***
【Phía Bắc Nhân Đức Đế Quốc 】
Glanz cố đè xuống sợ hãi trong lòng, cầm lên tấm thuẫn vừa mới cứu mình một mạng [Nhật Quang Thần Thuẫn], từ từ bước tới gần Hỏa Hạ Y Lạc.
Những bông tuyết rối rít trong không gian rơi xuống mặt đất. Dòng máu nóng phun ra từ thân thể Hỏa Hạ Y Lạc hòa tan vào tuyết đọng cũng bắt đắc dĩ bị băng giá khuất phục, chậm chạp ngưng kết thành một miếng băng mỏng, yếu ớt mong manh đến nỗi tưởng chừng chỉ cần một tiếng động cũng có thể khiến nó nát vụn. Những bông tuyết mới vừa rơi xuống miếng băng mỏng bị nhiễm một màu đỏ chói mắt tươi đẹp. Thứ tuyết mùa đông màu đỏ nhàn nhạt quyến rũ tản ra một loại nhu mỹ như nắng chiều. Đáng tiếc nó cũng đồng nghĩa với cái chết – điều hoàn toàn không nên có ở một nơi thanh khiết không chút vấy bẩn này.
Glanz đi đến bên người Hỏa Hạ Y Lạc, anh không thể nào tin vào mắt mình. Hỏa Hạ Y Lạc bị thương nặng hơn rất nhiều lần, dòng máu tươi chảy xuống từ động mạch chưa bị ngưng kết không khác gì một dòng chảy liên tục kì dị giữa cái giá rét mùa đông, mang đến cho người ta cảm giác tái nhợt thê lương. Glanz hít sâu một hơi, không khí tựa như mất đi nguồn nhiệt từ mặt trời lạnh như băng, xen lẫn mùi tanh tưởi nhàn nhạt tràn vào cơ thể, một loại thâm trầm kinh khủng cũng từ đó và tràn ngập trong lòng.
Glanz lắc lắc ngón tay, động tác ứng dụng nguyên tố nước vốn rất quen thuộc trước kia hôm nay lại trở nên cứng ngắc, cả người giống như một con trâu gỗ bị người ta treo lên. Tuy nhiên, sau một hồi, tường băng to lớn cũng ầm ầm nhô lên, bảo kín lấy Glanz cùng Hỏa Hạ Y Lạc. Glanz không xác định được xung quanh có kẻ thù cường đại nào hay không, điều quan trọng bây giờ là phải bảo vệ Hỏa Hạ Y Lạc đang nằm gục dưới chân. Glanz điều động hồn lực toàn thân, hồn lộ màu vàng hoàng kim lập tức hiện ra, ánh sáng trên tuyết tản ra một màu nhu hòa, không biết tại sao lại mang đến cảm giác lạnh lẽo khó hình dung. Glanz cầm [Nhật Quang Thần Thuẫn] đặt bên người Hỏa Hạ Y Lạc. Có lẽ [Nhật Quang Thần Thuẫn] vừa mới giải phóng quá nhiều hồn vụ hoàng kim nên mật độ bây giờ so với khi anh tỉnh lại cũng giảm xuống không ít, nhưng mà độ tinh thuần này cũng rất hiếm thấy ở bất kì đâu trên lục địa Odin.
Con ngươi trống rỗng như người chết của Hỏa Hạ Y Lạc dần dần hiện ra một tia yếu ớt màu xanh da trời. Một ít vết thương trên cơ thể đã nhanh chóng khép lại. Gương mặt trắng bệch cũng bắt đầu khôi phục lại anh khí tiêu sái đặc biệt của chủ nhân nó. Nhìn Hỏa Hạ Y Lạc đang dần hồi phục dưới chân, Glanz duỗi ra mười ngón tay thon dài, vô số luồng khí lưu quấn quanh đi dần lên, biến hai tay của anh thành thứ thần khí hoàn mỹ có thể xé nát hết tất thảy. Đồng thời tuyết bên dưới Hỏa Hạ Y lạc cũng nhanh chóng bị Glanz thao túng.
Glanz không thành thục việc sử dụng cùng lúc hai nguyên tố nhưng chỉ cần công kích trên tay không hiệu quả sẽ ngay lập tức có thể chuyển thành nguyên tố nước mình quen thuộc nhất, mà gián đoạn công kích lần hai không bị gián đoạn. Với hồn thuật sư hệ lửa như Hỏa Hạ Y Lạc, nguyên tố nước là khắc tinh của họ. Chỉ cần Hỏa Hạ Y lạc khi tỉnh lại có ý tấn công thì vô số chông băng có thể trong nháy mắt chế ngự hắn. Dĩ nhiên Glanz cũng đã chuẩn bị tinh thần phòng thủ, tường băng bốn phía dâng dần lên, cuối cùng hoàn toàn che kín anh và Hỏa Hạ Y Lạc, Bên trong tường băng khí lưu chuyển thành gió lốc điên cuồng di động, trở thành lớp phòng ngự thứ hai của bọn họ. Glanz tập trung toàn bộ tinh thần quan sát xung quanh, anh tạm thời chưa tính đến việc Hỏa Hạ Y lạc khi tỉnh dậy có động thủ với mình không, người có thể khiến Hỏa Hạ Y Lạc bị thương thành như vậy, rất có thể chính là địch.Glanz lo lắng chờ đợi Hỏa Hạ Y Lạc hồi phục hoàn toàn, hồn lực trong cơ thể đã đạt đến trạng thái cực hạn. Anh bây giờ giống như một người thợ săn bị lạc đường trong đêm tối, không biết trong bóng tối kia ẩn núp bao nhiêu dã thú đáng sợ. Bọn chúng có thể cường hãn hung dữ, âm trầm kinh khủng hay tụ tập theo bầy đàn còn mình lại cô độc chỉ có một mình, thứ duy nhất không phản bội chỉ có hai bàn tay mà thôi. Loại tâm thế này đã hành hạ Glanz không ít ngày. Mặc dù trong Ngải Nhĩ, Vương Tước Thương Tẫn đối với mình rất tốt nhưng cũng không thể vì thế mà tin tưởng người của Hỏa Nguyên, huống hồ Vương Tước Cấp Ba của Hỏa Nguyên Nhật Thần Tinh Hồn gì đó lại xâm nhập vào Aslan đối phó với Vương Tước của mình, làm việc mờ ám như vậy chắc chắn không phải vì mục đích gì tốt đẹp. Nhưng mà, mình còn có thể tin tưởng người của Thủy Nguyên sao? Lại càng không, năm đó suýt bị nữ nhân độc ác tự xưng là Vương Tước Thủy Nguyên giết chết. Trừ Vương Tước của mình ra, đã không còn có thể tin tưởng ai được cả. Nhưng mà...khi mình cùng Hỏa Hạ Y Lạc động thủ, Vương Tước của mình lại hướng mình điều động công kích cường đại. Chẳng lẽ....
"a---" một tiếng thét đến tâm thần phế liệt phát ra, Hỏa Hạ Y Lạc vốn giống như một thi thể dưới đất đột nhiên mở mắt. Đồng Tử trống rỗng tản ra ánh sáng màu đỏ sãm như máu khiến người ta phải rợn cả tóc gáy.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hỏa Hạ Y Lạc Vương Tước?" Glanz từ từ rút lui những thanh băng bày sẵn, không đành lòng hoặc có thể nói là không có cách nào động thủ với người bị trọng thương. Mà ở thời điểm này trong lớp sương mù dày đặc hồn vụ hoàng kim từ [Nhật Quang Thần Thuẫn] vết thương trên người Hỏa Hạ Y Lạc đang khép lại với tốc độ khủng khiếp nhưng máu vẫn không khác gì tro tàn từ núi lửa mãnh liệt phun ra từ trong miệng hắn, mũi thẫm chí cả lỗ tai cũng rỉ ra. Rất nhanh, vết thương trên người hắn đã không còn, cả người như vừa được tái sinh nhưng máu tươi lại thấm ướt phân nửa lồng ngực, thoạt nhìn dễ liên tưởng đến một xác chết bò lên từ dưới địa ngục.
"Ngươi thế nào? Hỏa Hạ..." nhìn Hỏa Hạ Y Lạc dần khôi phục, Glanz chuẩn bị đặt câu hỏi nhưng mới vừa hỏi một nửa đã hoảng sợ nói không ra lời.
Hỏa Hạ Y Lạc không còn thương tích nằm trên mặt đất điên cuồng lăn lộn. Miếng băng mỏng ngưng kết từ máu của hắn bị đè ép, tiếng vỡ ra như mặt băng bị cọ sát ăn mòn. Thanh âm thanh thúy cứng rắn khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, có chút giống như ai đó cầm hai lưỡi đao kim loại ma sát vào nhau. Da thịt vừa mới hồi phục của Hỏa Hạ Y Lạc đột nhiên lại nứt ra, vô số tia hồn lực từ trong cơ thể hắn được giải phòng. Máu chảy ra từ cơ thể vừa miễn cưỡng khép lại từ vết thương mới ồ ồ chảy ra, Những phiến băng mỏng bị bể tan tành từ từ tan chảy, cỗ nhiệt khí kì dị dâng lên ở nơi đầy băng tuyết bao phủ mang đến chút âm trầm hết sức văn vẹo.
"Không!!!" Hỏa Hạ Y Lạc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhiệt hỏa thiêu đốt cùng cảm giác đau đớn đem hắn trở lại nhân gian. Trong đôi mắt lộ ra những tia máu chằng chịt, đồng tử nhìn thẳng vào Glanz.
Glanz nhìn hắn bị như vậy, tâm chợt trầm xuống.
Đột nhiên Hỏa Hạ Y Lạc huy động tay phải thật nhanh, một cỗ hồn lực kinh khủng hỗn loạn mãnh liệt cuồng bạo như sóng biến vọt tới Glanz."Cái gì!?" đồng tử Glanz trở nên căng thẳng, trong nháy mắt một chông băng bên dưới Hỏa Hạ Y Lạc chui ra, xuyên qua lồng ngực hắn. Máu tươi rải rác dính vào thân băng, nếu không phải bị tường băng trở ngại, nhìn từ đằng xa, Hỏa Hạ Y lạc giống như bị một chiếc đinh màu đỏ ghim chặt xuống đất.
"Hỏa Hạ Y Lạc Vương Tước, ta không muốn động thủ với ngươi. Nhưng nếu ngươi nhất định làm như vậy ta cũng không sợ đâu" chân mày anh nhíu chặt, hai tay khôi phục trạng thái khí lưu tác chiến ban đầu, cặp mắt như đại bàng nhìn chằm chặp vào con mồi hướng về Hỏa Hạ Y Lạc, không để ý tới cỗ hồn lực to lớn của Hỏa Hạ Y Lạc một chút cũng không làm thương tổn đến mình.
Hỏa Hạ Y Lạc lại một lần nữa nằm vật ra đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vì mất đi lượng máu quá lớn mà dị thường trắng bệch. Hồn lực hỗn loạn trong cơ thể thắn liên tục bắn ra, làm da thịt vừa mới liền lại rách toác. Máu tươi chậm chạp chảy những cũng đã sớm không giống máu tươi của người bình thường bị thương mà là loại chất lỏng có màu hồng nhàn nhạt, giống như sinh mạng của Hỏa Hạ Y Lạc đang tan ra, từng bước kéo hắn xuống hoàng tuyền. Vết thương nứt ra cũng dần khép lại nhưng tốc độ so với người thường cũng chẳng hơn là mấy. Hồn lực hỗn loạn thoát ra từ thân thể Hỏa Hạ Y Lạc lại càng khiến hắn bị thương tổn nghiêm trọng.
Thấy vậy, Glanz ngay lập tức giải trừ công kích gió vừa bày ra. Anh cúi đầu nhìn sang bên cạnh mới phát hiện [Nhật Quang Thần Thuẫn] đã không cánh mà bay. Glanz đảo mắt tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra bóng dáng của nó trên tường băng phía sau mình, giờ phút này bị khảm chắc vào đó tạo ra một lỗ thủng to đùng, có tiếng nứt vỡ. Gió lạnh từ lỗ hổng lọt vào, thổi đến mãnh liệt như đao gió. Mặt tường băng suýt nữa bị phá hỏng mất.
Thì ra hồn lực Hỏa Hạ Y Lạc giải phóng là hướng về [Nhật Quang Thần Thuẫn]!
Glanz nhận ra mình vừa phạm sai lầm nghiêm trọng thế nào, vội đỡ Hỏa Hạ Y Lạc dậy, đặt đầu hắn trên vai mình, đồng thời vận động hồn lực toàn thân tập trung vào tay phải. Glanz đưa ngón tay chạm vào tước ấn trên xương bả vai trái của Hỏa Hạ Y Lạc, hồn lực tinh thuần lập tức bổ sung vào thân thể của Hỏa Hạ Y Lạc, vết thương khép lại thật nhanh giống như Glanz dự đoán. Hiển nhiên, anh không có cân nhắc tại sao Hỏa Hạ Y Lạc lại muốn đánh bay [Nhật Quang Thần Thuẫn].
(@SuraChan: Anh đừng chữa lợn lành thành lợn què nữa a =.=...Ngân Trần said: "Con người cậu thiếu nhất đúng là chiều sâu":v)
Biến cố chính là lúc này phát sinh.
Giống như núi lửa bột phát, hồn lộ trên người Hỏa Hạ Y Lạc hiện ra, ánh sáng chói mắt vì tường băng quá dày như mặt trời chiếu sáng trong cái lồng băng có chút u tối ảm đạm, hồn lực mãnh liệt mênh mông trong thân thể của Hỏa Hạ Y Lạc không chút kiêng kị phát ra ngoài. Trong nháy mắt, hồn lộ trên người mất đi ánh sáng, dần dần tắt ngấm, kèm theo một tiếng vang, mạch hồn bể nát tan tành tựa như một con mãnh thú trong người Hỏa Hạ Y điên cuồng loạn động, mỗi một giây lại tàn phá thân thể thêm một chút, đem linh hồn của Hỏa Hạ Y Lạc xuống tận đáy cùng địa ngục. Có lẽ đây chính là lí do Hỏa Hạ Y lạc đánh bay [Nhật Quang Thần Thuẫn]. Giờ phút này, mỗi một tia hồn lực tiếp vào, Hỏa Hạ Y lạc lại gần hoàng tuyền hơn một phân. Vốn là hồn thuật sư hồn lực cực đại trong mơ cũng không ai dám tưởng tượng đến, giờ phút này lại trở thành Vương Tước sống dở chết dở, ít nhiều gì cũng để lại cảm giác bi tráng lẫn giễu cợt...
[Phía Tây Aslan Lôi Ân Hải Vực]
Ngọn lửa vũ động trong không khí như hải tảo dưới đáy biển thâm trầm, chậm chạp mà quỷ dị vây quanh Nhật Thần Tinh Hồn cùng Lợi Ngang Tư, cô lập hai người họ với ồn ào huyên náo xung quanh. Gió rét cùng hơi nước mạnh mẽ rít gào nhưng chạm vào ngọn lửa trong chớp mắt lại hóa thành yên tĩnh vĩnh hằng.
Nhật Thần Tinh Hồn đưa lưng về phía Lợi Ngang Tư, hắn đưa mắt nhìn khung cảnh nghiêm nghị như một ngọn núi tuyết, bóng lưng của hắn trong mắt của người đằng sau vừa giống như bóng dáng của thiên thần cũng đồng thời giống như cái chết tịch mịch, hỗn loạn và bất an trong lòng Lợi Ngang Tư càng tăng thêm.
"Vương Tuớc Tá Chi Cách Thương Tẫn rốt cuộc có bao nhiêu tài nghệ, ngài có biết không?" Lợi Ngang Tư phá vỡ yên tĩnh, ngay cả khi nhắc tới cái tên của người này hắn cũng thấy thanh âm của mình run rẩy.
"Hắn đánh gãy của ngươi một cánh tay, ngươi còn không nhớ rõ thực lực của hắn sao?" Nhật Thần Tinh Hồn khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt. Nụ cười này mười phần là lãnh khí, trông hắn bây giờ giống như một vị thần giễu cợt thế nhân ngu xuẩn.
Tay phải của Lợi Ngang Tư nắm thật chắc tay trái của mình, vì dùng sức móng tay đã khảm vào da thịt, mùi tanh tưởi của máu lan ra phạm vi bảo vệ của [Hỏa Vũ Thiên Mạc] không có cách nào thoát ra, bốn phía như bị một bóng ma chết chóc bao phủ thành một tầng.
"Ta không có cách nào ước lượng được cấp bậc hồn lực của Tá Chi Cách Thương Tẫn bởi vì cho đến bây giờ ta vẫn không thể tin được có người lại có thể vận dụng nguyên tố lửa ở khoảng cách ngàn dặm một cách chính xác đến vậy. Trên đại lục Odin, cả Vương Tước Phong Nguyên lợi thế công kích tầm xa cũng không làm được" trong mắt Lợi Ngang Tư loé lên một ánh sáng sắc bén, xuyên qua màn sương mù trên mặt hắn, nhìn qua rất giống một võ sĩ tuyệt thế.
"Vậy nếu so sánh Thương Tẫn với Gilgamesh thì thế nào?" Nhật Thần Tinh Hồn hỏi.
"Ta không biết" Lợi Ngang Tư để lại cho mình một đường lui, giọng nói có chút bi tráng "nhưng ta chắc chắn công kích của hắn không có cách nào tránh né, kể cả khi ta phát động thiên phú. Công kích loại đó giống như..." Lợi Ngang Tư cố ý dừng lại, ngay cả với hắn điều này cũng rất khó chấp nhận "giống như vận mệnh an bài, bất kể chúng ta có giãy giụa thế nào cũng không thể thay đổi"
"Vận mệnh an bài?" trong ánh mắt Nhật Thần Tinh Hồn thoáng một bóng ma "Nói không sai, thiên phú của Tá Chi Cách Thương Tẫn có tên là... [Vận Mệnh Thẩm Phán]"
"[Vận Mệnh Thẩm Phán]? Thiên phú của Tá Chi Cách Thương Tẫn không phải là [Phệ Hồn Ám Hoá] sao?"
Nhật Thần Tinh Hồn lẳng lặng nhìn Lợi Ngang Tư, trong mắt là một mảng âm u khó hiểu như bóng tối nơi đáy ao đầm quỷ dị "Không phải. Vương Tước Cấp Một Hoả Nguyên vẫn là Tá Chi Cách Viêm Tín, Thương Tẫn mới chỉ là Vương Tước Cấp Hai, hắn không thể nào cũng có [Phệ Hồn Ám Hoá]"
"Nhưng Vương Tước à, Vương Tước Cấp Một đã mất tích nhiều năm, mặc dù Bạch Ngân Tế Ti nói tung tích của ông ta không rõ nhưng trừ Tá Chi Cách Gia Tộc ra ai cũng tin tưởng ông ta đã chết. Sứ đồ Thiên - Tá Chi Cách Thương Tẫn và Sứ đồ Địa - Tá Chi Cách Hoả Hạ Y Lạc, nhất định trong hai bọn họ phải có một người thừa kế [Phệ Hồn Ám Hoá] của phụ thân. Thực lực của Hoả Hạ Y Lạc ta đã chứng thực, còn chênh lệch rất xa với thiên phú uy danh hiển hách của cha hắn. Người thừa kế thiên phú ấy chẳng phải chỉ còn Thương Tẫn sao?" Lợi Ngang Tư trao đổi ánh mắt với Nhật Thần Tinh Hồn, trong lòng đầy kinh ngạc và run sợ.Sát khí trên gương mặt lãnh tuấn của Nhật Thần Tinh Hồn đột nhiên biến mất, bây giờ chỉ như sương lạnh cuối thu. Hắn bước về phía trước vài bước, gần đến nỗi mặt hắn như sắp dính vào lớp sương mù trên mặt Lợi Ngang Tư.
"Đúng là khi hắn mắt tích Tá Chi Cách Viêm Tín chỉ có hai Sứ đồ Thiên Địa nhưng ta có thể chắc chắn Thương Tẫn không có thừa kế [Phệ Hồn Ám Hoá]" giọng nói lạnh lẽo của Nhật Thần Tinh Hồn có chút bất đắc dĩ "hơn nữa thiên phú hiện tại của hắn cũng phi thường cường đại. Ít nhất là so với thiên phú [Tiên Tri] của chúng ta."
"So với thiên phú của chúng ta còn mạnh hơn?" lợi Ngang Tư nhỏ giọng hỏi lại, ngoài [Tứ Tượng Cực Hạn] vừa mới trông thấy, loại thiên phú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ có thiên phú của bản thân mới là mạnh mẽ nhất, miễn cưỡng cũng chỉ xếp dưới [Phệ Hồn Ám Hoá] - cực hạn thiên phú. Bắt hắn ngay lập tức tiếp nhận sự tồn tại của [Vận Mệnh Thẩm Phán] thực sự khó khăn.
"Đúng vậy. Mặc dù không rõ [Vận Mệnh Thẩm Phán] có bao nhiêu tác dụng nhưng có thể chắc chắn thiên phú của hắn mạnh hơn [Tiên Tri]."
"Tại sao?"
Nhật Thần Tinh Hồn một lần nữa quay đi, giống như không muốn Lợi Ngang Tư thấy được biểu cảm của mình "Ta mới chỉ gặp Tá Chi Cách Thương Tẫn một lần, lần đó phát động [Tiên Tri] chuẩn bị cùng hắn đấu một trận, kết quả..." thanh âm lạnh lẽo của Nhật Thần Tinh Hồn đột nhiên trùng xuống, sát khí trong yên tĩnh bao lấy Lợi Ngang Tư.
Qua rất lâu, Nhật Thần Tinh Hồn mới nặn ra mấy chữ cứng rắn "Kết quả hắn suýt nữa giết chết ta"
Trong nháy mắt Lợi Ngang Tư thấy đất trời đung đưa, toàn bộ thế giới trước mặt mình ầm ầm sụp đổ.
Nếu trên đời này có người kết liễu được Vương Tước của mình, người kia không còn gì phải nói thêm nữa, hắn đúng là đã đạt đến gần sự tồn tại ngang hàng với Bạch Ngân Tế Ti. Trừ Bạch Ngân Tế Ti, Lợi Ngang Tư không nghĩ tới còn có người nào khác có thể trấn áp được hắn.
Nhật Thần Tinh Hồn lay động ngón trỏ, biên độ rất nhỏ khiến người ta cảm giác như chưa từng phát sinh. Ngọn lửa vũ động bốn bề khôi phục yên lặng ban đầu, chậm chạp chìm xuống mặt đất.
Màn đêm buông xuống, mặt trời giống như một tiểu cô nương keo kiệt thu hồi những tia sáng chói mắt. Bóng đêm vô hạn lạnh như băng đem Lợi Ngang Tư bao lấy. Bất kể hắn trốn tránh tuyệt vọng như thế nào, Sứ đồ cao cao tại thượng của Ngải Nhĩ đế quốc bây giờ không khác gì một đứa trẻ lạc đường.
Rốt cuộc là cái gì?
Tử thần chúc phúc hay ma quỷ thương hại?
Trong một ngày, Lợi Ngang Tư bị quá nhiều đả kích, hắn không thể cùng lúc tiếp nhận tất cả mọi chuyện. Lợi Ngang Tư vẫn cho mình là Sứ đồ Cấp Ba, dù không được bằng Vương Tước của hắn nhưng cũng đạt đến trình độ người ta phải nể phục mà hôm nay Hoả Hạ Y Lạc tốc độ quỷ dị, Vương Tước Thuỷ Nguyên có thể điều động nguyên tố trong cự li hàng ngàn dặm, [Tứ Tượng Cực Hạn] của Glanz, bọn họ đều có thể dễ dàng tiêu diệt mình, chưa kể Vương Tước Giết Chóc đã suýt kết liễu được Vương Tước của mình - Tá Chi Cách Thương Tẫn.Lợi Ngang Tư ngẩng đầu nhìn Vương Tước bên cạnh tựa như thiên thần, biểu cảm lạnh lùng như đoá sen trên núi tuyết, tinh khiết không một chút tỳ vết, tản ra khí chất trong trẻo băng lãnh khiến người ta phải yên lặng ngắm nhìn. Mặc dù vừa nói đến Vương Tước Cấp Hai áp đảo vạn vật, gương mặt đã trải qua bão táp phong sương không có lộ ra một tia sợ hãi.
Nhật Thần Tinh Hồn nhìn Sứ đồ của mình, đột nhiên khoé miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, hai tròng mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không ai biết được hắn rốt cuộc là cao hứng hay bi thương.
Lợi Ngang Tư bị sương mù bao phủ vẫn lộ ra hơi thở thê lương, dù không thấy rõ thần thái nhưng bi thương trên mặt rất rõ ràng. Loại cảm giác này trong bóng tối đích thực là sợ hãi, người khác có thể không thấy nhưng nỗi sợ thực sự đã dâng lên đến chóp mũi. Cuối cùng Lợi Ngang Tư run rẩy cất lời "Vương Tước, tại sao Tá Chi Cách Thương Tẫn lại muốn nhận một người của Thuỷ Nguyên làm Sứ đồ?"
"Cái này không phải chuyện ngươi nên biết" thanh âm vô cảm như tượng băng không có chút sinh mệnh.
"Vâng thưa Vương Tước" Lợi Ngang Tư cố gắng duy trì trấn tĩnh, nước mắt ghim chặt trong hốc mắt, mặt nạ sương mù cô lập hắn với thế giới, không ai có thể thấy hắn rơi lệ nhưng Lợi Ngang Tư vẫn cố khống chế tình cảm của mình, căm ghét thậm chí là sợ hãi. Nước mắt chảy dọc theo gò má vào trong miệng, cay đắng khổ sở cô độc dù cho có là một sứ đồ tôn quý. Nghĩ kĩ lại, hắn đi theo Vương Tước hơn mười năm vẫn không hiểu rõ con người ấy, không phải vì không muốn mà là không thể. Nhật Thần Tinh Hồn đến bây giờ vẫn không cho hắn một cơ hội. Người đó là người thầy duy nhất, bồi dưỡng hắn thành Sứ đồ mạnh nhất Hoả Nguyên cho tới thời điểm hiện tại nhưng tất cả liên quan đến Nhật Thần Tinh Hồn, hắn vẫn không có cách nào bước vào vùng cấm địa.
Chẳng lẽ mình trong mắt Nhật Thần Tinh Hồn chỉ là khách qua đường thôi sao?
(@SuraChan: Đồ mặt gỗ lim, Tiểu Tư lại đây với ta, ta thương ngươi! *vỗ về*
@Nhật Thần Tinh Hồn: Mặt ta thế nào mắc mớ gì đến ngươi =.=.)
Lợi Ngang Tư bất đắc dĩ cười khổ, thê lương cùng tuyệt vọng, loại cảm giác này giống như chiếc lá cuối cùng trong gió rét, từ từ giã biệt sinh mệnh trong cô độc.
Nhật Thần Tinh Hồn cũng thấy được điều này, trên mặt rộ lên một nụ cười quỷ dị khiến hắn trông giống một chiến thần được đẽo tạc từ băng tuyết cao ngạo vô tình.
Nhật Thần Tinh Hồn quay đi, bước về phía trước mấy bước, chiến bào lướt qua hoà tan lớp tuyết trên mặt đất không phát ra tiếng động nào. Con ngươi bây giờ đã chuyển thành màu đỏ, như ánh mắt của hồn thú dầm dề máu huyết, phát ra ánh sáng kì quái.
"Lợi Ngang Tư, ngươi thấy thế nào về Tá Chi Cách Gia Tộc?" Nhật Thần Tinh Hồn quay lại nhìn Lợi Ngang Tư trầm mặc, nụ cười bây giờ đã giấu đi một ít lạnh lùng.
Lợi Ngang Tư đương nhiên không nghĩ tới Vương Tước sẽ hỏi câu như vậy, kinh ngạc cùng chua xót trong lòng kích động nói "Từ mấy trăm năm trước khi chiến tranh bắt đầu, trong lịch sử Vương Tước Cấp Một đều là do người của gia tộc Tá Chi Cách đảm nhiệm, bao gồm cả Tá Chi Cách Viêm Tín còn không rõ tung tích, mặc dù cấp bậc hồn lực của hắn cụ thể như thế nào không ai biết nhưng uy danh của [Phệ Hồn Ám Hoá] vẫn là cơn ác mộng vĩnh hằng trong lòng tất cả các hồn thuật sư. Mà hiện tại dù chỉ là Vương Tước Cấp Hai nhưng trên thực tế Thương Tẫn đã hoàn toàn thừa kế tất cả đặc quyền của phụ thân hắn. Hiểu theo cách khác, hắn không khác gì Vương Tước Cấp Một của Hoả Nguyên. Ngay cả Hoả Hạ Y Lạc bây giờ cũng trở thành Vương tước cấp Sáu, thiên phú [Dịch Chuyển Tức Thời] của hắn có lợi thế tốc độ cực lớn nếu không phải thiên phú [Tiên Tri] của chúng ta có thể khắc chế thiên phú về ám sát, ta chưa chắc có thể đánh bại hắn. Tá Chi Cách Thương Tẫn lại đem Glanz có thiên phú đặc hữu trong truyền thuyết làm Sứ đồ. Mặc dù cấp bậc hồn lực của Glanz bây giờ chưa cao nhưng nghe nói Vương Tước Thương Tẫn về phương diện sử dụng hồn lực rất có thành tựu, thực lực của Glanz sau này không thể ước chừng. Cho nên Tá Chi Cách Gia Tộc có thể nói là đệ nhất hồn thuật thế gia của Hoả Nguyên Ngải Nhĩ"
"đệ nhất hồn thuật thế gia?" con ngươi hổ phách của Nhật Thần Tinh Hồn đột nhiên tản ra sát khí, giống như ác ma dưới địa ngục trồi lên "ý ngươi định nói cũng bao gồm đệ nhất hoàng tộc sao?"
"Không dám" Lợi Ngang Tư vội quỳ hai gối xuống đất, hai tay không tự chủ được mà run rẩy.
"Ngươi tốt nhất đừng bao giờ có ý nghĩ này, bất kể thế lực của Tá Chi Cách gia tộc có lớn hơn nữa thì hoàng tộc vĩnh viễn vẫn là cao quý nhất. Hoả Hoàng Bệ Hạ bị đe doạ ngôi vương sẽ dùng chúng ta làm con tốt thế thân" Nhật Thần Tinh Hồn có chút kích động, ánh mắt không còn lạnh lẽo mà ngược lại là một loại mãnh liệt nóng bỏng. "Tuy nhiên lời ngươi nói cũng không phải không có cơ sở, thế lực của bọn họ quá lớn, sau này không ai biết được, kể cả chúng ta có thiên phú [Tiên Tri] thần cấp cũng không cách nào thay đổi được số mệnh. Cho nên sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, ngươi hãy đi bắt hồn thú thứ nhất [Thiên Hành Nhân] - hồn thú hệ lửa cao cấp trăm năm khó gặp, có được nó sau này cũng hỗ trợ được ngươi không ít"
"Vâng" Lợi Ngang Tư đáp nhẹ một cái, trong lòng hắn khổ sở khó ức chế. Hắn chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn Nhật Thần Tinh Hồn muốn vĩnh viễn nhớ rõ biểu cảm lúc này của Vương Tước. Nhưng hắn phát hiện đồng tử của người đó lúc này đã biến thành màu máu, cả người giống như thiên sứ vừa rớt xuống địa ngục, khí chất băng sơn quấn quanh cùng với tà khí.
Thấy Vương Tước của mình đột nhiên phát động thiên phú, hồn lực theo bản năng khởi động theo.
Qua rất lâu, ánh đỏ trong mắt từ từ mất đi, trên mặt hắn có nhiều hơn một nụ cười lạnh lùng, phảng phất bóng dáng của một đoá sen tuyết "Lợi Ngang Tư, ngươi nghe đây, lập tức sẽ có hai hồn thuật sư cấp bậc Vương Tước rất phiền toái của Thuỷ Nguyên tới nơi này. Không nên để họ phát hiện ra ngươi. Nếu bị phát hiện, lập tức khiến hắn và bí mật này làm bạn."
"Tuân lệnh Vương Tước" Lợi Ngang Tư hai tay chồng lên nhau, quỳ một chân trên đất, trang trọng hướng về Nhật Thần Tinh Hồn hành lễ. Vậy mà Nhật Thần Tinh Hông dường như đã phát chán mấy cái lễ tiết quy củ, thân ảnh nhẹ nhàng đung đưa, kèm theo ánh sáng chói mắt biến mất trong không khí.
Bị bỏ lại một lần nữa, Lợi Ngang Tư nhìn về phía dấu chân phảng phất ánh lửa của Nhật Thần Tinh Hồn, trong lòng dâng lên những trận sóng lớn. Vốn là Sứ đồ Cấp Cao của Hoả Nguyên, đã gần chạm đến tận cùng hồn thuật mà hôm nay Lợi Ngang Tư mới ý thức được bản thân bất quá cũng chỉ là con kiến hôi dưới chân núi, không cố gắng cuối cùng cũng sẽ bị chết rét ở sườn núi, vĩnh viễn chỉ là một kẻ yếu thế, đáng thương mà nhỏ bé.
Nghĩ tới đây, hắn cười khổ.
Ở nơi xa, hồn vụ hoàng kim hướng về cơn lốc ngưng tụ. Mà kẻ bên trong cơn lốc rất có thể chính là Vương Tước mạnh nhất Thuỷ Nguyên - Gilgamesh. Rất nhanh hắn có thể hoàn toàn thức tỉnh, thực lực của hắn có thể hủy diệt cả đất trời.
Lợi Ngang Tư dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về nơi xa. Nhưng hắn cũng không biết là, trên hòn đảo còn có một bóng đen chăm chú nhìn bọn họ. Hắn thực sự mới là quái vật. Không! Phải nói là ác ma đội lốt thiên thần...