Tiếng chim đương lảnh lót trên bầu trời đột nhiên vọng xuống mặt đất nhanh như chớp, vô số sợi lông xoay tít tung bay, sau đó biến mất trong nháy mắt.
Sau khi những sợi lông chim hóa thành sương khói tan đi, Liên Tuyền liền xuất hiện trên mặt đất. Đối diện cô, bóng người màu trắng kia cũng không thể chạy thoát được nữa. Bóng người màu trắng u ám đứng trong bóng tối, đưa lưng về phía Liên Tuyền, chẳng nói một lời, cũng không cử động, trông tựa như một u hồn trắng toát hiện lên trong màn đêm lạnh lẽo.
Đó là một con đường dài lê thê. Nói đúng ra là khu vực ngăn cách giữa hai cung điện, bên ngoài bờ tường của hai tòa kiến trúc cao không thấy đỉnh này, khoảng ngăn ở giữa chừa ra một lối đi dài và hẹp, miễn cưỡng có thể để lọt một chiếc xe ngựa đi qua.
Liên Tuyền đứng bất động, cô lạnh lùng nhìn bóng người màu trắng ở phía trước đang từ từ quay đầu lại. Đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng thanh mảnh cùng gương mặt thoáng nhìn dưới ánh trăng thôi cũng đã nghiêng nước nghiêng thành, tỏa ra một thứ ánh sáng mê đắm.
- Ngươi muốn gì? - Liên Tuyền hướng về phía cô gái, lạnh lùng hỏi.
- Ta á, hi hi... - Cô gái nhẹ nhàng nhấc tay lên, như thể ngượng ngùng che miệng, ở giữa làn môi mềm mại là hàm răng trắng ngời. Ánh mắt của cô dịu dàng hướng về phía Liên Tuyền, nét mặt đầy vẻ ân hận: - Ta đến để giết ngươi đó mà.
- Giết ta? Ngươi có biết ta là ai hay không? - Đôi đồng tử của Liên Tuyền dần co lại, gương mặt toát ra khí lạnh dưới bóng trăng.
- Ta biết chứ, ngươi là Quỷ Sơn Liên Tuyền, Sứ Đồ Thứ Năm lợi hại chứ gì. - Áo lụa trắng mỏng manh như mộng ảo của cô gái khẽ bay phất phơ trong gió, vừa như mây lại như sương khói, bao bọc lấy thân thể uyển chuyển của cô: - Ca ca của ngươi, Quỷ Sơn Phùng Hồn, còn lợi hại hơn, là Vương Tước Thứ Năm cơ đấy! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tình cảm giữa Vương Tước và Sứ Đồ chẳng phải đều rất mờ ám hay sao? Hai anh em các ngươi... Chẳng lẽ không sợ người khác đồn đoán? Như “loạn luân” gì đó chẳng hạn... Nghe không hay lắm đâu.
Cô gái tỏ vẻ thẹn thùng như thể mình vừa nói gì đó khiến cho người ta khó mở miệng, tuy nhiên một mặt cô cúi đầu, mặt khác lại nhẹ nhàng giương ánh mắt quyến rũ của mình lên, dùng sóng mắt dập dờn quét qua Quỷ Sơn Liên Tuyền, trong tròng mắt tràn ngập vẻ bỡn cợt.
- Ngươi muốn chết!
- Ta đương nhiên là không muốn chết rồi! - Gương mặt tỏ ra nghiêm túc, cô gái xòe tay ra bảo: - Thế nên ta mới dẫn ngươi đến nơi này, bộ ngươi tưởng bay ở trên trời cả nửa ngày như vậy không mệt hay sao, lại còn tiêu hao rất nhiều hồn lực nữa đó. Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi, đều có một con súc sinh biết bay chắc?
- Ngươi! - Huyệt thái dương trên đầu Quỷ Sơn Liên Tuyền thoáng phập phồng, cô có thể nghe thấy âm thanh sùng sục của tiếng máu đang chảy trong huyết quản.
Cô gái nọ hoàn toàn không để tâm tới Liên Tuyền, tiếp tục thao thao: - Nếu như lúc nãy mà động thủ với ngươi ngoài bờ biển, lỡ ngươi thả ra đệ nhất Hồn Thú Hải Ngân, để con quái ấy chui từ dưới biển lên thì nguy to, ta có khả năng sẽ thất bại mất!
- Hừ! - Liên Tuyền cười lạnh: - Bằng vào ngươi, ta vốn không cần dùng đến đệ nhất Hồn thú, thậm chí ngay cả Sí cũng không cần phải thả ra.
- Đừng nói như thế chứ! - Vẻ mặt cô gái có chút tức tối: - Mặc dù ta biết ngươi là Sứ Đồ Thứ Năm vô cùng lợi hại, nhưng người ta cũng không hề yếu đâu nhé. Ngươi nhất định phải chú ý ra tay với ta, nếu không sẽ mất cả thú vị đấy!
- Ngươi đã muốn chết như vậy, ta nhất định sẽ toại nguyện cho ngươi. - Trên tay Quỷ Sơn Liên Tuyền thấp thoáng hiện ra vô số sắc màu hoàng kim cùng hoa văn thập tự lấp lánh ánh sáng. Mặt đất dưới chân cô đột nhiên nổi lên gió lớn cuồn cuộn, thổi tấm áo choàng màu đen của cô phần phật tung bay, khiến cho cô trong bóng đêm nom hệt như một loài quỷ mị đang chuẩn bị nuốt chửng người.
- Gấp động thủ như vậy sao? Đều là con gái với nhau, ngươi nên tao nhã một chút chứ! Còn nữa, trước khi ra tay, nhân tiện nói cho ngươi biết một chuyện… - Cô gái nhẹ nhàng nghịch ngợm lọn tóc bên tai: - Ta cũng là Sứ Đồ, hơn nữa ta còn có một cái tên đặc biệt mà bản thân ta rất thích, đó là Sứ Đồ Giết Chóc đấy.
Cô gái nọ run run cổ tay của mình, một chuỗi đá quý màu xanh thẫm thuần khiết như biển khơi phát ra âm thanh "tinh tang" êm tai. Dưới ánh trăng, nét cười của cô như một bức tranh tươi đẹp nhất, tà váy lụa trắng tinh không gió vẫn tự động bám riết lấy những đường cong trên thân thể khiến cô chẳng khác nào một nữ thần khiết bạch.
Trái tim của Quỷ Sơn Liên Tuyền đột ngột chìm sâu vào một vực biển lạnh buốt.
- Ôi chao, ngươi xem ta này, thật không lễ phép chút nào, chỉ lo nói với ngươi danh xưng mà quên nói cho ngươi biết tên của ta rồi, ta tên gọi Thần Âm.
Gió thổi tan mây đen, nhanh chóng quét sạch chúng trên bầu trời. Ánh trăng theo khe hở của vòm mây chiếu xuống, soi sáng cả con đường dài hẹp.
Tiếng vòng đá quý chạm nhau vừa thánh thót vừa du dương vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Trên người Quỷ Sơn Liên Tuyền không ngừng tuôn tràn ra hoa văn thập tự màu hoàng kim, trong đêm tối phát ra ánh sáng lập lòe chớp tắt hệt như đang hít vào thở ra. Hồn lực to lớn trong thân thể cô ngày càng mãnh liệt. Bên dưới bề mặt con đường được lát bằng đá Đại Lí rắn chắc mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ nặng nề hệt như có một vật khổng lồ nào đó đang sắp thức tỉnh từ lòng đất.
Thần Âm giơ tay che miệng, yêu kiều mỉm cười, sau đó nhướng ánh mắt như một mặt hồ mê hoặc nhìn Liên Tuyền, bảo:
- Ôi dào, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có suy nghĩ nữa, bằng không sẽ chết càng nhanh hơn.
- Ta hỏi ngươi, tại sao lại muốn giết ta? - Gương mặt của Quỷ Sơn Liên Tuyền bao phủ trong một tầng sát khí đầy âu lo.
- Ôi dao, Sứ Đồ đương nhiên là nghe lời của Vương Tước rồi, Vương Tước Giết Chóc sai ta giết ai thì ta giết kẻ ấy. Ngài ấy thì ngươi cũng thừa biết rồi, có bao giờ ngươi thấy ngài ấy giết người mà nói cho họ biết lý do chưa? Ngoại trừ ngài và Bạch Ngân Tư Tế ra thì chẳng ai biết cả.
Thần Âm nói với Liên Tuyền với chút trách móc, cô khẽ khàng dùng tay phe phẩy lọn tóc vương bên thái dương.
- Được... - Đôi đồng tử của Liên Tuyền se lại thành một đường mảnh: - Vậy ta hỏi ngươi, các ngươi truy sát chỉ mỗi mình ta hay còn có cả ca ca của ta Vương Tước Thứ Năm Quỷ Sơn Phùng Hồn?
- Ta cũng không biết nữa! - Thần Âm lay động cổ tay, trên bầu trời nhanh chóng tụ lại vô số đám mây đen cuồn cuộn: - Có điều lúc ta ra đi, vị Vương Tước khát máu nhà ta cũng vội vàng xuất phát, vẻ mặt của ngài rất nghiêm trang, à không, phải nói đây là loại thần sắc vui sướng, giống như là đi giết một nhân vật xuất chúng vậy.
Nói đến đây Thần Âm cúi đầu ra chiều tư lự: - Nhưng cũng tuyệt vời mà nhỉ? Nhiều năm qua, trừ mối họa hơn bốn năm về trước, rất lâu rồi chưa được chứng kiến cảnh Vương Tước đánh Vương Tước, thật là đáng mong chờ mà.
- Sứ Đồ đánh Sứ Đồ chẳng phải cũng đáng chờ mong hay sao? - Quỷ Sơn Liên Tuyền lạnh lùng nói.
- Phải, cho nên ngươi cần phải dốc toàn lực đấy, nếu không mới hai ba chiêu đã bị ta giết chết thì đúng là vô nghĩa. - Trên gương mặt tuyệt trần của Thần Âm, khóe miệng cô cong về bên dưới tạo ra một nét trách móc động lòng người.
- Loáccccc... Nhoáccc...
Tiếng động vang lên như có thứ gì đó chui ra từ cơ thể, âm thanh bị xé toạc của máu thịt, âm thanh của chất nhầy hoạt động.
Thần Âm nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền mặt mũi tái nhợt phía đối diện, tươi cười bảo:
- Ôi chao, cuối cùng cũng xuất Hồn Khí ra rồi, tuyệt vời quá đi mất.
Quỷ Sơn Liên Tuyền trở tay hướng ra sau lưng, nắm lấy chuôi kiếm đang trồi lên, xẻ toạc da thịt trên xương sống của mình, sau đó dùng sức rút thanh trường kiếm to lớn ấy ra khỏi cơ thể, toàn bộ mặt lưng của cô bị toác ra một lỗ máu to hoắm. Cô trở tay hất xuống dưới, vệt máu dính trên lưỡi kiếm vãi ra mặt đất. Thịt da bị mở toạc đằng sau lưng từ từ cùng khép miệng lại, một lần nữa bao bọc lấy phần xương sống trắng hếu vừa lộ ra.
Liên Tuyền tay phải cầm trường kiếm, thân kiếm chênh chếch dần hạ thẳng xuống mặt đất, vô số hơi nước đều thi nhau tích tụ thành hoa tuyết sắc mảnh trong không khí xung quanh, chúng nhanh chóng cuộn thành từng dòng khí lưu, hệt như những mảnh lụa lờ mờ thổi lên thân kiếm. Ánh trăng trên bầu trời hệt như một dòng nước róc rách đổ dồn thành nguồn sáng chảy vào bên trong thân kiếm, cả thân kiếm ngập tràn một màu trắng ngà của ánh trăng, trong không khí là tiếng kiếm ngân vang "ong... ong..." lên xuống hệt như nhịp thở.
- Hồn Khí tốt lắm, đã như vậy... - Thần Âm nhẹ nhàng đặt một tay ra sau gáy, động tác thanh nhã như tháo trâm cài đầu, cô cầm lấy một chiếc chuôi nhỏ mảnh khảnh trên đốt sống cổ của mình. - ... Ta cũng sẽ cùng chơi với ngươi vậy.
Nói xong, hệt như moi lấy tủy sống mềm mại óng ánh của bản thân, cô chầm chậm rút một sợi dây trắng bạc kích cỡ như ngón tay ra khỏi gáy. Ánh mắt cô khép hờ, vẻ mặt quyến rũ động lòng người, tựa như một nàng công chúa cao quý đang gỡ trâm cài tóc.
Cô nhẹ nhàng quấn chiếc roi bạc này lên tay, sau đó giơ tay vuốt lên đằng sau cổ. Vết thương kia tức tốc khép miệng, để lại một vùng da trắng phao như tuyết, hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào.
- Vậy, ta đến đây! - Nét cười trên mặt Thần Âm nhanh chóng thu lại, màu trắng bệch như sương giá phủ lấy khuôn mặt cô tạo thành một lớp khói trắng. Cô hướng sợi roi mảnh màu bạc xuống đất, dùng sức vụt mạnh, đầu roi sắc nhọn "vụt" một tiếng phá vỡ mặt nham thạch bên dưới chân.
Quỷ Sơn Liên Tuyền đột nhiên cảm giác thấy một luồng hồn lực nhanh như chớp xuyên đến từ bên dưới mặt nham thạch. "Tới rồi!" Cô đâm thanh kiếm lớn xuống bề mặt nham thạch, một tiếng nổ rền rĩ vang lên, đá vụn bắn tung tóe khắp bốn phía, sâu trong lòng đất phát ra một tiếng kêu quỷ dị thảm thiết, như thể có thứ gì đấy bị đâm trúng. Bỗng nhiên hai mắt hoa lên, Quỷ Sơn Liên Tuyền còn chưa kịp phản ứng gì, một ngụm máu tươi đã từ miệng cô phun ra, trong tích tắc không kịp nhìn rõ, ngọn roi trắng bạc hệt như một con bạch xà linh động nhanh như chớp luồn ra khỏi mặt đất bên cạnh thanh kiếm, xuyên thủng bả vai Liên Tuyền. Đầu ngọn roi sau khi đâm qua xương vai sau lưng liền chẽ ra thành năm ngạnh nhỏ hệt như hoa ăn thịt người, găm chặt vào máu thịt trên vai Liên Tuyền, cắm sâu vào xương cốt, chất nhầy màu trắng tiết ra nơi đầu ngọn roi hệt như dịch độc trên nanh rắn. Đằng xa, Thần Âm cùng lúc hé ra hàm răng trắng lạnh, nụ cười của cô kỳ dị và kinh khủng.
- Lại đây nào!
Thần Âm dùng sức bung mạnh nắm tay ra, Quỷ Sơn Liên Tuyền "ầm" một tiếng đổ gục xuống đất, cả người nện mạnh lên nền nham thạch làm bề mặt rạn nứt bắn ra vô số đá vụn rồi nổ tung trong không khí, bốc lên đám bụi mù mịt.
Đế quốc phương tây Á Tư Lam - rừng rậm bên ngoài trấn Phúc Trạch
Trong giấc mộng là cuồng phong đang rống rít trên bầu trời, cuồng phong vô cùng vô tận thổi tan tác không còn một gợn mây.
Ánh trăng tròn vạnh cao cao treo trên đỉnh đầu, soi rọi thứ ánh sáng vằng vặc nhưng lạnh lẽo xuống khắp cả đại lục. Khu rừng im ắng như thể ngủ say được ánh trăng như nước thấm đẫm toàn bộ. Đột nhiên từ sâu thẵm trong bóng tối nơi chân trời vọng đến một âm thanh trầm trầm như tiếng trống lớn. Sau đó, tiếng trống cành lúc càng nhanh, dày đặc như mưa lớn. "Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh", âm thanh nặng nề và dồn dập truyền đến từ đường chân trời tối đen kìn kịt.
Kỳ Linh chính là bị nhịp trống như vậy đánh thức.
Gã mở mắt ra, vừa mới thích ứng với ánh trăng trắng ngà trên đỉnh đầu thì chớp mắt sau đã bị một bóng đen đè xuống người mình. Kỳ Linh đang định hét lên, miệng đã bị bịt kín. Gã mở to đôi mắt kinh hãi, sau khi nhìn rõ người đang đè chặt mình chính là Ngân Trần mới thở phào một hơi. Nhưng ngay lập tức, mặt gã đỏ bừng, nhiệt độ cả người tức khắc nóng lên rần rần.
- Ngài... định làm gì vậy?
Miệng mồm Kỳ Linh bị Ngân Trần dùng sức bịt chặt, phát ra âm thanh ú ớ. Đôi đồng tử của Ngân Trần cách chóp mũi của gã chỉ vài tấc trông hệt như một đại dương đen tuyền đang dậy sóng mãnh liệt.
- Ngài... muốn gì chứ?
Vào lúc Kỳ Linh phát hiện ra ngón tay thon dài và lạnh lẽo của Ngân Trần chẳng biết từ khi nào đã vén quần áo của gã lên để lần vào trong, cả người gã đỏ lựng như một con tôm, vùng vẫy nhảy dựng lên, nhưng lại bị Ngân Trần đè cứng không thể nhúc nhích được.
- Không được lên tiếng... - Khuôn mặt Ngân Trần lạnh lùng hệt như tuyết đọng trên sông băng.
- ... Ngài? Gặp ma à! - Bàn tay Ngân Trần đã vòng qua eo Kỳ Linh, từ sau lưng luồn vào đũng quần của gã...
- Ngài bị điên ư!... Mẹ nhà ngài, sờ chỗ nào vậy hả!! - Kỳ Linh mặt đỏ đến tận mang tai, vừa hét lên một tiếng, trên đốt sống cụt liền truyền đến một cơn lạnh buốt xương, nhanh như chớp xâm nhập vào cơ thể. Hai mắt gã tức thì tối sầm, mất đi tri giác.
Ngân Trần mang Kỳ Linh đã bị đóng băng toàn thân đến đặt xuống đằng sau một khối nham thạch lớn. Y nhìn thoáng qua Kỳ Linh trước mắt như được tạc thành từ băng tuyết rồi ngồi tựa lưng vào tảng đá ấy.
Tiếng trống dồn dập đằng xa càng ngày càng lớn. Xen giữa màn âm thanh ấy không ngừng vang lên tiếng kêu răng rắc của cây cối bị gãy đoạn.
Ngân Trần đè nén nỗi sợ hãi điên cuồng đang nhộn nhạo trong lòng cùng nguồn Hồn Lực không ngừng bị tiếng trống kích động trong mạch máu. Y nhắm mắt lại, tiêu trừ Hồn Lực toàn thân, tất cả hoa văn màu vàng rực trên người y dần dần biến mất. "Ẩn giấu hồn lực... Không được để bị phát hiện... Nếu không..."
Bên tai là tiếng trống dồn dập tựa tiếng nổ lớn, như thể một thanh chùy sắt khổng lồ đang nện vào ngực, vô số gốc cổ thụ rợp trời ngả rạp xuống dọc đường, trên bầu trời là âm thanh rin rít như tiếng côn trùng từng trận nối tiếp nhau vang lên, chẳng khác tiếng kim khí va chạm mà thành, lại mang theo sức mạnh có thể hủy diệt tất cả. Cứ mỗi lần âm thanh phát ra, trong không khí lại có một sự rung động vô hình. Ngân Trần dựa vào tảng đá, ánh mắt rã rời, khóe miệng liên tục ứa ra máu tươi, nhuộm thắm cả vạt áo trắng phía trước ngực, thân thể y không ngừng co quắp lại: "Phì ―― Phì ――" Gương mặt anh tuấn của Ngân Trần vặn vẹo một cách kinh khủng... Máu trong mỗi tấc da thịt, trong từng đoạn huyết quản đều bị tiếng kêu âm u kỳ quái ấy kích động đến mức cuộn trào như nước đun sôi, hồn lực ẩn giấu sâu bên trong thân thể dường như cũng khó cưỡng lại được sức hấp dẫn của tiếng kêu ấy mà thi nhau muốn thoát ra khỏi thân thể, giống như một ngọn núi lửa không thể kiềm nén được nữa đang chực chờ trào phun...
Ngân Trần đờ đẫn chuyển động cổ, quay lại nhìn Kỳ Linh bị bao phủ trong lớp băng đang ngủ yên. Y lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt cuối cùng còn tỉnh táo của mình quan sát thứ sinh vật khổng lồ đang chầm chậm trườn qua... Bóng đen đồ sộ ấy có thân hình to lớn đến mức không nhìn thấy đầu... Vô số chân xúc tu khổng lồ trông như những cột đá sắc bén di chuyển đan xen nhau, mỗi khi một chân xúc tua lớn nện lên mặt đất đều phát ra một loại âm thanh ầm ĩ như tiếng trống vang sấm gầm...
- Vì sao... Chư Thần Hoàng Hôn... Vì sao nó lại ở nơi này... Không thể nào... - Ánh mắt của Ngân Trần cuối cùng cũng mất đi sự lấp lánh dưới ánh trăng sáng trong, chỉ còn lại một sắc màu u ám.
Vạt áo trắng tinh trước ngực y bị máu tươi ứa ra từ miệng nhuộm đỏ.
Trên bầu trời xa xăm, ánh trăng một mảnh sáng ngời, từ bầu trời không một gợn mây nhìn xuống bên dưới, giữa khu rừng nguyên sơ im lìm, một con rết đen khổng lồ như một dãy núi hùng vĩ đang chầm chậm lướt qua, đi đến đâu cây cối lần lượt ngả rạp đến đấy, giống như dấu vết để lại của một con rắn to sau khi trườn qua bãi cỏ... Đất đá dọc theo nơi nó đi ngang đều bắn tung tóe ra xung quanh, hàng ngàn hàng vạn chân rết xen kẽ nhấp nhô nện xuống mặt đất, kẽ nứt trên mặt đất cũng lần lượt lan tràn ra hệt như vết rạn trên khắp mặt băng...