Hôm nay trời thu khá đẹp, nắng chiều khẽ len lỏi rọi qua những rạng cây, áng mây lại khe khẽ cuộn mình khi những cơn gió vô tình lướt qua, bầu trời cứ trong xanh đến lạ, thới tiết thế này quả thật làm con người ta không muốn ở nhà.
- Từ từ chậm chậm thôi con mẹ mệt quá.
Tôi đang ngồi đọc sáng tại băng đá công viên, tôi thích cái cảm giác này, đọc sách nơi công cộng, đôi lúc nó ồn ào tiếng người qua lại, rồi cũng có lúc vô cùng an tĩnh, sự an tĩnh vốn cần có của một công viên, nhưng thôi đành chấp nhận nơi đây là trục đường chính của thành phố này. Lại hướng ánh mắt về giọng nói đó, thật nhẹ nhàng và chan chứa yêu thương, có lẽ bất cứ bà mẹ nào khi nói chuyện với con mình cũng sẽ như vậy chăng? Bất chợt tôi nhớ đến mẹ tôi.
Cô ấy có lẽ là một người phụ nữ hạnh phúc, khoảng tầm 30 đến 35, toát ra vẻ dịu dàng không phải cố gắng gượng ép mà phát ra từ cốt cách,có lẽ cô ấy có một cuộc sống khá trọn vẹn, gia đình sung túc, đứa con khỏe mạnh, hạnh phúc – tôi nhận ra điều ấy từ ánh mắt, cũng phải thôi nếu là tôi cũng sẽ như thế. Mà khoan đứa bé đang làm gì ấy nhỉ, nó đang cười khì khì dù mới vừa bị té xong, chắc hôm nay trời đẹp hai mẹ con ra đây tập xe. Con bé trông thật đáng yêu.
Thế là hằng ngày tôi lại thấy hai mẹ con ấy, đi tập xe, có lẽ như một thói quen, lâu lâu khi nghĩ ra vấn đề nào đó hay ho sau khi vừa mới đọc xong, tôi lại nhìn về hai mẹ con họ. Hôm nay cô bé mặc bộ đồ hello kitty màu hồng, làn da trắng sứ, lâu lâu lại cười khì khì khi hé ra cái răng khểnh, con bé trông thật đáng yêu.
Không hiểu sao hôm nay, cảm thấy cô ấy có gì đó là lạ nhỉ, khẽ run run như nén cảm giác đau đơn, ánh mắt lại đợm buồn, lâu lâu lại nhìn xa xăm, con bé thì cứ vô tư chạy nhảy cười đùa, không để ý là mẹ nó đang gắn gượng chạy theo nó, hình như cô ấy mệt lắm, bắt đầu thở gấp rồi. Mệt quá, cô ấy dừng lại ngồi nghỉ, khẽ nói với theo chắc là dặn dò cô bé đừng đi xa quá.
Lại chăm chú vào quyển sách, lúc lâu sau nhìn lại về phía chỗ cô vừa ngồi, đã không thấy cô ấy tự bao giờ, nhìn lại thì tôi giật mình hoảng hốt, quăng sách và ba lô ở lại và lao đi…..
Ầm ken kécccc. Tiếng kim loại chạm vào mặt đường và kéo lê tạo thành âm thanh khó chịu, chậm 5s thôi nhưng đủ để tôi chứng kiến gần như trọn vẹn, bé gái bất ngờ đạp xe xuống lòng đường, chiếc xe tải vẫn còn ở xa xa, nhưng cô bé hình như do quá sợ nó đứng im và thét lên gọi mẹ, bản năng có lẽ là bản năng của một đứa con, và mẹ nó đã đáp lại.
Tôi sẽ không kể một câu chuyện hư cấu và mô típ phim ảnh, có lẽ những điều tôi kể đây là một câu chuyện thật, hơi củ chuối và mất chất thi, do nhìn đường cô bị chiếc xe máy chạy cùng chiều đâm phải do bất ngờ chiếc xe máy trượt qua hẳn người cô, cón chiếc xe tải đã lách ra khỏi cô bé, như nhận thức được điều gì vừa mới xảy ra, con bé khóc ầm lên.
Ngày đó, tôi nhận trách nhiệm, có thể là người quen biết duy nhất hai mẹ con họ, tôi đưa chị vào bệnh viện, chị nằm đó rất rất lâu, chồng chị đã biết tin, anh đang đi công tác xa khoảng 8 tiếng nữa anh sẽ có mặt, tôi vẫn ở đây, đợi đến khi nào anh đến vì có lẽ hiện giờ tôi là người quen duy nhất của nó, anh và chị cũng vừa chuyển đến thành phố này. Âu có lẽ cũng là duyên phận.
Chị đã mê man rất lâu rồi, con bé cứ bám lấy mẹ mà khóc, giờ cũng thiếp đi vì mệt. 11h đêm, chồng chị vừa điện thoại báo là khoảng 2 giờ nữa anh ấy sẽ xuống sân bay. Thật sự tôi không thích cái không khí này cho lắm, tiếng tít tít của máy theo dõi nhịp tim hay tiếng tong tong của dây truyền nước biển, quá tĩnh lặng, cảm giác tĩnh lặng đến đáng sợ, rồi tôi nghe tiếng chị thều thào gọi con, chị đã tỉnh, tôi trả lời là con chị không sao, chỉ nói vậy xong tôi vụt chạy gọi ngay bác sĩ, nhưng nhìn chị họ khẽ lắc đầu….
Hồi quang phản chiếu, tôi đã nghe nói rất nhiều về hiện tượng này, nhưng lần đầu tiên tôi thấy được, chị lúc ấy rất tỉnh táo, chị nói rất nhiều, có lẽ tôi là người duy nhất nghe được những nguyện vọng cuối cùng của chị, à không gọi là viết ra chứ, một bức thư mà mẹ gửi cho đứa con gái bé bỏng của mình….
Gửi Ngọc, con gái yêu của mẹ.
Khi con đọc được dòng này có lẽ là con cũng đã 6 7 tuổi rồi nhỉ? Mẹ xin lỗi vì không thể tự mình dạy con đọc được, thật sự mẹ rất rất muốn dạy con làm điều đó, và nó cũng chỉ là một trong hàng trăm, hàng trăm thứ mà mẹ muốn dành cho con.
Mẹ muốn là người dẫn con đến lớp, cái ngày mà con vào lớp một, có lẽ con sẽ không rụt rè, khóc lóc, không chịu vào lớp phải không con?. Mẹ biết Ngọc của mẹ rất ngoan mà.
Lớn hơn tí nữa, con phải tập nấu ăn biết chưa? Có lẽ là bà ngoại sẽ dạy con như chính cách mà bà ngoại đã dạy mẹ vậy, con của mẹ ham ăn lắm, cứ mỗi lần nhìn con ăn ngon lành những món mẹ nấu, thực sự mẹ rất hạnh phúc.
Mẹ đã từng nghĩ con gái mẹ lúc lớn lên thành thiếu nữ sẽ thế nào nhỉ? Chắc là sẽ có rất nhiều anh chàng theo đuổi con đấy, vì bé Ngọc của mẹ đáng yêu biết nhường nào, có lẽ con sẽ đau, sẽ khóc vì tình yêu, mẹ xin lỗi vì không thể ở bên con, con không giận mẹ chứ.
Mẹ rất muốn thấy con vào đại học, chắc mẹ sẽ lo lắng lắm đây, vì con lần đầu tiên xa mẹ mà, hay là mẹ lên ở với con, con nhỉ, mà thôi con lớn rồi phải tự lập chứ, và mẹ sẽ khóc mất khi nghĩ đến lúc con tốt nghiệp, nhận ra rằng bé con ngày ấy của mẹ nay đã lớn, lớn lắm rồi.
Không có mẹ ở bên cạnh, con phải thay mẹ chăm sóc ba biết không? Có lẽ ba con sẽ buồn lắm đó, hai cha con phải là chỗ dựa cho nhau con nhé.
……
Lá thư còn rất rất dài, tôi không thể nào nhớ được trọn vẹn lá thư, dù trong giai đoạn có lúc tôi nhớ gần như nằm lòng từng lời từng lời chị nói, nhưng sau ngần ấy năm thời gian làm nó phai nhạt đi ít nhiều, có lẽ những lời chị nói có rất nhiều thứ mà một đứa trẻ không thể nào hiểu hết được… Cô ấy dặn đi dặn lại hàng trăm lần, chuyện ngày hôm đó không phải do bé Ngọc, cô không muốn nó sống vì cảm thấy áy náy và mặc cảm, cô không muốn trong lòng nó có một vết gợn: Vì nó mà mẹ nó chết.
Thật ra có lẽ ngày đó chị sẽ không chết, sức khỏe chị đã khá yếu rồi, cách đó 2 tháng chị nhận được tin chị bị ung thư buồng trứng, suy sụp, chị gần như sụp đổ, con chị còn quá nhỏ..
Sau mọi chuyện tôi vẫn không biết chị là ai…. Có lẽ điều đó không còn quan trọng, hằng ngày tôi vẫn giữ thói quen của mình, trong vô thức vẫn hay nhìn về phía ấy, nơi chị và bé Ngọc hay ngồi, đã hơn 10 năm, hay 11 12 năm tôi cũng không biết nữa. Ánh nhìn xa xa, có lẽ tôi đã gặp lại cô bé năm xưa, hoặc là không, nhưng cô bé ấy thật sự giống chị, nước da trắng ngần, cái chiếc răng khểnh nữa chứ, cô bé đang đi chung với một cậu trai cũng khá trắng trẻo và điển trai đó chứ, cũng đúng thôi….
Hôm nay trời thu khá đẹp, nắng chiều khẽ len lỏi rọi qua những rạng cây, áng mây lại khe khẽ cuộn mình khi những cơn gió vô tình lướt qua, bầu trời cứ trong xanh đến lạ, thới tiết thế này quả thật làm con người ta không muốn ở nhà…