“Độc?” Lưu Vân mới hiểu ý Liễm Hàn, “Phụt” cười ra tiếng, ngón tay thon dài tiếp tục lưu luyến nơi cần cổ trơn bóng của y, trượt xuống bờ vai, hơi dùng lực, liền kéo phần cổ áo ra, “Cái đó tất nhiên là ta chọc ngươi thôi… Ha ha, trên đời nào có loại độc này…” Lưu Vân thì thầm nói, tiến đến bên cổ y nhẹ nhàng gặm cắn.
Liễm Hàn nghe xong ngẩn ra, còn chưa kịp cảm thụ xúc cảm âm ấm tê dại nơi đầu vai, tâm sít chặt nhất thời buông lỏng, niềm vui sướng mất mà có lại tràn đầy ***g ngực, y chưa từng cảm kích trò đùa của Lưu Vân như vậy — may mắn… May mắn là gạt người, người này vẫn luôn ở bên cạnh mình… Sẽ không lại… Bị vứt bỏ nữa…
Liễm Hàn cắn môi, vươn tay ôm chặt Lưu Vân, như muốn đem hắn khắc vào trong thân thể mình.
Cảm thấy người bị ép chặt, lòng Lưu Vân ấm áp, lại thấy hơi có lỗi, lần này thật dọa y rồi? Chạm vào bờ môi thoáng tái nhợt của Liễm Hàn, vuốt ve qua lại, từng nụ hôn đứt quãng, như là tán tỉnh, lại như trấn an, cười nhây nói, “Ha ha, ta không bị độc chết, nhưng lại bị ngươi đè chết…”
Liễm Hàn chợt dừng tay, nhưng không buông ra. Bỗng nghĩ tới cái gì, mày kiếm dựng lên, túm lấy y phục Lưu Vân, quay ngoắt người, rống to: “Ngươi lại gạt ta! Ngươi–!” Uổng công mình khẩn trương muốn chết! Liễm Hàn cực giận, lôi vạt áo Lưu Vân, há miệng hung hăng cắn lên vai hắn, để lại hai dấu răng đỏ thẫm.
“Ngô–” Lưu Vân kêu lên một tiếng đau đớn, chớp mắt phượng, tà tà cong khóe miệng, một tay ôm Liễm Hàn, hai ba phát vén vạt áo y ra, đưa tay tham nhập vào trong, vuốt ve tới lui trên tấm lưng trơn mịn hơi lành lạnh của y.
Xúc cảm ấm áp mà thoải mái từ ngực truyền đến, Liễm Hàn thả lỏng thân thể “Ưm” Một tiếng chuyển thành nằm sấp trên ngực Lưu Vân, tìm nơi thoải mái nhận sự “phục vụ” của hắn.
Lưu Vân cười “Hắc hắc”, thấp giọng nói: “Cắn người là phải trả phí nha…” Ngón tay dao động trượt đến một bên thắt lưng mẫn cảm của Liễm Hàn, xoa nắn vài cái thật mạnh, rõ ràng cảm thấy thân thể người trong lòng run lên, mới vừa lòng khai thác ở bờ bên kia.
Lưu Vân đụng chạm và thắt lưng tê dại khiến Liễm Hàn dần dần khô nóng cả người, y ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng tà mỹ đang mỉm cười của Lưu Vân, dưới ánh trăng, lay động hình dáng mình.
Liễm Hàn si ngốc ngưng mắt nhìn đôi mắt ấy, chợt cảm thấy không chân thật, bất giác lên tiếng khẽ gọi: “Vân… Tiêu…”
Lưu Vân ngốc lăng, đưa ra một tay câu cổ y, ngẩng đầu soi vào môi y, cười nói: “Gọi ta là Vân, đừng kêu ‘Tiêu’, đó là đại ca ta Lưu Tiêu…” (cũng là tình địch của ngươi =)) Lưu Vân nói đến đây lập tức ngậm miệng, ánh mắt chợt mất đi tiêu cự, Tiêu…
“Không được nghĩ tới người khác!” Liễm Hàn đẩy mạnh Lưu Vân, đứng bật dậy khóa ngồi trên thắt lưng Lưu Vân, tay vẫn nắm thật chặt vạt áo đã sớm bị kéo lộn xộn của hắn. Cảm giác ghen tị mãnh liệt dâng trào trong lòng Liễm Hàn, chi phối ý thức của y, y đột nhiên cúi người, điên cuồng gặm cắn môi Lưu Vân, nóng bỏng rồi lại ngây ngô vươn lưỡi thăm dò trong khoang miệng Lưu Vân, hai tay tùy tiện xé rách y sam Lưu Vân.
Liễm Hàn nhiệt tình tác cầu lập tức nhóm lên dục hỏa Lưu Vân vẫn ẩn nhẫn, ngón tay thon dài luồn vào giữa mái tóc đã sớm xõa ra của y, đặt trên môi mình, vươn lưỡi khiêu khích hết mức, lại một phát kéo luôn y sam đã trượt xuống một nửa, bàn tay dạo chơi trên làn da trơn mịn của Liễm Hàn nơi nơi đốt lửa, lại trượt vào trong khố, không ngừng vuốt ve cánh mông thật vểnh của y.
“Ngô… Ân…” Liễm Hàn hơi ngẩng đầu, úp sấp trên vai Lưu Vân há miệng thở dốc, vì bị che kín không thể hô hấp mà thiếu dưỡng khí, hay là bị khiêu khích mà khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ. “Ngươi…. Làm cái gì…”
“Thế nào, không thoải mái?” Giọng nói êm tai bởi nhuốm *** mà trở nên trầm thấp khàn khàn, Lưu Vân cười xấu, cố ý chạy vào mặt trong đùi Liễm Hàn, khẽ vuốt qua qua lại lại, cảm thấy căn bộ y đã nóng rực dâng cao, cố tình dùng móng tay vẽ vòng vòng chung quanh.
“Không… Không thoải mái… Ngươi… Nhanh lên!” Đôi mắt đẹp của Liễm Hàn dần nhuốm một tầng *** mê ly, bụng dưới khô nóng khó nhịn khiến y không ngừng vặn vẹo, theo bản năng dùng chân cọ cọ eo Lưu Vân, mái tóc đen tung bay, môi đỏ diễm lệ, da thịt mịn màng, thi thoảng tràn ra tiếng rên rỉ vui sướng, không một điểm nào không kích thích cực hạn thần kinh Lưu Vân.
“Tên yêu *** này!” Lưu Vân khẽ nheo mắt phượng, thoáng cái vứt hết y phục sang một bên, xoay phắt người, đem người không an phận trong lòng đặt ở phía dưới, hung hăng hôn lấy.
Liễm Hàn ngẩng đầu, vươn lưỡi nóng bỏng đáp lại, trong lòng chỉ muốn thêm một chút, lại thêm một chút. Thân thể lõa lồ dần run rẩy trong gió đêm, Liễm Hàn nâng đôi chân thon dài quấn lên thân thể ấm áp của Lưu Vân, tay chân cùng dùng xé mở y sam còn treo lại một nửa trên người hắn. Làn da trơn bóng của Lưu Vân hoàn toàn bại lộ ra ngoài, xương quai xanh lộ rõ theo ngực nhấp nhô, mái tóc đen tùy gió mà bay, ánh trăng như lụa vắt lên thân hình cao lớn, phượng mâu tuấn lãng tựa sao, biếng nhác khẽ mở, lộ kích tình nồng nàn, mị hoặc khó nói, làm cho người ta không tiếc trả giá hết thảy chỉ để chiếm hắn làm của riêng.
Liễm Hàn tham lam ngưng mắt nhìn hắn, mắt không nỡ chớp một cái, chỉ vì giờ khắc này, đôi mắt tà mị ấy đang chăm chăm nhìn mình.
“Hàn… Ngươi đẹp quá…” Lưu Vân nhìn chăm chú vào đôi mắt chứa chan tình cảm sâu sắc của Liễm Hàn, đã hoàn toàn lui đi băng lăng lạnh lẽo, chỉ còn một hồ nước mê tình không tan. Hắn cúi xuống bên tai y thấp giọng tán thán, từng nụ hôn như hạt mưa rơi nhè nhẹ, dọc theo xương quai xanh gặm cắn đến thù du thắm đỏ ướt át trước ngực y.
Liễm Hàn không thể ức chế cong khóe miệng, y chưa từng vui sướng vì mình có được khuôn mặt này như bây giờ, vui sướng vì lấy lòng được Lưu Vân, vui sướng vì ánh mắt hắn lúc này chỉ có thân ảnh của một mình mình. Y gắt gao ôm lấy Lưu Vân, học theo cách hắn làm, hôn hôn lên làn da nóng bỏng của hắn, lại nhân lực đạo quá lớn, cắn ra dấu răng đỏ tươi nhàn nhạt.
Càng khiến hạ thể nóng rực không được an ủi, Liễm Hàn theo bản năng nâng eo, phân thân không ngừng cọ bắp đùi Lưu Vân, mong tìm được một cái đột phá khẩu, phát tiết dục vọng dâng trào nơi bụng dưới. Miệng không chút che dấu sự bức thiết, khàn khàn gầm nhẹ: “Ngươi… Ngươi nhanh lên! Nóng quá… Vân… Nóng quá…” Giật phắt một tay Lưu Vân phủ lên hỏa nhiệt dâng cao của mình.
“Ha ha… Gấp như vậy a…” Lưu Vân trầm giọng cười trêu, thành thạo trêu chọc biểu tượng nóng bỏng của Liễm Hàn, một mặt dẫn dắt y, vuốt ve dục hỏa mình đã bị y dấy lên từ lâu.
Liễm Hàn vừa chạm vào phân thân nóng rực của Lưu Vân, cả kinh rụt tay lại. Lưu Vân chớp mi, như trừng phạt đột nhiên tăng tăng lực đạo vuốt ve, mật dịch ngân bạch phút chốc từ đỉnh ngọc hành đổ xuống, khoái cảm mãnh liệt chợt đến kích thích Liễm Hàn kêu lên một tiếng “A”, theo bản năng tham cầu nhiều hơn, không ngừng vặn vẹo thân thể, mở miệng bực bội nói: “Vân… Còn muốn… Nhanh lên một chút… Thật thoải mái…”
“Ngươi đó…” Lưu Vân cố nén dục vọng lập tức vọt vào, thở ra một hơi, cảm thấy định lực của mình hình như tăng thêm một tầng rồi. Nhẹ nhàng nâng cánh mông Liễm Hàn lên, đem ái dịch đầy tay dọc theo khe đùi trượt vào một ngón.
Hậu đình đột nhiên bị xâm nhập, khiến cả người Liễm Hàn cứng đờ, Lưu Vân tiếp tục liếm cắn thân thể đã nhuốm đỏ mông lung của y, dịu dàng trấn an nói: “Thả lỏng… Giao cho ta…”
“Ân… A–” Theo cúc đình khai mở, Liễm Hàn dần dần từ rên rỉ trầm thấp biến thành ngâm nga yêu kiều.
Lưu Vân chỉ thấy yết hầu căng thẳng, không kiềm chế được nữa, xoay người Liễm Hàn, nhắm thẳng mà vào, bị dũng đạo nóng bỏng chặt chẽ hấp phụ, khoái cảm thật lớn như sóng triều cơ hồ đưa hắn xông lên tận mây xanh.
“A– a….” Liễm Hàn kêu to ra tiếng, theo Lưu Vân luật động cùng khiêu khích, khoái cảm mãnh liệt dần dần kéo tới như bài sơn đảo hải, giọng khàn dần dần biến thành phấn khích, “Chậm một… A…. Lại nhanh một chút…”
“Rốt cuộc muốn nhanh hay là chậm, hửm?” Vừa thoải mái qua, Lưu Vân cố ý thả chậm tốc độ, dán sát vào sống lưng không tỳ vết của Liễm Hàn, nhẹ nhàng liếm láp.
“Ngươi…” Liễm Hàn bất mãn cắn môi, quay đầu lại trừng Lưu Vân, đột nhiên co rút dũng đạo.
“Ách ân–” Lưu Vân ăn đau hừ một tiếng, hung hăng cắn một phát lên tấm lưng trơn mịn của Liễm Hàn, mãnh liệt trừu động. Cười tà nói: “Lá gan không nhỏ a… Lát nữa đừng cầu xin tha…”
“Ai sợ ai! A–”
…..
Trên màn trời xa xôi, áng mây che khuất ánh trăng nhàn nhạt, những vì sao như được gột rửa, tặng chúc phúc vô hạn cho hai kẻ không chút cố kị mê tình triền miên dưới vầng lãng nguyệt…
Ở nơi bóng râm ánh trăng không chiếu tới, một đôi mặc đồng yêu dã lạnh lùng nhìn chăm chú, ngọn lửa không hiểu như muốn thiêu đốt sạch hết thảy.