặt Lưu Vân quả nhiên biến sắc, tựa hồ có chút hờn giận, tự mình rót rượu uống, nghe tai này qua tai kia, không để ý tới cuộc nói chuyện vô hạn của bọn họ. Huyền Hữu nhếch khóe môi câu dẫn, trêu chọc Lưu Vân hai câu, đã thấy một thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn bước tới, thấy rõ người tới là ai, Huyền Hữu không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.
Từ cửa bước vào là một nam một nữ, nữ tử một thân hồng y, xinh đẹp như hoa, môi luôn mỉm cười, không nhanh không chậm đi bên cạnh bạch y nam tử. Nam tử bạch y như tuyết, tuấn lãng phi phàm, một đôi mắt phượng ngả ngớn ý cười. Trai tài gái sắc hai người trên tay cầm hai chiếc ***g đèn phượng vũ cửu thiên giống hệt nhau, vừa bước vào lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, thèm muốn, đố kị, yêu thích đều có.
Mộ Dung Linh bước lên lầu, từ từ lướt mắt qua, lập tức thấy ba thân ảnh tướng mạo xuất chúng ngồi ở bên trong. Nhìn kĩ, thấy người nọ, trong lòng y chấn động, người vẫn quanh quẩn trong lòng không cách nào dứt ra được cư nhiên lại ở chỗ này gặp phải!
Phượng mâu của Lưu Vân nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt hơi nóng lên của Mộ Dung Linh, đối diện một cái chớp mắt, trái tim Mộ Dung Linh nhảy lên một cái. Nhìn thấy hai ngọn đèn cực kì quen mắt, trong ***g ngực đột nhiên khó chịu, tâm trạng hỗn loạn, cảm giác mừng rỡ lẫn lộn cùng tức giận bỗng nhiên dâng lên. Ngây ngẩn giữa gian phòng, đôi chân vô ý thức đi về phía hắn. Phượng Dao bên cạnh liên tục gọi cũng không nghe thấy.
—
“Đã tra được chưa?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, linh hoạt kì ảo không gì sánh được.
“Thuộc hạ vô năng, còn chưa điều tra được, nhưng có thể khẳng định, ở trong thành Huyền Diệu.” Nam tử nửa quỳ mặt vô biểu tình cung kính bẩm báo.
“Còn người đầu mối?” Thanh âm nghe không ra hỉ nộ càng làm cho người đối diện sợ hãi.
“Mục tiêu đang ở trong 『 Túy Dật Lâu 』. Bên cạnh là bốn người. Một người là Kỳ Môn môn chủ Thệ Thần, nữ tử là 『 Mị Phượng Các 』, Phượng tỷ. Nam tử đi cùng nàng hiện tại chưa biết thân phận, có thể là một khách làng chơi bình thường. Ngoài ra, còn một người là… Thái tử Huyền Dục.”
“Nga… Thật không…?” Trầm ngâm một chút, lại nói tiếp, “Tùy theo hoàn cảnh mà hành sự…”
“Dạ.”
—
Chap sau:
– Em à, đây là người yêu anh
– Đây là… bồ anh.
– Còn đây là…má anh
– Các em làm quen với nhau đi, để anh đi gọi… xe cứu thương =))))))))))))))))