- Uh nó đó, em biết nó hả? Nghe thằng An trả lời thằng đầu vàng cũng nhìn về phía nhỏ, mong ngóng câu trả lời, xong nhỏ chỉ cười nhẹ:
- Có thể nói là có duyên. Nhỏ nhắc lại câu mình vừa nói.
Xong 3 đứa bước vào nhà trên, khoảng 4 bàn toàn người lớn, thấy tụi nó đi vào mẹ thằng Quân lên tiếng – cô bác sĩ băng cho mình ở chap nhị khúc đó.
- Chu choa, nay cháu gái của tui nhìn dễ thương quá.
- Nó đẹp giống dì mà. Một người phụ nữ tầm 40 mấy 50 nhìn khá trẻ, toát ra từ người một cái khí chất, gọi là gì nhỉ à khí chất của tầng lớp thượng lưu, kiểu tiểu thư con nhà giàu từ nhỏ, nhìn kĩ chắc là bản sao của em gái thằng An lúc trung niên, hai mẹ con giống nhau thật, chợt thấy thằng Đạt bà mới cất tiếng:
- Đạt lại đây cô coi cái nào, dạo này lớn phết nhỉ, mà mới nhuộm đầu à.
Thấy thằng Đạt nhuộm đầu mẹ thằng Quân hỏi:
- Con nhuộm vậy trường không nói gì à.
- Trường con ai đâu mà để ý mấy cái này cô ơi.
- Còn học sinh thì tác phong nó cũng đàng hoàng xíu, coi chừng ba thằng An thấy ổng không vui.
- Thôi chị kệ nó đi chị. Mà nay ba mẹ con đi du lịch rồi hả Đạt? Mẹ thằng An hỏi.
- Ba mẹ con đi tour Châu Âu khoảng tuần sau về, tháng này bên đó thời tiết khá đẹp, ba mẹ con tính đi lâu rồi, qua bên đó mua đồ bla bla…
Như bắt trúng chổ ngứa thằng Đạt xả một hơi, kể vanh vách tất cả những gì ba má nó đi, sợ người ta không biết hay gì ấy, thằng An nghe cũng khẽ nhíu mày, nó giờ đang nói chuyện với dì Thảo, mẹ thằng Quân.
- Nghe thằng Quân nãy giờ bô bô đại ca của nó có ở đây nữa là bạn con hả?
Thằng An khẽ cười ngượng ngượng:
- Dạ, thằng mà bữa dì băng bó cho nó đó.
Dì Thảo hình như đang cố nhớ lại, xong rồi cũng không nói gì nữa, lúc này một bác tầm 50 tuồi bước ra, lưng dài vai rộng, nếu so với tuổi này cảm giác thân thể thật tráng kiện, người toát ra vẻ uy nghiêm, theo người ta gọi là hơi khó tính, em không phân biệt Bắc Nam vùng miền, nhưng thật sự có nét đặc trưng của miền Bắc, gặp nhiều người để ý kĩ mỗi vùng miền nhìn dạng dáng người sẽ biết ngay người đó đến từ đâu, nhìn thằng Đạt mặt tỏ vẻ không vui.
- Thằng Đạt mai mày về nhuộm tóc lại, không thì đừng có lại đây. Ba thằng An lên tiếng.
- Thôi anh nay ngày vui mà, mai con nhuộm lại nghe chưa Đạt. Mẹ thằng An lên tiếng.
- Thôi ra ngoài đó chút, rồi vào tiếp khách nữa, nay mời mấy ông bên thành phố sắp qua rồi đó, có mặt tiếp đón cho đàng hoàng. Nói rồi xua tay kéo cả nhà ra ngoài hồ bơi.
- Anh Hưng ăn đi nè, để em đi lấy nữa. Thằng Quân em út trong đám, thằng nhỏ cũng nhiệt tình chạy lăng xăng đi lấy đồ ăn.
Mình thì đang ngồi ngay bàn lúc nãy cũng chưa đi đâu mà ngoài này đúng là hai thái cực, một đám đầu vàng có đầu đỏ có, nhìn ăn mặc thì đúng kiểu play boy, play girl nhưng không biết có nửa mùa không thì không biết, tụi này mặt non chẹt mà uống bia như thần, một bên thì cũng có mấy nhóc như mình, đang nhìn tụi này áy ngại, cũng ăn lâu lâu tụi nó túm tụm xì xầm với nhau nói cái gì đó, vì tụi kia uống bia lâu lâu cứ hú hét, có đứa phấn khích quá quăng cả chai bia xuống hồ, mình thì ngao ngán lắc đầu.
Nguyên nhà bé Ngọc bước ra hồ bơi, thấy cảnh đó ba bé Ngọc hình như không vui, nhưng cũng không nói gì, thấy chủ nhà bước ra cả đám yên lặng nhìn nhìn, ba bé Ngọc cũng không nói gì hết bảo tụi nó tự nhiên, được thế tụi nó tự nhiên thật, xong quay qua nhìn thằng Đạt, thằng này cũng nín khe, chắc là tụi này bạn của nó.
Mình thì cũng không quan tâm lắm, thằng Kiên với thằng Kiệt giờ cũng bắt đầu chiến, ba thằng đi sớm phụ này phụ kia giờ đói rã họng ra, đồ thằng Quân bưng bao nhiêu thì cũng xử hết, thế là tự thân vận động, cầm dĩa lên và đi, cơ số món, ba thằng ăn như thuồng luồng, tại vì đồ ăn ngon với thằng Kiên bảo:
- Ăn đi cho đáng 200k.
Mà một hồi không biết có tiết mục khui quà không nữa, khui là mang nhục chết, thấy tình hình đây toàn lũ cậu ấm cô chiêu không, khui thế nào cũng bị so sánh, mà không sao, cũng không phải toàn lũ đó, có mấy đứa nhìn cũng kiểu hình như là bạn học chung cấp 3 của con bé, tụi này hình như nhát nhát, ngồi túm hụm 1 góc, chắc chưa quen không khí này.
Ba thằng đang say sưa ra sức ăn thì thằng Kiệt chỉ tay, quay lại thì thấy thằng Đạt đang nắm tay em thằng An, con bé hình như hơi khó chịu vung tay ra, thấy mình nhìn thì liếc mình một cái, xong nhỏ thì thầm gì với thằng Đạt, xong nó nhìn nhỏ kiểu gật gật, mình lại tập trung chuyên môn vô món gà chiên bơ tiếp, không biết cái nước sốt pha làm sao, chấm khá vừa miệng ăn không ngấy mà thơm thơm.
Vừa với tay lấy li nước ép khóm chuẩn bị đi về chỗ thì cảm giác ai đang ngán chân mình do khá đông với trời khá tối không để ý, nhưng hên phản xạ nhanh, khi trọng tâm người chuẩn bị đổ về trước, chắc bình thường là một cú ngã, li cầm trên tay bể, xui thì nắm trúng thế nào cũng có máu, nhưng một chân mất đà, chân kia không biết đã bị ông thầy bắt đứng trung bình tấn biết bao lâu nên khá vững, khẽ lò cò nhấp nhấp chân lên cho bớt lực, không té nhưng li nước khóm vô tình đổ lên giày của một người, đôi giày da khá đơn giản, nếu bình thường không ai biết là hàng hiệu đâu, khá thô, nhưng ông bạn ba mình chuyên giày, có lần giới thiệu cho ba mẫu này nên mình nhớ, một đôi giày khá hiếm…
Ngẩng đầu lên thì thấy ba thằng An nhìn mình, một ánh nhìn đánh giá lại cái đứa vừa gây chuyện, thấy mình đổ li nước vào giày ba nó thằng An chạy lại:
- Ba cho bạn con xin lỗi, nó không cố ý đâu. Thằng An nói giọng sợ sệt.
Ba nó hình như hơi khó chịu, xong mình với tay lấy mảnh khăn giấy, định đưa cho bác rồi xin lỗi, ánh nhìn bác khẽ giãn ra, rồi hình như mình có cảm giác vô tình bác đánh giá lại mình một lần nữa, cũng cười xòa như không có chuyện gì:
- Không sao đâu, con là bạn của thằng An hả?
Mình đưa khăn giấy cho bác giọng cũng hơi rụt rè:
- Dạ bác cho con xin lỗi, con là bạn của An ạ.
Nhận miếng khăn giấy rồi lau nhẹ đôi giày, rồi cũng khẽ lắc đầu đứng dậy bác nói:
- Thôi con chơi tự nhiên, bác vào thay giày, đôi này ướt rồi không tiếp khách được, sau này rãnh qua nhà bác chơi thường xuyên nhé. Nói rồi bác quay lưng đi.
- Dạ.
Lúc này mới định thần lại, thấy nguyên nhà bé Ngọc, với thằng Đạt đang nhìn mình, em thằng An cũng bất ngờ, hình như không tin là lại đơn giản như vậy, bắt gặp ánh mắt của mình nó ngại ngại, quay vào nhà luôn, thấy thế thằng Đạt vội chạy theo. Thằng An lúc này mới tiến tới cặp cổ mình:
- Mày hên lắm đó thằng chó, nay chắc ba tao vui, đôi giày đó ba tao quí lắm toàn mang lúc quan trọng thôi.
- Uh, đôi giày đó quí thật, mà bình thường ba mày khó lắm đúng không?
- Đâu chỉ là khó, có lần tao vô tình đạp lên làm dơ đôi giày đó, tao bị sạc 1 tăng, tối tăm mặt mũi luôn, ba tao thích đôi đó lắm.
- Chắc tao may thật.
Thằng Kiên nãy giờ cũng đứng kế bên nói:
- Lúc mà mới đổ nước, ba thằng An như cao thủ giang hồ toát ra sát khí ấy, nhìn ghê lắm.
- Uh mà tự nhiên lúc mày đưa cho bác khăn giấy, tự nhiên mặt bác giãn hẳn ra luôn. Thằng Kiệt cũng lấy li nước vừa uống vừa nói.
Lúc này 2 3 chiếc xe nữa đi vào, vào cổng thấy chiếc xe quen quen, nguyên một đoàn khoảng 10 mấy người đi xuống, do cũng khá xa mà hình thấy cái dáng người đó, chắc chắn rồi mà sao lại ở đây ta, nay có duyên gặp người quen thật.