Lưu Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, xem ra đêm nay là không kịp vào thành. Hắn khẽ quát một tiếng: “Tiểu Ban, đi chậm một chút, đêm nay đành phải uỷ khuất ngươi rồi.” Lời còn chưa dứt, Tiểu Ban đã đề chậm cước bộ, chậm rì rì tiến về phía trước, xem ra nó cũng đã mệt mỏi. Lưu Vân buông dây cương, xoay người lại nằm trên lưng ngựa, nhắm mắt lại ngủ.
Tiểu Ban thong thả bước đi được một lúc thì từ trong khu rừng vốn yên tĩnh đột nhiên vọng lại tiếng tranh đấu. Lưu Vân nhíu nhíu mày, không có ý định dừng lại, hắn từ trước đến nay không thích xen vào chuyện của người khác, chỉ cần không đụng tới bản thân thì dù là ngươi phóng hoả giết người cũng không liên qua tới hắn.
Khả càng không muốn dính đến phiền phức, phiền phức lại quấn lấy ngươi không tha.
Một trận âm lãnh sát ý chợt từ trong rừng ụp tới. Lưu Vân vừa xoay người ngồi dậy đã thấy vài đạo hàn quang giao nhau hiện ra trước mắt, một bóng đen nhảy đến trước mặt hắn, Lưu Vân theo bản năng nghiêng người né ra, nhanh tay rút ra Thối Tuyết, một chưởng hướng bóng đen bổ tới. Không nghĩ tới Lưu Vân phản ứng nhanh như thế, bóng đen thân hình hơi khựng lại rồi lập tức đề thân thiểm ra xa.
Bóng người thon dài cường tráng đơn độc đứng dưới ánh trăng sáng rực, mơ hồ thấy được mái tóc dài đen mượt như tơ lay động theo gió, khuôn mặt do không đủ sáng mà không thấy rõ, mũi kiếm trên tay hơi chỉa xuống đất toát ra ngân quang loang loáng, tà của chiếc trường sam khẽ phất phơ tạo thành một loại kì dị mỹ cảm. Không khí chung quanh hắn rất yên lặng, phảng phất như cả người muốn dung nhập vào trong bóng tối, hoặc cũng có thể nói, bóng tối dung nhập vào cơ thể hắn. Sát khí mơ hồ bắn ra bốn phía, bóng đen kia chỉ đứng một chỗ, cả người tản ra hàn khí thấu xương cùng cường liệt tồn tại cảm khiến người khác không dời được ánh mắt nhưng rồi lại không dám nhìn thẳng.
Thú vị! Thối Tuyết trên tay Lưu Vân lúc này khẽ phiếm hàn quang, mang theo nét cười muôn thuở, hắn chăm chú quan sát đối thủ cường đại trước mặt, vận sức chờ phát động.
Ngay lúc hai người đang chăm chú quan sát đối phương thì cái bóng còn lại xẹt tới, vững vàng che trước mặt Lưu Vân, tay cầm trường kiếm, đôi mắt tản ra quang mang sắc bén trầm giọng nói: “Không nên liên luỵ đến người vô tội! Huynh đài đi mau!”
“Ai cũng đừng nghĩ đi. Đã gặp được ta đều phải chết.” Nam tử chậm rãi mở miệng, hệt như tử thần dưới ánh trăng. Không hề có một chút phập phồng trong tình tự, giọng nói trầm thấp mà từ tính phảng phất như đang bàn việc ăn cơm uống nước thường ngày, nhưng nội dung thì không ‘thường ngày’ tí nào.
“Chết? Tạm thời ta còn không có dự định này. Bất quá,” Lưu Vân hơi nhếch mày, hướng sang thân ảnh đang che trước mặt mình cười nói: “Nếu huynh đài bảo ta đi là ta đi, như vậy không phải thiệt mất mặt?!” Mặc kệ nhãn thần nghi hoặc của người trước mặt, hắn nhảy lên, hơi đảo người đã đến trước mặt địch nhân, xuất chiêu như thiểm điện, nhìn thoáng qua chỉ thấy hắn thong dong hiện lên, nhẹ nhàng nâng kiếm vung lên một mạt hàn quang sắc bén phóng vút về phía địch thủ nhưng không ngờ đối phương tránh cũng không tránh, một chưởng vung lên bổ về phía Lưu Vân. Hai nguồn lực va vào nhau khiến hai người đều phải lui về sau mấy bước, có thể thấy được thực lực tương đương tạo thành thế giằng co. Lưu Vân âm thầm ngạc nhiên trước nội lực thâm hậu của người này, sau một trận ác đấu mà vẫn còn sức lực như thế, nếu như chính diện liều mạng thì sợ rằng hắn cũng không phải là đối thủ.
Mà thân ảnh cầm kiếm đứng đằng sau Lưu Vân lại có chút kinh nghi quan sát hắn, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt vô cùng bình thường, nhưng đôi mắt thâm thuý đã lộ ra một cỗ khí thế không thể kháng cự. Rõ ràng không phải là ‘người kia’, thế nhưng…vì sao lại có…chẳng lẽ…
Một tia *** quang xẹt qua hai mắt, bóng đen đề khí nhảy đến bên cạnh Lưu Vân, cầm trường kiếm từ từ đợi cơ hội.
Trong khu rừng yên tĩnh bỗng hiện lên một tia hồng quang, là ám hiệu?
“Hôm nay tạm thời buông tha, lần sau quyết không lưu tình!” Nam tử kia trầm giọng, thân hình khẽ nhoáng lên, một thân sát khí ẩn vào trong bóng tối đen kịt.
“Tại hạ Kỳ môn môn chủ Thệ Thần, đa tạ huynh đài xuất thủ tương trợ, xin hỏi huynh đài làm sao xưng hô?”
Lưu Vân lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của người bên cạnh. Góc cạnh phân minh, nho nhã lễ độ lại cũng không mất suất khí (đẹp trai nam tính) bức người, hoàn toàn không giống với vẻ sắc bén hồi nãy.
“Tại hạ Vân Tiêu, chỉ là một người tuần mã. Vừa rồi đường đột xuất thủ chỉ là tuỳ tính, các hạ không cần phải nói tạ ơn. Đương nhiên, các hạ muốn tạ ơn ta cũng không phản đối.” Vẫn giọng điệu trêu đùa muôn thuở, Lưu Vân cười nói. Kỳ môn môn chủ? Không phải là đại ca của thằng tiểu quỷ đó sao? Ai, thế giới này thiệt đúng là nhỏ!
“Người tuần mã sao…” Thệ Thần suy nghĩ vừa chuyển, khẽ cười nói: “Kiếm của Vân huynh thật đúng là đặc biệt, cùng với Thối Tuyết kiếm của Ngự Phong sơn trang Lưu Vân trang chủ giống nhau như đúc…”
Lưu Vân sửng sốt, người này…Thấp trào một tiếng, cũng không giấu diếm thêm nữa, chậm rãi bóc xuống tấm nhân bì diện cụ, lộ ra khuôn mặt vốn có.
“Nguyên lai là Ngự nhị trang chủ, cửu ngưỡng đại danh.” Thệ Thần không chút nào ngạc nhiên, chắp tay nói “Vân trang chủ thế nhưng đã gặp xá đệ?”
“Thệ huynh gọi Vân Tiêu là được rồi.” Lưu Vân tuỳ ý cười, nói sơ qua cuộc gặp với Thệ Ly, “…Chỉ là không nghĩ nhanh như vậy đã ‘đụng’ phải chính chủ nhân, cuốn Dịch cân kinh này là tuyệt học của Kỳ môn, huynh thu lại cũng là chuyện phải làm.” Lưu Vân lấy ra một quyển sách đưa cho Thệ Thần, dù sao thì nội dung đại thể hắn đã ghi nhớ từ lâu, giữ lại cũng vô dụng. Dĩ nhiên, lời này hắn chỉ để trong lòng.
“Vân huynh không cần khách khí. Đừng nói là những…thứ này, ngay cả Kỳ môn của ta cũng là thuộc về thế lực ẩn của Ngự Phong sơn trang, chỉ cống hiến sức lực cho lịch đại trang chủ, Vân huynh không hề là ngoại nhân.” Thệ Thần cầm kinh thư, lời nói làm Lưu Vân kinh ngạc một phen. Thệ Thần nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt hắn, nhẹ nhàng cười rồi từ trong lòng móc ra một khối tử ngọc, cả vật thể một màu tím đều trong suốt mờ ảo, lộ ra huân quang u ám, chính là tiêu chí ẩn của Ngự Phong sơn trang. Đối với cái này, Lưu Vân cũng chỉ từ trong miệng Thiệu Hồng biết được một hai, không rất là rõ ràng, đại khái cũng chỉ có Lưu Tiêu mới biết đầy đủ.
Nguyên lai, Kỳ môn *** thông dịch dung và bào chế thuốc chỉ là để yểm đi con mắt của người khác, trên thực tế nó là cơ sở tình báo ngầm của Ngự Phong sơn trang. Lần này nhờ truy tra tung tích của Thiên Tuyệt cung chủ mới đụng độ được vị nhị trang chủ đang ‘đào hôn’ này. Hắc y nhân thần bí kia e là chủ nhân hiện tại của Thiên Tuyệt cung, bất quá hiển nhiên không phải là cừu nhân của hai mươi năm trước. Hơn hai mươi năm qua, Kỳ môn vẫn âm thầm lục soát nơi hạ lạc của Thiên Tuyệt, mặc dù đối với thực lực của Thiên Tuyệt cung đã lý giải được một ít, nhưng riêng về Thiên Tuyệt vẫn không có một chút tin tức nào, sợ là ông ta đã chết từ lâu mới có thể yên lặng không động tác gì như vậy. Riêng về vị cung chủ hiện tại, ngoại trừ biết được võ công cao thâm khó lường ra thì những cái khác vẫn còn mù mịt. Vì thế Thệ Thần mới tự thân xuất mã, may mắn tra được một ít tin tức quan trọng thì bị truy sát, nếu không phải tình cờ gặp được Lưu Vân thì dù cho là hắn có bản lĩnh thông thiên cũng là dữ nhiều lành ít.
“Vân huynh nếu đến Lạc Thành thì chúng ta cùng nhau chè chén một phen, huynh thấy sao?” Thệ Thần cũng không nói nhiều đến việc Lưu Vân hạ sơn, sợ rằng từ lâu đã biết đầu đuôi mọi sự, cặp mắt sâu sắc khó dò kia khiến Lưu Vân lần đầu tiên có cảm giác bị người xem thấu. Người này gặp nguy không loạn, tự nhiên là không đơn giản, may mà là người một nhà, nếu không thì phiền phức lớn. Lưu Vân không khỏi đối người ta hơn vài phần khen ngợi, hắn luôn thích giao tiếp với người thông minh, vì thế hơi gật đầu nói: “Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh. Đợi đến Lạc Thành, Thệ huynh tốt nhất đem hết hảo tửu cống hiến ra đi!” Nhiều địch nhân không bằng nhiều bằng hữu, kết giao một cái cũng không thiệt thòi ai.
“Như vậy xin cáo từ. Tại hạ còn phải đi tìm vị đệ đệ đang lang thang của mình. Sau này còn gặp lại.” Thệ Thần chắp tay tạm biệt rồi phi thân rời đi.
Lưu Vân lại mang mặt nạ lên, nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương nói: “Đi thôi, Tiểu Ban. Chúng ta vào thành.”
Đệ nhị đại thành của Huyền quốc, quả nhiên danh bất hư truyền. Trên đường cái người người tới tới lui lui vô cùng náo nhiệt. Phồn hoa như gấm.
Bên khung cửa sổ chính trên lầu hai của Phúc Nguyên tửu lâu ngồi một vị tử y nam tử, khuôn mặt bình thường lộ ra nét cười đạm mạc, mắt phượng tản mạn ngắm nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, vẻ mặt thong dong nhàn nhã thưởng thức ly rượu trên tay. Tiếng nghị luận bàn bên cạnh lúc này chợt khiến hắn chú ý.
“Nghe nói gì chưa? Mộ Dung thế gia nhị tiểu thư vào ngày đại hôn của mình đột nhiên đưa ra yêu cầu từ hôn, dư luận giờ xôn xao lắm!”
“Đúng đó! Tôi còn nghe nói vị nhị tiểu thư đó vốn đối với Ngự nhị trang chủ một mảnh tình thắm thiết, thế nào đột nhiên muốn từ hôn?”
“Ai biết được? Vị Ngự nhị trang chủ kia đến giờ vẫn không có lộ diện, nghe đâu là vì hắn cùng Mộ Dung công tử…”
Câu nói kế tiếp Lưu Vân nghe không rõ, bất quá cũng không có ý tiếp tục nghe. Than nhẹ một tiếng, định đứng dậy ly khai thì một người chợt lên tiếng: “Tháng sau là đại thọ của Hoàng thượng, nghe đâu Tây Phiên muốn cống một phần đại lễ.”
“…Hình như là một kiện trấn quốc chí bảo…”
“Nghe nói sử đoàn vài ngày nữa là đến Lạc Thành rồi, có thiệt không vậy?”
“Ta nghe người ta bảo đạo hiệp ‘Đạp Tuyết Phi Yến’ muốn tới đạo (ăn trộm) bảo vật, không biết…”
Trấn quốc chí bảo? Nếu chỉ bằng một cái đồ bỏ mà có thể yên ổn quốc gia thì còn cần hoàng đế mà làm chi! Còn có cái tên Đạp Tuyết Phi Yến kia, nghe đồn là thiên hạ đệ nhất khinh công? Lưu Vân lắc đầu cười khẽ, bỏ lên bàn một ít bạc vụn rồi xoay người rời đi.
Vừa mới xuống lầu, một mạt thân ảnh giống như đã từng quen biết nhanh chóng bước tới. Người này vận một thân thanh y trường sam, bên hông đeo một thanh mặc sắc (màu đen) trường kiếm, trên khuôn mặt anh tuấn hé ra nụ cười có vẻ vô cùng phong độ, không ai khác chính là Kỳ môn môn chủ Thệ Thần.
“Vân huynh, biệt lai vô dạng.”
Thu dương (mặt trời mùa thu) cao chiếu, gió nhẹ vi vu thổi, trên tấm bảng của trường đình ghi ba chữ rồng bay phượng múa ‘Kỳ Tâm đình’. Trong đình ngồi hai người, một áo xanh, một áo tím, đang nâng cốc ngôn hoan.
“Chẳng hay Ngự nhị trang chủ làm cách nào để khiến Mộ Dung gia từ hôn? Làm thật đúng là dứt khoát ngắn gọn, người ngoài đều không hiểu ra làm sao.”
“Huynh nên đi hỏi ‘hắn’ mới đúng, tại hạ làm sao mà biết được?” Lưu Vân nhìn Thệ Thần ngoài cười nhưng trong không cười nói, rõ ràng biết rồi còn hỏi, hừ!
Thệ Thần mỉm cười, lảng sang chuyện khác: “Vân huynh sau này có tính toán gì không?”
“Ai biết được? Lang thang một lúc đã. Nan không thành Thệ huynh là ‘phụng mệnh’ đến khuyên ta trở về?” Lưu Vân phượng mắt nheo lại, ngữ khí nhưng mười phần tuỳ ý.
“Đương nhiên là không phải, chỉ là xuất phát từ sự quan tâm đối với bằng hữu mà thôi…Ta là rất ước ao được vô kỵ vô bán (không có ràng buộc e ngại) như Vân huynh.” Thệ Thần ẩm một ngụm rượu, trong mắt như có như không thoáng qua một tia khổ sáp, trong chớp mắt đã lại là một bộ phiên phiên nho nhã mỉm cười.
Trầm mặc một lúc, Lưu Vân liếc mắt nhìn Thệ Thần, bỗng nhiên nói: “Thệ huynh cũng biết việc gần đây sử đoàn vận chuyển cống phẩm?”
Thệ thần sửng sốt, lập tức đáp: “Không sai. Cuối tháng là Hoàng thượng đại thọ, Tây Phiên tiến cống một kiện thần vật trấn quốc bảo, tương truyền có thể làm cho quyền lực của hoàng thất kéo dài không suy, định quốc an bang. Ngày mai đã tiến vào Lạc Thành. Bảo vật như thế tất nhiên có bảo vệ nghiêm mật, bất quá…”
“Có kẻ muốn trộm?” Tên Đạp Tuyết Phi Yến kia đúng là cũng có vài phân đảm lượng. Lưu Vân chợt sinh ra vài phần hiếu kỳ còm cõi.
“Đúng vậy…chỉ là bảo vật tượng trưng cho Hoàng quyền, kẻ khác cầm cũng vô dụng. Với tình thế triều đình hiện nay, Hoàng thượng mặc dù đã lập thái tử, nhưng đại bộ phận thế lực vẫn nằm trong tay Kính vương, mà Kính vương lại là thân đệ đệ của Hoàng thượng, dã tâm rất lớn…”
“Nếu bảo vật rơi vào tay ông ta, càng làm cho sản sinh ý nghĩ ‘thiên tử phi ông ta mạc chúc’ (ngoài ông ta ra thì còn ai), muốn có thiên hạ trước hết phải được lòng dân, quả nhiên là tính toán tốt.” Lưu Vân híp mắt miễn cưỡng nói.
“Không sai.” Thệ thần gật đầu, “Bất quá, tin tức Đạp Tuyết Phi Yến muốn tới đạo bảo khố quả thật làm người khác không thể đoán nổi mục đích chân chính.”
Không lẽ cái ông Kính vương đó có lui tới với người trong giang hồ? Thật là phiền phức. Sự hiếu kỳ của Lưu Vân lập tức tan thành mây khói. Lạc Thành cũng là một nơi đầy thị phi, nên ly khai sớm một chút mới tốt.
Đang trái lo phải nghĩ thì một thiếu niên từ xa chạy ào tới.
“Đại ca, đại ca, có đúng hay không có người tìm…A, là ngươi!” Niên thiếu ước chừng mười sáu bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú tuấn lãng hơi lộ nét trẻ con, con mắt nâu đen nhìn chằm chằm Lưu Vân, rồi lại cổ quái nhìn lui nhìn tới hai người đang ngồi, rầu rĩ nói: “Hai người biết nhau?”
Thệ thần mỉm cười nhìn niên thiếu, đưa tay giới thiệu: “Vân Tiêu công tử là bằng hữu của ta, Ly nhị, mau chào Vân đại ca.”
Thệ ly kinh ngạc địa há to miệng: “Đại ca, huynh có biết hay không…” Rồi như nghĩ đến cái gì, khép lại miệng, căm giận nhìn kẻ đang đeo vẻ mặt trêu đùa trước mặt, nghiến răng ken két nói: “Ngựa!”
Lưu Vân mỉm cười chỉa chỉa con ngựa vằn đang thảnh thơi ăn cỏ bên cạnh trường đình, nói: “Ta đã hứa.” Nhẹ nhàng huýt một cái, con ngựa lo lắng chạy tới. (Vâng, nếu như con ngựa cũng có thể lo lắng!).
Thệ ly kinh hỉ ngắm con bảo mã hiếm có trước mặt, trong lòng cảm thấy mỹ mãn cầm dây cương kéo đi.
“Vân huynh không hổ là chuyên gia, con ngựa tốt như thế cũng có thể đưa cho xá đệ? Nếu là không đành lòng…”
“Ta lúc trước nói là sẽ cho nó tuần thử mặc ngọc, lại chưa nói là sẽ đưa cho nó.” Lưu Vân lộ ra một nét cười xấu xa nói.